Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Yêu tộc cổ xưa đã từng phân tán khắp cả Tình Châu, dựa vào yêu thân mạnh mẽ cùng tính cách hung mãnh khai phá ra lãnh vực của riêng mình. Một con Đại yêu có thể hiệu lệnh một phương, nô dịch Nhân tộc.

Yêu tộc kiêu ngạo vẫn luôn xem nhân loại là huyết thực, coi Nhân tộc là loại sinh linh cấp thấp chỉ xứng làm đồ ăn cho Yêu tộc.

Yêu tộc mạnh mẽ không sợ cả uy thế của Thần Văn, dám qua sông Thông Thiên khiêu chiến với đám cường giả Nhân tộc.

Thế nhưng Yêu cũng do trời sinh, cũng là sinh linh trong thiên hạ này. Mà chỉ cần là sinh linh thì tất sẽ có thiên địch.

Có lẽ trăm yêu Thiên Bắc dũng mãnh hung tàn, không sợ thiên uy, không sợ hạo kiếp nhưng gặp phải Quỷ Diện vẫn mang sợ hãi, thậm chí chỉ cần nghe ngóng sơ qua đã chuồn mất!

Quỷ Diện đã đến, khiến hơn năm mươi con Đại yêu nhao nhao rống lên. Tiếng rống không chỉ chứa thô bạo mà còn mang theo tất cả mọi sự kiêng kị. Nhất là Lôi Lục đã không còn đủ sức hô lên hai từ Quỷ Diện nữa.

"Làm sao ngươi lại ở Thiên Nam?"

Đến lượt Lôi Lục không may, đứng ở đâu không đứng, lại đứng ngay trên đỉnh đầu Thiên Nhãn vương xà. Gã gào thét lên một tiếng, toàn thân bùng phát ánh sét ngút trời. Quỷ Diện đứng sát bên cạnh làm gã vô cùng sợ hãi.

"Đương nhiên là nhớ nhung trăm yêu các ngươi rồi."

Từ Ngôn cười lạnh, vung quyền lên, không đợi Lôi Lục vận dụng ra lực lượng thiên phú đã nện một lực nặng ngàn cân thẳng mặt gã.

Ầm ầm!!!


Lôi Lục như sao xẹt rơi thẳng xuống mặt đất tạo thành một cái hố to. Từ Ngôn ngay lập tức xông tới, Giao Nha đi trước, Hổ Cốt theo sau, đồng loạt đánh thẳng vào lồng ngực Lôi Lục.

Lục Nhĩ lôi hầu đứng đầu trăm yêu, vậy mà lại bị Quỷ Diện điên cuồng hành hung một trận ngay dưới mí mắt hơn mười Đại yêu. Nhất thời không một Đại yêu nào dám động.

Trăm quyền lập tức rơi xuống, lại thêm Pháp bảo mãnh liệt oanh kích, đến lúc Đại yêu chung quanh giật mình tỉnh lại thì Lôi Lục chỉ còn lại nửa hơi thở.

"Nếu như ta đã đến thì Bách Yêu yến cũng nên bắt đầu rồi."

Từ Ngôn vung hai tay, cặp cánh cực lớn cũng theo đó giang rộng ra, chân đạp lên đầu Lôi Lục, cả người như thể một hung ma. Nơi xa, Kim lão đại không chút do dự quay người bỏ chạy, Xích Nguyên vội theo sát phía sau.

"Nuốt gã!"

Phốc!

Hắn hung hăng đạp xuống một cước. Yêu thân Lôi Lục mạnh mẽ nên đầu gã cũng không có việc gì, có điều thân thể đã bị Thiên Nhãn vương xà nhận mệnh cắn một nhát.

Giữa không trung, Lôi Lục bị răng rắn xuyên thấu qua bụng tru lên rồi tung ra một đòn cuối cùng. Ánh chớp mãnh liệt trên người gã điên cuồng gào thét tuôn ra. Cả gã lẫn vương xà đều bị lôi điện bao trùm hoàn toàn.

"Từ Ngôn."

Sở Bạch đang bị vây kín giữa mười Đại yêu, nghe thấy tiếng sư đệ bèn lập tức kinh hô lên. Kinh Lôi kiếm đổi hướng đánh thẳng về phía con Đại yêu gần nhất.

"Phu quân..."


Bàng Hồng Nguyệt đang đứng phía sau đội ngũ Kim Tiền tông, vẻ mặt xoắn xuýt không biết phải làm sao. Nàng rất muốn đánh tới chỗ phu quân, lại nhớ tới thi thể mẫu thân mình, vui buồn nảy sinh khiến đầu óc nàng hỗn loạn cả lên, thần hồn chấn động.

"Hắn là... chân truyền của Thái Thượng?" Vì Từ Ngôn đeo mặt nạ nên Chư Cát Tuấn Hùng không nhận ra được, chỉ khi nghe Sở Bạch kinh hô lên mới đoán biết được người đến là ai.

Chân truyền của Thái Thượng vốn nên táng thân trong bí cảnh Thiên Hà năm đó mới phải, sao lại trở về được?

Chẳng những Chư Cát Tuấn Hùng, mà Sở Hoàng cùng Liễu Phỉ Vũ cũng có suy nghĩ tương tự. Các trưởng lão Hư Đan Kim Tiền tông vừa nghe nói gia hỏa đeo mặt nạ trước mặt kia là Từ Ngôn cũng đều biến đổi sắc mặt.

"Sư đệ!" Sắc mặt Hàn Thiên Tuyết quanh năm không thay đổi cũng xuất hiện tia rung động, có chút kinh hỉ, cũng có thêm nghi hoặc.

Các cường giả Nguyên Anh thầm chấn động, chốc lát sau đã điên cuồng trào dâng linh lực. Lôi Lục đã bị trọng thương nhưng vẫn còn có mấy tên Đại yêu khác nữa. Ngoại trừ vài tên nhát gan bị Quỷ Diện dọa đã sớm bỏ chạy như Kim lão đại, Xích Nguyên thì vẫn còn hơn bốn mươi Đại yêu nữa. Bởi vậy, ác chiến đã hoàn toàn bộc phát trong Hoàng Cung.

Hoàng Cung vốn là nơi khổng lồ nhất kinh thành, nay đã biến thành chiến trường tuyệt hiểm. Cung điện cao lớn bị phá hủy, hòn non bộ và hồ nước bị san phẳng thành đất bằng. Toàn bộ tường thành đều sụp đổ tan nát.

Chưa tới một canh giờ, Hoàng Cung rộng lớn đã biến thành phế tích. Người sống bên trong không ai còn sống sót!

Tuy rằng Hoàng Cung bị phá hủy nhưng đám Đại yêu càng thêm chật vật.

Lôi Lục bị răng rắn xỏ xuyên qua, mắt trợn tròn, giãy dụa hấp hối, miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.

"Quỷ Diện... Từ Ngôn?" Lôi Lục phun ra một ngụm máu, dữ tợn mắng: "Ngươi dám giết ta, Yêu vương Cửu U giản chắc chắn sẽ phanh thây ngươi thành tám mảnh."


"Cứ để hắn đến đây đi."

Từ Ngôn đưa lưng về phía vương xà không thèm quay đầu liếc nhìn lại, thúc giục pháp quyết, khống chế được Yêu vương hổ cốt khổng lồ nuốt lấy Bạch Ô. Sau đó hắn lạnh lùng nói: "Ta chờ Yêu vương nhà ngươi..."

"Ngươi sẽ phải hối hận..." Lôi Lục phun máu tươi, trong mắt tràn đầy hận ý vô tận.

Lúc yêu thân to lớn của Bạch Ô đã bị kẹt cứng trong miệng Hổ Cốt, Từ Ngôn mới quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lôi Lục nói: "Lục gia, đi thong thả. Bách Yêu yến hôm nay, mùi vị không tệ!"

Rặc rặc!!!

Ánh đao lóe lên, tiếng quát mắng của Lôi Lục bị mắc kẹt ngay trong miệng. Lấy đầu lâu lông xanh của gã làm trung tâm, một vòi máu tươi hiển hiện ra. Hai mắt gã đỏ lòm nhìm chằm chằm vào người thanh niên trước mặt như muốn nói điều gì đó, chẳng qua rút cuộc đã không nói nên lời.

Mang theo tất cả không cam lòng, trong lúc sinh cơ cuối cùng biến mất, kẻ đứng đầu trăm yêu này rốt cuộc cũng đầy hối hận.

Gã tính kế Nguyên Anh Nhân tộc, tính kế đến một nửa đám Đại yêu còn lại. Thế nhưng tính đi tính lại, gã lại không tính đến Thiên Nhãn vương xà, càng không tính đến Quỷ Diện lại xuất hiện từ trong miệng vương xà.

Lần tử kiếp này vốn dễ dàng tránh né được, chỉ một sơ suất nho nhỏ đã biến thành đại họa. Nếu như Lôi Lục không đứng trên đầu rắn, Từ Ngôn có muốn đánh lén cũng không dễ dàng đến vậy. Đứng trên đầu linh thú của người ta chính là Lôi Lục tự tìm tử lộ.

Máu tươi bắn tung toé, Lục Nhĩ lôi hầu đến từ Thiên Bắc bị một đao chia làm hai phần, thi thể tiến vào bụng vương xà.

Lôi Lục chết đi, bầy yêu không người đứng đầu, đám Đại yêu còn lại không dám ham chiến nữa. Chưa kể Quỷ Diện đã thành ác mộng của trăm yêu, cho nên bỏ trốn là chuyện tất yếu.

Nối tiếp sau Kim lão đại là hơn mười Đại yêu cướp đường mà chạy. Vợ chồng Long Tước dẫn đầu, bỏ trốn mất dạng.

Có Đại yêu bỏ trốn, cũng có kẻ không trốn.


Lôi Tượng liều mạng làm gãy ngà voi quyết đánh chết Quỷ Diện, lại bị Từ Ngôn dùng thực lực mạnh mẽ trấn giết. Lôi Tượng cực lớn cứ thế bị chia năm xẻ bảy. Bạch Ô cũng không khá hơn bao nhiêu, bị kẹt chặt trong miệng hổ cốt Yêu vương, bị tinh hỏa Yêu vương thiêu đốt đến liên tục tru lên từng tràng kì quái, thịt bong da tróc.

Thân hình Bạch Ô cực kỳ lớn, vừa vặn lấp kín miệng hổ cốt không cách này giãy thoát ra được. Trong hổ cốt còn có một tia tàn hồn Yêu vương phát huy được thực lực còn đáng sợ hơn cả Đại yêu, chưa kể hổ cốt cực kỳ cứng rắn nữa. Không bao lâu, Bạch Ô đã bị nhốt chết trong hổ cốt, toàn thân khét lẹt, thê thảm vô cùng.

Một lần ác chiến, kéo dài từ lúc trời sáng đến sập tối.

Năm mươi Đại yêu, trốn mất hơn hai mươi con, bị giết chừng hơn mười con, còn lại vài Đại yêu kéo lê bản thể trọng thương lao ra khỏi Hoàng Cung, chạy trốn ra ngoài thành.

Từ lúc Quỷ Diện đến, Kinh thành vốn là một miếng thịt mỡ trong mắt trăm yêu đã không còn là miếng thịt mỡ nữa, mà là tử địa!

Thương vong bên phía Yêu tộc vô cùng nghiêm trọng, bên tu sĩ Nhân tộc cũng tương tự.

Hai cánh tay Sở Bạch đã vô lực buông thõng, một thân đầy máu, xem ra bị thương không nhẹ. Trường kiếm ánh vàng của Nhạn Hành Thiên trải đầy vết nứt, xương sườn có một vết thương sâu hoắm.

Liễu Phỉ Vũ cùng Hàn Thiên Tuyết cũng bị trọng thương, khí tức yếu ớt đã không còn lực tái chiến. Bụng của Chư Cát Tuấn Hùng rách ra, huyết nhục lẫn lộn nhìn thấy mà kinh hãi. Các Nguyên Anh từ các quốc gia khác cũng mang thương thế nghiêm trọng. Còn có hơn mười trưởng lão Hư Đan bị Đại yêu đánh chết.

May mắn là trận chiến này không có cường giả tu vi Nguyên Anh nào vẫn lạc cả!

Nguyên Anh không chết không phải vì tu vi bọn hắn cao thâm mà nhờ chiến lực của Từ Ngôn quá mức kinh người. Gần mười con Đại yêu bị hắn đánh trọng thương. Tính cả Lôi Lục, chết trong tay hắn đã tới bảy Đại yêu!

Tại kinh sư trọng địa của Đại Phổ, ngay khi mấy trăm phàm nhân sắp bị nuốt hết sạch thì Quỷ Diện, chân truyền của Thái Thượng, đã từng biến mất trong Thiên Hà vịnh, từng làm loạn cả Thiên Bắc, trở thành công địch của trăm yêu mang theo uy thế sấm sét trở về.

Kỳ thật cục diện tương tự đã từng phát sinh qua cách đấy hơn hai mươi năm về trước. Lúc ấy Từ Ngôn căn bản không có sức đối mặt với Đại yêu, chỉ có thể đập từng cục đá nho nhỏ vào Đại yêu châu chấu dẫn dụ nó đi ra. Mà hôm nay, trở về từ Thiên Bắc, hắn đã có lực chém giết Đại yêu.

Kẻ chính thức mở màn cho Bách Yêu yến không phải là Lôi Lục, không phải là Long Tước, càng không phải là Bạch Ô hay Lang Khiếu, mà là kẻ được trăm yêu xưng là Minh chủ của Trảm Yêu Minh, Quỷ Diện.

Quả thật Từ Ngôn mở màn ra Bách Yêu yến, thế nhưng mục đích lại khác hẳn với Yêu tộc. Trên bàn tiệc của hắn không có phàm nhân, mà là từng món Đại yêu mỹ vị!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận