Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: lanchiyeudieu

Biên: Hoangtruc

"Chờ lão tử..."

Khương Đại Xuyên nằm trong tầng băng không nghe thấy tiếng ca, nhưng lại nghe loáng thoáng tiếng quát của Từ Ngôn trên đầu thành truyền tới, khoảng cách mặc dù rất xa nhưng giọng Từ Ngôn cũng theo gió mà đến nên y mới tức khí mắng như vậy.

"Ông trời chết tiệt, lần này cũng bám theo đuôi ta phải không... Được, được, được... Gia gia phụng bồi đến cùng"

Khương Đại Xuyên vừa tức giận mắng vừa đào băng. Không chỉ có chân y bị đông cứng trong băng mà cả quỷ sứ ba mươi sáu đường cũng đang bị đông cứng ở dưới đây. Nếu không nhanh chóng lôi bọn chúng ra thì lát nữa cũng sẽ bị đông cứng chết hết.

"Lão tử hôm nay không tin tà rồi, không phải chỉ là không may sao, có giết chết ta được không?"

Vận rủi rơi vào đầu, bởi vì vậy Khương Đại Xuyên nổi giận. Mắt đã thấy thành Linh Thủy, chỉ chốc lát là thấy được kẻ thù, y cũng không nghĩ đến chỉ một cơn sóng lướt qua thành Linh Thủy, đập tới trúng ngay y và ba mươi sáu lộ quỷ sứ, nhấn chìm toàn bộ.

Kế hoạch của đám quỷ sứ là phi hành sát đất, cứ vậy bị phá hỏng. Cả đám bị dìm nước còn chưa tính là gì, còn chưa kịp xông ra khỏi mặt nước thì nước đã bị kết băng. Tất cả quỷ sứ của ba mươi sáu đường và cả quỷ sứ đứng đầu đều bị đông cứng trong băng.

Bên này Khương Đại Xuyên đang cố gắng đào đám quỷ sứ ra, thì bên kia phía ngoài thành Linh Thủy xa xa đang diễn ra cuộc ác chiến kinh thiên động địa.

Lão giả tóc bạc đến từ Tuyết Sơn huy động hai tay liên tục, băng chưởng cực lớn liên tiếp chụp tới, đánh về hướng Vương Khải và Hà Điền.

Khí tức của hai vị cường giả Thần Văn cũng lăng lệ, ác liệt đến cực điểm. Vương Khải vung lên một thanh trường kiếm cổ xưa, kiếm quang tuy không chói mắt nhưng vô cùng sắc bén, chỉ chém ra cũng đứt ngang một băng chưởng.


Hà Điền tức thời thúc giục một thanh trường đao cực lớn, thân đao dày rộng nhìn như không có lưỡi, đao chém ra chỉ mang theo hơi lạnh thấu xương, băng chưởng tùy thời cũng theo đó mà sụp đổ.

Cùng với công kích của ba vị cao thủ chí cường, băng trên mặt đất cũng tầng tầng vỡ tan, khiến đám vụn băng này bay lên cao cả trăm trượng rồi ào ào rơi xuống như mưa băng. Trong nhất thời, tình hình bên ngoài chiến trường hoàn toàn bị gió tuyết và vụn băng che đậy.

Cả đám người trên đầu tường chỉ có thể nhìn thấy ánh đao và kiếm khí xẹt qua trong gió tuyết, không thể thấy rõ hình dáng của ba vị chí cường cao thủ đang giao chiến.

Tát tỉnh một đám Hư Đan rồi, Từ Ngôn bèn liếc mắt nhìn Khương Đại Xuyên đang đào băng đá ở phía sau, rồi lại nhìn vào gió tuyết ngoài thành. Trong mắt trái của hắn, tinh văn chuyển động.

Tu hành nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên Từ Ngôn chứng kiến cường giả Thần Văn vận dụng toàn lực để chiến đấu. Thực tế, pháp bảo mà Vương Khải và Hà Điền đang sử dụng nhìn thì bình thường nhưng lại ẩn chứa uy năng kinh người.

"Thượng phẩm... Không đúng, có lẽ đã là pháp bảo đạt đến trình độ cực phẩm!"

Tự nhủ thầm trong lòng, hai hàng lông mày của Từ Ngôn cũng nhíu lại.

Hắn thấy được lão giả tóc bạc kia, càng nhìn thấy rõ sừng nhọn trên đầu lão giả.

Khác với sừng thịt của Vô Trí, cái sừng nhọn của lão giả này trông không lớn lắm, chỉ tầm ba thốn nhưng cực kỳ cứng rắn hơn nữa đã hóa thành màu đen. Đó tuyệt đối không phải là sừng thịt mà đã thành hình giống như sừng hươu vậy.

Không chỉ có vậy, Từ Ngôn có thể thấy rõ phía trên sừng nhọn đang tản ra khí tức kì dị, cảm giác như có đồ đằng đang lưu chuyển.

Ba đạo khí tức vô cùng kinh người trong gió tuyết bùng lên. Một biển lửa không hề báo hiệu trước tiến đến.

Biển lửa nháy mắt ngưng tụ tạo thành một con rồng bằng lửa. Tuy nhiên, pháp thuật đỉnh phong này so ra khác với cường giả Nguyên Anh khi thi triển, bởi nó có tới ba đầu.


Hỏa long ba đầu có chiều cao trăm trượng, tỏa ra một làn sóng nhiệt ngập trời. Băng chung quanh hỏa long nhanh chóng bị hòa tan.

Nhìn thấy pháp thuật Viêm Hỏa long mang uy lực lớn gấp mấy lần so với mình thi triển ra, Từ Ngôn lại lần nữa khiếp sợ. Thực lực của hắn chính xác là mạnh mẽ, có thể chém liên tục mười Đại yêu, lại còn có thể một đòn diệt sát mấy chục Man tướng, nhưng nếu so với Thần Văn thì vẫn còn chênh lệch quá xa.

Có thể nói ngay bây giờ nếu Từ Ngôn vận dụng toàn lực, với điều kiện không thúc giục lực lượng trong mắt trái thì đối mặt với Thần Văn chắn chắn vẫn sẽ thua.

"Thực lực của Thần Văn..."

Có tiếng Sở Bạch truyền đến bên cạnh, rất nhỏ nhưng mang theo sự rung động.

"Hạo kiếp ngàn năm quả nhiên có liên quan đến Tuyết Sơn, có thể đỡ nổi hay không phải xem thực lực hai vị Thần Văn."

"Khách Mục, không phải là chủ nhân của Tuyết Sơn..." Từ Ngôn thấp giọng nói một câu khiến Sở Bạch nghe được mà lông mày nhíu lại.

"Chỉ Kiếm, ngươi đã gặp qua chủ nhân của Tuyết Sơn?" Sở Bạch trầm giọng hỏi. Bọn người Nhạn Hành Thiên cũng bị hấp dẫn bởi đàm luận của hai người, bèn quay sang hóng chuyện.

"Thấy không rõ, nhưng diện mạo bên ngoài của hắn không phải là một lão già, miệng của hắn còn chưa đủ lớn." Từ Ngôn đem chuyện mình thấy được khi ở sâu trong cấm chế kể lại. Tuy nhiên hắn lại không giải thích thêm về câu "miệng chưa đủ lớn" kia.

Lời dặn dò của Phong bà bà là nói về hạo kiếp chân chính của Thiên Hà. Ngàn năm trước, Phong thố được Liệt Vân Ưng ngậm trong miệng đã mơ hồ nhìn thấy rất nhiều miệng rộng giao hội cùng một chỗ, thế nhưng mà cho tới bây giờ Từ Ngôn cũng chưa thấy quái vật nào từ đáy sông xuất hiện.

"Nếu như địch nhân với trình độ này vẫn còn không phải hạo kiếp, như vậy chân tướng củahạo kiếp ngàn năm chính là cái gì?" Chư Cát Tuấn Hùng thở dài một tiếng tự nói, chỉ là nghi vấn của ông ta lần này cũng không có người giải đáp.


Tiếng ầm ầm nổ mạnh từ phía ngoài thành truyền đến, ba vị cường giả ác chiến ngày càng kịch liệt. Hỏa long bị một mảng gió tuyết khủng bố bao phủ, thỉnh thoảng lại xuất hiện những mảng lôi quang làm người ta sợ hãi.

Sấm sét từ trên trời rơi xuống, mỗi một đạo đều to cỡ thùng nước, hơn một ngàn đạo lôi quang tạo thành một cơn mưa sấm sét, giáng xuống theo tiếng thét to của Hà Điền.

Băng bên ngoài thành bị đánh trúng văng tung tóe, cuối cùng lộ ra một hố to rộng ngàn trượng.

Chiến trường chỉ thuộc về cường giả Thần Văn, Nguyên Anh cũng vô phương ra tay. Cả đám người đứng trên đầu tường cũng chỉ có thể nhìn xem, không người nào đủ năng lực nhúng tay vào.

Nhớ tới lời dặn dò cuối cùng của Phong bà bà, Từ Ngôn nhìn về phía Thông Thiên hà, đạo sóng lớn thứ tư chắc chắn cũng sắp đến.

Quay người rời khỏi đầu tường, Từ Ngôn cũng tìm ra được Bàng Thiếu Thành đang nghỉ ngơi, khôi phục.

"Nhị ca, Hồng Nguyệt...."

Khi trước chiến sự quá mức cấp bách, Từ Ngôn cũng không có thời gian đến hỏi thăm. Hiện tại cường giả Thần Văn đã đến, hắn mới thư thả vài phần.

"Rời khỏi Đại Phổ rồi, có lẽ đã tới hải ngoại." sắc mặt Bàng Thiếu Thành tái nhợt, khóe miệng mang theo nét cười bất cần đời, nói: "Chỉ Kiếm nha, lần sau có tát Nhị ca cũng tát nhẹ một chút, sưng cả mỏ rồi này"

Nghe Bàng Hồng Nguyệt đã chạy ra hải ngoại, Từ Ngôn thở phào một cái.

"Đại ca cùng tam nương cũng bị mang đi rồi. Khuyên nhủ mãi mà hai gia hỏa kia cũng không đi, bị ta trực tiếp dùng linh lực giam cầm. Nên ngươi yên tâm đi!" Bàng Thiếu Thành cười hắc hắc.

Từ Ngôn gật gật đầu, cũng không nói nhiều nữa. Hắn trở lại đầu tường, tới bên cạnh Phỉ Lão Tam.

Còn tưởng rằng Từ Ngôn có gì phân phó, Phỉ Lão Tam lập tức khom người nghe lệnh, nhưng chưa nghe thấy gì đã bị đẩy qua một bên.


Bành một tiếng, Từ Ngôn vỗ vỗ mạnh vào Võ Thần pháo, khóe miệng kéo ra một tia cười lạnh.

Hắn cũng không muốn nhúng tay vào ác chiến của các cường giả Thần Văn, nhưng giúp đỡ chuyện nhỏ chắc họ cũng không phiền. Dù sao cũng còn lại mười viên Võ Thần đạn, chu đáo tiếp đãi lão giả tóc trắng cũng không tệ.

Người khác không thấy rõ do chiến trường bị gió tuyết bao phủ nhưng Từ Ngôn dùng mắt trái lại có thể thấy rõ ràng. Bên ngoài thành vừa xuất hiện cái hố cực sâu đấy vừa vặn dùng để đuổi giết được, về phần có thể ngộ thương hai vị Thần Văn phe mình hay không thì Từ Ngôn không quan tâm cho lắm.

Tinh văn lưu chuyển trong mắt trái càng ngày càng sáng, ánh mắt Từ Ngôn nhìn xuyên qua gió tuyết, gắt gao nhìn thẳng vào lão giả tóc bạc.

Rầm...Rầm...

Nơi chân trời, cơn sóng thứ tư ác liệt cũng đã hội tụ vào tạo thành, đang ập tới với khí thế bài sơn đảo hải.

Xùy...

Kíp nổ cũng đồng thời bị dẫn đốt, họng pháo tối om cũng di chuyển, nhắm ngay vào chỗ sâu của hố to trên mặt đất.

"Vương bát ca, ta đến giúp ngươi một tay!"

Ầm!!!

Theo tiếng quát lạnh của Từ Ngôn, ánh lửa trong họng pháo lóe lên rồi biến mất, Võ Thần pháo xông ra như hỏa long mang theo uy năng khủng bố đánh vào chỗ sâu trong hố to, sau đó nổ vang, tạo nên một trời đầy vụn băng.

Bên trong hố to không chỉ văng ra đầy vụn băng mà còn có tiếng mắng truyền đến.

"Tên Thiên Môn Hầu hắc ám này!!!"

"Ngươi muốn tận diệt ta hả hỗn tiểu tử!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận