Dịch: Mèo Bụng Phệ
Biên: Hoangtruc
"Phong Xuy liễu?"
Đại sư tỷ bước tới gần Từ Ngôn, trợn mắt quát: “Ngươi nói rằng loại cỏ lạ này là lá cây liễu sao?”
“Đúng vậy, nó chính là lá liễu.”
Từ Ngôn nói xong, đám tu sĩ vừa chen nhau tới gần lập tức sửng sốt, sau đó đồng thanh phá lên cười.
“Nhóc con ở đâu chui ra mà dám nói trên Đảo Lâm Uyên chúng ta có cây liễu, hà hà hà!”
“Người ta đã nói gã béo ăn nhầm cỏ độc mà, đảo Lâm Uyên làm quái gì có cây liễu nào.”
“Thèm linh thạch phát điên rồi à. Tới mỏ linh thạch sau núi bán sức là kiếm được chút linh thạch rồi, hà tất phải ăn bậy nói càn.”
“Một ngàn linh thạch dễ nuốt lắm đấy? Phải có căn cứ mới được, nói vu vơ thứ chẳng ai biết mà được à. Ngươi bảo là Phong Xuy liễu, khà khà, ta cho rằng đây là Thủy Quyển sa đấy!”
“Ầy, dẫu sao hình dạng lá liễu cũng na ná. Ít ra người ta còn nói đúng hình dạng, ngươi lại bảo là Thủy Quyển sa. Tưởng đại sư tỷ mù chắc, không biết đâu là lá đâu là cát à.”
Đám tu sĩ xung quanh bàn tán xôn xao, phần lớn đều chế nhạo Từ Ngôn. Nhiều kẻ nhìn Từ Ngôn với con mắt đầy vẻ khinh thường.
“Ngươi nói cho ta xem như Phong Xuy liễu là thế nào!” Đại sư tỷ không giống với đám đông, tuy nàng đã tin vài phần nhưng vẫn trợn mắt căn vặn Từ Ngôn.
Hắn chẳng thèm để ý tới lời gièm pha của đám đông, chỉ cần chính chủ tin tưởng là được. Một ngàn linh thạch đưa tới miệng, có sao lại không ăn chứ.
“Phong Xuy liễu, tên như ý nghĩa. Lá liễu bị gió cuốn đi, nếu không rơi xuống đất mà gặp phải mưa gió lớn, sẽ được mưa lớn thổi đi xa.”
Từ Ngôn nhìn cô gái đối diện, giải thích một cách bình tĩnh: “Lá liễu bị cuốn theo gió rất nhiều, một phần rất nhỏ có thể trôi dạt trong gió qua chín ngày. Đến ngày thứ mười, chiếc lá đã bị gió lạnh vần vò, mưa rét cọ rửa, trở thành một vật có tạo hóa. Bởi vậy, chiếc lá liễu trở nên nhẹ như lông hồng, có thể theo gió bay tới vạn dặm, rơi xuống nơi nào đó rồi trở thành linh thảo.”
Trên đảo Lâm Uyên không có liễu, nhưng những hòn đảo khác, kể cả đại lục cũng có rất nhiều liễu. Nghe Từ Ngôn nói tới đây, đám đông xung quanh im bặt.
Liếc nhìn đám người bên cạnh, Từ Ngôn nói tiếp: “ Phong Xuy liễu vô cùng hiếm có, vốn không độc. Nhưng một khi trên lá Phong Xuy liễu có ánh sáng màu lam sẫm, chứng tỏ rằng chiếc lá này khi trôi dạt trong mưa gió đã bị sét đánh trúng. Bởi vậy, nó chứa một tia lôi sát khí, ăn vào là trúng độc, cần dùng…”
Từ Ngôn vừa định nói tới thuốc giải lôi sát khí, bỗng có một thanh niên mặc áo làm từ bên cạnh đi tới. Gã cố tình dùng tay đụng vào Từ Ngôn, khiến lời của hắn vừa tới cửa miệng đã dừng lại.
“ Hỏa Nguyên đan, có thể giải lôi sát khí, chỉ cần hạ phẩm là đủ.” Thanh niên áo lam nói ra tên của thuốc giải.
“Kỳ chưởng quỹ”. Lão già họ Tề là người đầu tiên nhận ra thanh niên nọ.
“Đúng là Kỳ chưởng quỹ có kinh nghiệm phong phú, tiện miệng cũng có thể nói ra thuốc giải. Chỉ có người tài như vậy mới có thể đảm nhiệm chức vụ chưởng quỹ của Linh Đan Phường.”
Trong đám đông, có kẻ cất giọng nịnh nọt.
“Người ta là chưởng quỹ của Linh Đan Phường, kiến thức sao lại không uyên thâm chứ. Ngày nào cũng tiếp xúc với linh đan linh thảo, chỉ hơi hếch mũi đã ngửi ra loại độc gì rồi.”
“Lại còn không à, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, cộng với kinh nghiệm nhiều nằm, Kỳ chưởng quỹ quả xứng danh bậc thầy đan đạo.”
Không ít kẻ tới tấp tâng bốc, nhưng cũng có kẻ không thèm nể mặt.
“Vuốt đuôi mà thôi, ai chẳng biết Hỏa Nguyên đan có thể giải lôi sát khí. Cái chính là Phong Xuy liễu kìa, thứ này ta còn chưa nghe, chưa thấy bao giờ.”
“Cỗ đã dọn sẵn, ngu gì không xơi, trách thì trách người nhanh mồm nhanh miệng quá thôi.”
“Ỷ vào thế lực của đảo Bát Lan thôi, một gã tiểu nhân.”
Nghe đám đông xung quanh bàn tán sôi nổi, Từ Ngôn biết được gã thanh niên vừa đụng mình là chưởng quỹ của Linh Đan Phường. Hơn nữa gã này không phải người đảo Lâm Uyên, mà là tu sĩ của đảo Bát Lan, có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Có điều, Từ Ngôn cũng không thèm để ý những tin tức này, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm Kỳ chưởng quỹ như nhìn một kẻ quái dị.
Từ Ngôn gắng sức cảm giác đối phương, bởi vì khoảng cách rất gần nên hắn có thể nhìn ra dao động linh khí của gã chưởng quỹ này ở cấp độ Hư Đan.
Bởi vì không thể sử dụng linh thức, Từ Ngôn chỉ có thể suy đoán và cảm giác đại khái nhưng có lẽ không xê xích nhiều. Nhưng tu vi Hư Đan mà lại bảo là Trúc Cơ hậu kỳ, điều này mới là thứ khiến Từ Ngôn ngỡ ngàng.
Khi trước, cách lý giải về tu sĩ Luyện Khí đã khiến hắn nghi hoặc. Bây giờ, một tu sĩ Hư Đan lại trở thành Trúc Cơ hậu kỳ, việc kỳ lạ này khiến Từ Ngôn càng hồ đồ hơn.
“Kỳ chưởng quỹ, cảnh giới của ngươi là Trúc Cơ thật ư?” Từ Ngôn nhìn chòng chọc vào đối phương hỏi.
“Sao nào, ngươi không tin hay không phục nào?” Kỳ chưởng quỹ cười khinh khỉnh nói: “Chớ nói ta ỷ lớn hiếp bé, đến cả linh khí ngươi cũng không có, tu vi chỉ là Luyện Khí Kỳ. Thế này đi, nếu như ngươi có Hỏa Nguyên đan để cứu đệ tử đảo Lâm Uyên, một ngàn linh thạch của đại sử tỷ về tay ngươi. Coi như ta thay ngươi hô một câu Hỏa Nguyên đan.”
Tưởng như Kỳ chưởng quỹ lễ độ, thật ra vô cùng nham hiểm.
Bởi đan dược như Hỏa Nguyên đan, tu sĩ Luyện Khí kỳ căn bản không luyện chế ra được, cũng không luyện chế ra nổi. Một viên đan dược có giá ít nhất hơn trăm linh thạch. Gã nói ra vẻ giúp đỡ Từ Ngôn, thực tế gã cho rằng tu vi Từ Ngôn kém cỏi, không thể đưa ra được Hỏa Nguyên đan.
Thù lao một ngàn linh thạch của đại sư tỷ cuối cùng sẽ về tay Kỳ chưởng quỹ gã.
“Một tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ mà có Hỏa Nguyên đan mới lạ đời, vô gian bất thương, gã Kỳ Dần quả là nham hiểm.”
“Ai bảo người ta có chỗ dựa chứ, đảo Lâm Uyên còn chả dám dây vào đảo Bát Lan. Thế mà vì một ngàn linh thạch lại đi giành ăn với một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, Kỳ Dần không sợ mất mặt à?”
“Đây là một ngàn linh thạch đây, mất mặt à, mất mặt cũng đáng.”
Đám người phía xa xì xào bàn tán, tai Từ Ngôn rất thính nên hắn nghe được cả, thì ra gã Kỳ chưởng quỹ này tên là Kỳ Dần.
“Ta không có Hỏa Nguyên đan, xin thứ lỗi.”
Từ Ngôn không để ý tới Kỳ Dần, mà quay sang đại sư tỷ, chưng ra nụ cười bất đắc dĩ.
Cô gái oai hùng nhíu mày, vừa rồi nàng hô một ngàn linh thạch đổi thuốc giải, nếu thanh niên đối diện có Hỏa Nguyên đan thật, thì một ngàn linh thạch nàng cũng sẽ đổi.
Kỳ Dần là hạng người gì trong lòng nàng hiểu rõ. Tiếc rằng Từ Ngôn không có Hỏa Nguyên đan, vị đại sư tỷ này đành quay qua Kỳ Dần nhận lấy một viên linh đan đỏ như lửa. Đoạn nàng banh mồm gã mập mạp rồi tọng thẳng vào trong miệng.
Chưa ăn Hỏa Nguyên đan còn đỡ, gã béo đang hôn mê vừa ăn thuốc giải xong, khuôn mặt xanh lét lập tức chuyển sang đỏ. Hơi thở của gã dồn dập, khóe miệng rớm máu, chẳng những không tỉnh mà thương thế còn nặng nền hơn.
"Kỳ Dần!"
Đại sư tỷ giận tím mặt, quay ngoắt lại nhìn thẳng vào Kỳ chưỡng quỹ, quát: “Ngươi dám dùng thuốc giả gạt Vương Chiêu ta ư? Ngươi muốn chết!”
Lần này Kỳ chưởng quỹ cứng họng, không chỉ có gã mà đám tu sĩ xung quanh đều choáng váng. Từng người một nhớn nhác liếc nhìn gã béo đang hôn mê.
“Đại sư tỷ! Hơi thở của Phí sư đệ càng lúc càng yếu đi!”
Một tu sĩ của đảo Lâm Uyên hét lên, nếu gã thanh niên mập mạp không được cứu chữa kịp thời thì có thể bỏ mình thật.
“Hỏa khắc kim, Hỏa Nguyên đan giải lôi sát khí, đúng rồi mà!”
Kỳ chưởng quỹ không còn bình tĩnh như trước, lúc này gã sợ quýnh cả lên. Hỏa Nguyên đan của gã không phải giả, nhưng nếu đệ tử đảo Lâm Uyên vừa dùng đã chết thì gã chỉ có thể gánh nỗi oan này.
Trong khi đại sư tỷ gấp tới mức trợn tròn mắt, trực rút kiếm giải quyết. Còn Kỳ chưởng quỹ thì mặt mày nhăn nhó không biết giải thích thế nào cho phải. Thì gã thanh niên đã bị đám đông bỏ qua cất lời một lần nữa.
Từ Ngôn không nói chuyện với đại sư tỷ mà trưng ra bản phúc hậu nói với Kỳ Dần: “Mạng ngươi như trời, nếu Kỳ chưởng quỹ không muốn hại chết người anh em mập mạp này của đảo Lâm Uyên thì đưa một ngàn linh thạch đây, ta sẽ nói cho ngài biết giải độc thế nào.”