Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Hoangtruc

Hà mẫu nhào tới cắn nuốt thành Linh Thủy, mang theo uy thế diệt thế. Hắc Long phóng lên trời, mang theo ý chí hung thần vạn cổ.

Hai con dị thú đều dữ tợn, đều hung ác cứ thế lao vào nhau.

Rầm rầm rầm...

Đất đai rạn nứt, vòm trời mất màu. Dưới dư chấn do Hắc Long và hà mẫu va chạm, thành Linh Thủy bị rách toang. Trên mặt đất, một vết rách lớn kéo dài cả ngàn dặm xuất hiện, lũ lụt theo đó ào tới.

Trên không trung thành Linh Thủy, chấn động xuất hiện tạo thành từng đợt sóng khí. Quanh hai con dị thú, không trung xuất hiện vết rách chi chít!

Hư không bị xé rách!

Xoạt!

Hai chiếc long trảo tiến lui nhịp nhàng, bấu chặt lấy miệng hà mẫu. Đầu rồng cắn ngập vào đầu hà mẫu, máu tươi theo hàm răng sắc nhọn chảy xuống như thác nước.

“Ta ở đây…”

Sau khi dung nhập vào trong thần hồn của Hắc Long, Từ Ngôn có thể khống chế con dị thú trong mắt này, hắn gầm lên phẫn nộ.


“Ngươi tìm được ta thì sao… Cũng chỉ có đường chết!!!”

Gào!!!

Đầu rồng xé một miếng thịt to như ngọn núi, quăng ra xa.

Phù!

Cái đuôi to lớn của hà mẫu cong lên, đập mạnh vào đầu Hắc Long, đánh cho nó tóe máu.

Rặc rặc!!

Hắc Long bị đánh đau bèn điên cuồng cắn mạnh xuống, răng rồng cắm ngập vào sâu trong mắt của hà mẫu. Máu mắt màu xanh thẫm quái dị phụt ra, hà mẫu đau đớn rú lên rung trời. Hắc Long này vậy mà cắn mù mắt của hà mẫu.

Con mắt hà mẫu bị cắn đứt, máu tươi theo đó chảy xuống xối xả. Trong hốc mắt chợt có một vật lạ kỳ lạ lẫn vào dòng máu rơi xuống, vùi sâu vào trong biển máu. Đang lúc ác chiến, chút điểm biến hóa đó lại quá nhỏ nhặt cho nên Từ Ngôn không hề cảm giác được.

Tiếng đánh đấm vang lên liên hồi. Trong cơn đau đớn, hà mẫu điên cuồng nuốt cắn, đụng nát tường thành, xuyên thủng mặt đất tạo thành một cái hố sâu không đáy. Phía ngoài thành, lũ lụt đang rút rất nhanh. Không phải do nước sông đang rút đi mà do dòng nước đang trút hết xuống những cái hố nhỏ như cá lọt nơm.

Trận chiến này khiến thiên địa vô sắc, nhật quyệt vô quang. Hắc Long và hà mẫu càng đánh càng hăng, cày nát mặt đất, tạo ra cơ man những cái hồ nhỏ. Mặt đất trở nên lỗ chỗ, lầy lội, sau đó lại bị lửa nóng nung đốt đến nứt nẻ. Toàn bộ trời đất trở nên kinh khủng như tận thế.

Sau một ngày đêm ác chiến, toàn bộ xúc tu trên đầu hà mẫu đã bị chặt đứt. Cả người nó loang lổ vết thương, con mắt thứ hai cũng bị chọc thủng, cái miệng khổng lồ chỉ còn lại một nửa. Cho dù vậy, hà mẫu vẫn gan lỳ cắn trả. Sinh mệnh lực mạnh mẽ đến khó tin khiến cho nó càng gần cái chết càng phát ra chiến lực ghê người.


Hắc Long cũng chẳng khá khẩm hơn, vảy giáp đen kịt lúc này đã vỡ nát, đầu rồng đầm đìa máu. Trên bụng là một thương kéo dài trăm trượng, rộng toang hoác, máu tươi chảy như suối.

Trận chiến này đã thảm liệt tới độ đám Thần Văn và Yêu vương chỉ đứng xem mà mặt cũng trắng bệch.

Vương Khải thất thểu nói: “Đây đâu phải lực lượng của nhân gian…”

Hà Điền cũng run rẩy nói: “Hắc Long từ đâu tới, vì sao lại từ trong cơ thể Từ Ngôn chui ra…”

Văn Thất Dạ ngơ ngác lẩm bẩm: “Yêu chủ sao lại là Hắc Long…”

Trương Đại Kiềm thì thào: “Yêu chủ là Bạch Long, nay Hắc Long hiện, chả nhẽ có tới hai Yêu chủ ư?”

Âm thanh già nua của Thanh Nha vang lên, giống như nghĩ tới điều gì đó mà không kìm được sợ hãi: “Trắng và đen, tương khắc…”

Lôi Sơn vô thức lùi về sau một bước kêu lên: “Âm cùng dương, tương khắc…”

Con Hắc Long kia không chỉ mang theo khí tức kinh người mà còn cho gã một dự cảm kinh khủng.

Lôi Vũ ngoác mồm nói một câu mà ngay cả đám Yêu vương cũng không thể tin được: “Trắng Đen đối lập, Âm Dương tương khắc… Lẽ nào Hắc Long là tử địch của Bạch Long!”


Nếu Hắc Long thật sự là kẻ địch sống còn của Bạch Long. Vậy Hắc Long này không phải là Yêu chủ mà là tồn tại khủng bố muốn làm gỏi cả Yêu tộc!

Bên trong tiếng rống rung trời, Hắc Long hung dữ đánh ra một trảo chẻ đôi thân thể hà mẫu. Ngay tức khắc, biển máu đầy trời, mùi tanh tưởi bay khắp ngàn dặm. Hắc Long cả người đầm đìa máu, uốn lượng trên không trung. Đôi mắt nó lạnh lẽo nhìn xuống kẻ địch đang hấp hối dưới chân.

Gào!!!

Nó ngẩng đầu thét lớn, hàm răng dữ tợn nhuốm đầy máu tươi. Đầu rồng ngẩng lên tựa như chính đầu của Từ Ngôn. Đôi mắt rồng lạnh lẽo như chính đôi mắt của Từ Ngôn, chỉ khác ở nụ cười nham hiểm nơi khóe miệng.

Ầm!!!

Hắc Long uốn lượn như mây đen giữa trời bỗng lao xuống nhanh như gió táp, thế như lấp biển. Nó bay thẳng xuống đất, khuấy lên một cơn mưa máu che kín mắt đám người xung quanh.

Hắc Long dữ tợn đã xé xác hà mẫu đang hấp hối thành muôn mảnh. 𝘕ha𝐧h 𝐧hấ𝙩 𝙩ại ( Tr𝑈𝒎Tr𝙪𝘆 e𝐧﹒𝗩𝐧 )

Phù…

Trên tường thành, thân hình Từ Ngôn lắc lư, suýt nữa đã ngã quỵ. Thu hồi tâm thần về khiến Tử Phủ hắn rung mạnh, cuối cùng hắn không áp chế được mắt trái cắn trả nữa. Vốn chỉ một cái móng vuốt thôi thì cắn trả đã khiến hắn hôn mê. Nay cả con dị thú đều lao ra, không cần nói cũng biết hắn sẽ gặp phải cắn trả ghê gớm nhường nào.

Ngay khi Từ Ngôn chuẩn bị tiếp nhận sự cắn trả thì đuôi rồng vốn nối liền với mặt trái liền bứt ra. Lúc này đây, Hắc Long đã hoàn toàn thoát khỏi đáy mắt. Cơn đau nhức kịch liệt vừa mới bắt đầu liền mất tăm khiến Từ Ngôn ngây ra như phỗng.

Mắt hắn hoa lên rồi nghe thấy một tiếng gào trầm thấp rất gần mình. Sau đó một bóng đen quay chung quanh Từ Ngôn. Tuy hắn không thấy rõ ràng, nhưng hắn biết ở xung quanh hắn chính là bản thể của Hắc Long.

"Tiểu Hắc..."

Gào …


Từ Ngôn cố gắng khôi phục thị giác, lo lắng gọi với ra xa. Đáp lại tiếng gọi của hắn không phải là tiếng heo kêu, nhưng lại hết sức quen thuộc. Đúng vậy, đó chính là con heo nhỏ Tiểu Hắc. Có điều, nay Tiểu Hắc đã biến thành một con rồng lớn ngàn trượng đang vờn quanh chủ nhân.

Một lúc sau, Từ Ngôn đã nhìn rõ hơn. Mà Tiểu Hắc cũng đang thu nhỏ lại, từ ngàn trượng thành mười trượng, chỉ to như một con rắn lớn cuốn tròn dưới chân hắn.

"Là ngươi sao, Tiểu Hắc?”

Thấy rõ Hắc Long bên cạnh mình, sắc mặt Từ Ngôn cũng không tốt đẹp được bao nhiêu.

Quái vật nơi đáy mắt vẫn khiến hắn bất an. Đâu ngờ rằng khi quái vật chính thức thoát khốn lại là một con Hắc Long, hơn nữa Tiểu Hắc đã dung hợp với Hắc Long làm một. Từ Ngôn không thể khẳng định Hắc Long bên cạnh mình giờ này là quái vật nơi đáy mắt hay Tiểu Hắc của hắn. Hắn lại càng không hiểu vì sao Tiểu Hắc và quái vật kia có thể dung hợp được.

Gào…

Hắc Long ngẩng đầu yên tĩnh nhìn Từ Ngôn. Ánh mắt nó ngổn ngang, có chút vui mừng, lại có chút lạnh lẽo và dữ tợn. Tiếng gầm của nó không chỉ mang theo khí tức của Tiểu Hắc mà còn có cả một luồng khí tức lạ lẫm.

Khí tức vô cùng lạnh lẽo, hoặc có thể nói là tà ác. Theo Từ Ngôn nghĩ, con Hắc Long này rất có khả năng tùy lúc sẽ nổi điên xé nát mọi thứ xung quanh.

Tuy cảm nhận được sự tà ác, nhưng Từ Ngôn không e ngại mà lại cảm thấy quen thuộc. Tựa như con Hắc Long cũng giống như hắn, cũng là thứ bị bỏ rơi được nhặt về nuôi ở Thừa Vân quan. Người và rồng đối mặt, nhưng chưa bao lâu dị biến đã phát sinh.

Hắc Long kiệt sức gầm nhẹ, thân thể cuộn lại rồi lóe lên biến mất. Trước mắt Từ Ngôn xuất hiện một viên ngọc đen lớn bằng đầu ngón tay cái. Bên ngoài viên ngọc lấp lánh, phía trong như có mây đen lượn lờ. Hắc Long hóa châu rồi được Từ Ngôn đỡ lấy.

Cảm nhận được khí tức quen thuộc trong viên ngọc truyền tới, Từ Ngôn vốn định đem viên ngọc này cất vào Thiên Cơ phủ. Nhưng ngọc này vừa mới chạm tay hắn đã lập tức chui vào trong cơ thể. Dưới sự kinh ngạc, Từ Ngôn liền cảm thấy viên ngọc đen đã xuất hiện trong Tử Phủ của hắn.

Linh thú có thể chui vào trong túi linh thú, cũng có thể để trong Thiên Cơ phủ, nhưng không thể đưa vào Tử Phủ được. Thứ có thể thu vào Tử Phủ chỉ có hai loại.

Bổn mạng pháp bảo và bổn mạng linh thú!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận