Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Hoangtruc

Nhìn về Thông Thiên hà phía xa, trong mắt của Từ Ngôn ánh lên sự vui mừng, cũng chất chứa trong đó sự bất đắc dĩ.

Hào quang màu vàng của Nguyên Anh trong Tử Phủ đã biến mất, chỉ còn sót lại một sợi kim quang nơi đỉnh đầu. Cảnh giới của hắn cũng từ trình độ sánh ngang với cường giả Thần Văn, hạ xuống tới Giả Anh. Mặc dù so với tu vi Kim Đan hậu kỳ khi trước đã mạnh mẽ hơn gấp bội phần, nhưng hiện tại hắn không thể nào tiếp tục vận dụng lực lượng của Thần Văn được nữa.

Trong lòng vang lên tiếng thở dài nặng nề, nhưng Từ Ngôn đã nhanh chóng phấn chấn trở lại.

Sư huynh không chết, Vương Khải cùng Hà Điền cũng không chết, rất đông Nguyên Anh và Hư Đan vẫn sống, Tả tướng vẫn sống, vô số biên quân trong thành cũng vẫn sống. Đại Phổ vẫn sừng sững, nhân tộc Thiên Nam vẫn sống sót để tiếp tục sinh sôi, nảy nở…

“Đáng lắm…”

Khóe miệng hắn nở một nụ cười gượng, rồi thoải mái cười to.

Cảnh giới bị rớt xuống có thấm vào đâu, chỉ cần còn Tình Châu, chỉ cần còn mạng, là sẽ còn cơ hội để tìm hiểu thế nào là Nguyên Anh chân chính.

"Nhân tộc quả nhiên là thiên địa chi linh, có thể tính toán đến mức này, lão phu tâm phục khẩu phục."

Giọng nói già nua của Thanh Nha từ bên cạnh truyền đến. Vị Yêu Vương của tộc Thiên Lang nhìn về phía Từ Ngôn, trong ánh mắt không dấu nổi sự kính trọng.

Cho dù không phải cùng tộc với Từ Ngôn, nhưng với hành động tử đấu để cứu giúp đồng tộc trước hồi hạo kiếp, với tâm cơ liều mạng để lôi kéo Yêu Vương tham chiến của hắn đã đủ để thuyết phục cường giả Yêu Vương và Thần Văn.

Mấy vị Yêu Vương như Lôi Vũ không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Từ Ngôn cũng tràn đầy vẻ phức tạp. Nhân vật cỡ này, chẳng chóng thì chầy sẽ trở thành đại địch của Yêu tộc.


Tiếc rằng trong cơ thể thằng nhãi này có hồn phách của Yêu chủ, cho dù các Yêu vương có hận mấy đi chăng nữa cũng không cách nào xuống tay.

“Đa ta các vị cường giả Thiên Bắc”. Vương Khải đang suy yếu, chắp tay cảm tạ. Chẳng quản nguyên nhân khiến năm vị Yêu vương xuất thủ là gì, nhưng rõ ràng rằng có họ tham chiến mới thành công vây giết bầy ác thú.

“Có lẽ tràng hạo kiếp này đến đây đã chấm dứt rồi, ta còn một chút đan dược, cảm tạ các vị đã nhọc công.” Hà Điền vừa nói vừa móc ra hơn trăm viên linh đan, chia cho năm vị Yêu Vương.

Đám người Lôi Vũ bị thương cũng không nhẹ, đặc biệt là Lôi Sơn. Dù thân thể khổng lồ của gã đã thu nhỏ lại như người thường nhưng trên thân vẫn chi chít vết thương, nhìn qua đã thấy kinh người.

Năm vị Yêu Vương không nhiều lời, nhận linh đan đoạn nhanh chóng nuốt vào. Lúc này đây, Thần Văn của Nhân tộc sẽ không ngầm giở mánh khóe, nên cũng chẳng vị Yêu Vương nào hoài nghi linh đan là thật hay giả.

Cho dù là đối thủ đã nhiều năm nhưng sau khi cùng kề vai sát cánh vượt qua trận tử chiến này, đám cường giả nơi đây cũng đã coi nhau như đồng minh. Dù cho cái gọi là đồng minh này có ghê gớm lắm thì cũng chỉ kéo dài được vài bữa, thậm chí còn chẳng được. Điều này vốn dĩ phải vậy, chẳng có gì để hoài nghi.

Trên tường thành, đám Thần Văn và Yêu Vương đang nghỉ ngơi. Chín con ác thú đã bị tiêu diệt, sự yên tĩnh vốn có của Thông Thiên hà đã trở lại.

Nước sông đã không còn dữ dội mà quay về với nét phẳng lặng, lững lờ như chưa từng thay đổi. Cảnh tượng này dường như là một dấu chấm chân chính kết thúc tràng hạo kiếp ngàn năm.

Ác chiến đến mức phải cần tới những cường giả mạnh nhất của hai tộc nhân yêu liều chết chiến đấu để cứu vãn mà còn không đáng gọi là hạo kiếp. Vậy thì không ai có thể tưởng tượng được cái được chính thức gọi là hạo kiếp sẽ kinh khủng thế nào.

Chín con ác thú sánh ngang với Yêu Vương, đủ để san bằng một châu. Trong lòng tất cả mọi người, bọn chúng chính là hạo kiếp cuối cùng.

Nương theo việc đột phá Nguyên Anh, thương thế lúc trước của Từ Ngôn cũng đã bình phục. Chẳng qua linh lực đã cạn kiệt, hắn ngồi xếp bằng ở một góc trên tường thành, yên lặng khôi phục linh lực của bản thân.

Hạo kiếp đã qua, sau đấy có thể hắn sẽ bị đám Yêu Vương cắp đi. Chợt nghĩ tới quái vật trong đáy mắt, Từ Ngôn từ tốn nhắm hai mắt lại.


Thiên Nhãn vương xà lặng yên lượn lờ bên cạnh Từ Ngôn. Heo Tiểu Hắc chả kém cạnh cũng im lặng bò tới dưới chân chủ nhân. Còn tâm thần của Từ Ngôn đang chui vào trong Tử Phủ, kết nối với Nguyên Anh.

Lúc này, Nguyên Anh trong Tử Phủ chỉ còn lại một sợi kim mang nới đỉnh đầu.

Lực lượng Kim Đan cuối cùng đang dần biến mất, nội thị thấy Nguyên Anh thể của mình đang dần biến thành bình thường trở lại, Từ Ngôn không kìm được mà cười ngượng gạo.

“Sư phụ, không ngờ có một ngày con lại hào sảng đến thế, nhẹ tênh mà từ bỏ cơ hội trở thành Nguyên Anh chân chính…”

Từ Ngôn tự nhủ trong lòng, không quá vui sướng, cũng chẳng có gì phải tiếc nuối. Về phần đã cứu vớt được muôn dân trăm họ, Từ Ngôn lại chẳng xúc động hưng phấn gì nhiều.

Cuối cùng thì hắn vẫn thiếu đi một phần thiện, ngoại trừ người thân, sống chết của người khác hắn vốn chẳng thèm để ý.

Nhưng chỉ một chút tình thân, tình bạn này đã sưởi ấm cõi lòng tiểu đạo sĩ. Qua thời gian, phần thiếu hụt này trong lòng hắn dường như đang khép lại chầm chậm.

“May quá, đã ngăn được cơn tai kiếp ngàn năm. Sư phụ, nếu người còn sống chắc hẳn sẽ vui mừng lắm lắm…”

Nhớ tới lời dạy bảo của lão đạo sĩ, trái tim của Từ Ngôn ấm áp hẳn lên.

Hắn yên lặng nhìn sợi kim quang càng lúc càng mảnh trên đỉnh đầu Nguyên Anh, yên lặng nhận lấy cái bất đắc dĩ khi tuột mất đi một phần cơ may.

Đã không giữ được, vậy cũng không cần tiếc nuối.

Gào …


Không biết qua bao lâu, Từ Ngôn lại một lần nữa nghe được tiếng thú gầm nơi đáy mắt. Hắn không khỏi kinh ngạc, ánh mắt cũng dần trờ nên lạnh lẽo.

“Quả là âm hồn bất tán… Con quái vật trong mắt này đến khi nào mới chịu cuốn xéo đây…”

Nhớ lại con quái vật này, tâm trí Từ Ngôn vốn đã bĩnh tĩnh lại, dần dần trở nên bất an.

Cảm giác này đích xác là đến từ con quái vật trong mắt. Hắn dường như có thể cảm nhận được trong tiếng gầm của nó còn mang theo một chút cảm xúc khó nói thành lời.

Đó là giận giữ, cơn giận giữ từ tận đáy lòng!

Dường như kẻ địch mạnh vốn có của nó đang đến! Có chuyện gì mà nó lại tức giận tới như vậy…

Bởi ta mà giận, hay là giận đám cường giả Thần Văn và Yêu Vương kia? Hoặc giả nó phẫn nỗ vì quái vật được gọi là hà mẫu kia?

Quái vật, hà mẫu …

Bỗng giật nảy mình, Nguyên Anh của Từ Ngôn run rẩy, mở bừng hai mắt, ánh mắt vô cùng bàng hoàng.

“Đám dị thú hà mẫu không có đuôi, cũng chẳng có thân thể…”

Nhớ lại khi trước, phần đuôi của chín con ác thú không hề lộ ra khỏi Thông Thiên Hà, trong lòng Từ Ngôn lập tức cảm thấy không rét mà run.

Không chỉ có chín đầu ác thú không lộ đuôi, mà bốn con ác thú bị đập chết trước đó cũng chưa hoàn toàn bò ra từ Thông Thiên hà!

Chẳng nhẽ, bầy dị thú này không phải bản thể, mà chỉ là đám xúc tu…

Một suy đoán kinh hãi hiện lên trong tâm trí Từ Ngôn. Nếu như suy đoán này là thật, vậy bản thể của hà mẫu sẽ đáng sợ tới mức không ai có thể tưởng tượng nổi!


Chẳng lẽ hà mẫu cũng vì ta mới tới!

Suy đoán đáng sợ này làm cho Từ Ngôn rơi vào trạng thái mê mang ha cùng tự trách. Dường như xuất hiện trước mắt hắn là vô tận sương mù, khiến hắn không thể nhìn thấy lối thoát.

Ta không phải ma…

Ta là cái quái gì chứ…

Ta từ đâu đến!!!

Thừa cơ sợi kim quang trên đỉnh đầu Nguyên Anh còn chưa tan hết, Từ Ngôn dứt khoát dùng toàn bộ tâm lực cùng với lực lượng Kim Đan còn sót lại, gắng hết sức lục lọi trong tận cùng dòng ký ức của bản thân.

Cảm giác giá rét thấu xương ập tới, một lần nữa Từ Ngôn lại trở thành đứa bé sơ sinh sắp chết chìm, giãy giụa dưới đáy sông băng giá.

Tựa như một ngày, lại tựa như cả năm, vô cùng vô tận hắc ám vẫn một mực vây lấy thân thể của hắn. Tận tới lúc trong lòng hắn chỉ còn lại tuyệt vọng cùng không cam lòng, tận tới lúc đường sống cuối cùng cũng sắp bị nước sông nhấn chìm.

Rầm ào ào!

Tới một ngày kia, một bàn tay to lớn phá tan mặt nước như thể ánh sáng chói phá tan tầng mây đen, từ trong đáy sông chết chóc cứu lấy đứa bé sơ sinh.

Trước mắt bừng sáng, đứa bé một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt già nua mà hiền lành. Một lão già lẳng lặng mỉm cười, lắng nghe những tiếng ê a của đứa bé.

Từ Ngôn như đang nói gì đó, dù trí nhớ của hắn đã quay lại thời điểm sơ sinh nhưng hắn vẫn không hiểu mình đang nói cái gì. Chỉ biết miệng hắn đang mấp máy, phát ra những âm thanh ọ ẹ ọ ẹ.

Lão đạo sỹ vẫn cười, vẫn lẳng lặng nghe, rồi mới lẩm bẩm cất giọng ôn hòa:

“Tới một ngày, vạn tuế ra hoa, mầm xuân đông mọc…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận