Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Xui xẻo thì xui xẻo, Khương Đại Xuyên vẫn không chết được.

Cho dù gã có hấp hối, bị hà mẫu khổng lồ đè tới gần cả tháng vẫn ngoan cường sống sót, chẳng qua thương thế quá nặng nên được Hà Điền mang về Thiên Quỷ tông.

Hai vị Thần Văn cứ vậy chia nhau ra, trở về tông môn của mình. Hạo kiếp trôi qua nhưng bọn họ còn phải bận rộn nhiều. Toàn bộ Đại Phổ bị nước lụt bao phủ, hạo kiếp biến mất nhưng nước lũ còn chưa rút đi kịp.

Không chỉ có Thiên Nam biến thành đại dương mênh mông mà Thiên Bắc cũng không khác gì cả.

Núi cao đã thành đảo hoang giữa biển nước, bình nguyên không còn sót lại chút vết tích, chỉ có tiếng kêu rên thê lương của mấy con thú con may mắn chạy trốn tới đỉnh núi này.

Nếu như nước không rút đi, đỉnh núi như tòa đảo hoang này ắt sẽ thành phần mộ của bọn nó.

Một nửa Thiên Bắc chìm trong đại dương mênh mông, còn từ Thần Mộc hạp trở đi, mặt nước cao tới hơn một ngàn trượng đột ngột bị đứt gãy, bị một lực lượng mạnh mẽ cứng rắn chắn lại ngay phía trước Thánh Địa.

Lúc này Phí lão đang đứng trên đỉnh núi cúi đầu nhìn kỳ cảnh dưới chân, trong lòng rung động không thôi.

Phí Minh Viễn không chỉ rung động vì cảnh nước lũ bị ngăn cản trước Thánh Địa mà còn vì bóng dáng lão phụ ngồi xếp bằng không nhúc nhích trước gian nhà gỗ kia nữa.


Lực lượng ngăn trở nước lũ kia là đến từ trên người lão phụ, cũng là toàn bộ lực lượng của Yêu vương.

Trên gương mặt già nua của Phong bà bà đã xuất hiện tử khí. Bà đang xuất ra hết toàn bộ lực lượng cuối cùng của mình ngăn cản đại dương mênh mông ở Thiên Bắc lại.

"Hạo kiếp...đã qua..."

Nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, Phong bà bà mở đôi mắt vô thần ra. Dường như bà nhìn thấy được nơi không trung phía xa xa có một đôi cánh cực lớn màu xanh đang bay lượn.

Quái vật ngàn năm trước đã leo ra khỏi Thông Thiên hà, lại bị tiêu diệt ở Thiên Nam rồi. Tuy không nhìn thấy nhưng Phong bà bà đã nghe thấy tiếng quái vật kêu rên cùng với tiếng của chân long rống giận bên kia.

Lôi Hầu nhất tộc có thiên phú về thính giác, nhưng Phong Thố còn cường đại hơn. Bởi vì thính giác mới chính là lực lượng thiên phú chân chính của Yêu tộc loài thỏ!

"Quả nhiên là tiểu tử rất đặc biệt... Đa tạ ngươi rồi." Trong mắt Phong bà bà lưu chuyển ra từng tia sáng lấp lánh. Lượng sinh cơ cuối cùng đã giúp vị lão nhân này bung ra hết lực lượng ra.

Kỳ thật cũng giống như Lôi Vũ, vị lão phụ này đã sớm phát hiện ra tiếng rồng ngâm tồn tại trong cơ thể của Từ Ngôn đấy. Chẳng qua Phong bà bà chưa bao giờ nói ra mà thôi. Khi bà nghe được tiếng rồng ngâm vang lên bên phía Thiên Nam, cũng đại khái suy đoán ra quái vật leo ra khỏi Thông Thiên hà đã chết dưới tay Từ Ngôn.

Phong bà bà tuổi già tóc bạc phơ đứng cách Thông Thiên hà đến mấy vạn dặm khẽ nói một tiếng đa tạ, sau đó đứng dậy.

Yêu vương vừa đứng dậy, theo đó có một lực lượng mạnh mẽ nổ bung trên Thánh Địa. Cỗ lực lượng này va chạm với dòng nước lũ đang bị chặn đứng dưới chân Thánh Địa tạo nên một con sóng lớn rung trời.


Nước sông mãnh liệt dần dần bị đẩy đi, chảy ngược về Thông Thiên hà lại!

Lúc nước lũ bị tản đi, trên Thánh Địa vang rền tiếng hoan hô. Dù là Nhân tộc chạy nạn mà đến hay là Yêu tộc cũng đều vui mừng không thôi. Chẳng qua không ai nhìn thấy vị bà bà già nua kia đang lê bước mệt mỏi về gian nhà gỗ nhỏ của mình, từ đó không còn xuất hiện qua nữa.

"Phu quân... ta đến với chàng đây..."

Ở bên trong gian nhà gỗ đã không còn có đôi cánh Liệt Phong nữa, đôi mắt Phong bà bà đầy già nua mang theo một tia vui mừng chậm rãi nhắm lại...

Thánh Địa do cự mộc hình thành được đám Phí lão tu sửa lại thành từng bậc cầu thang, rồi Nhân tộc cùng Yêu tộc trên đỉnh núi theo đó lần lượt đi xuống khỏi ngọn núi Thạch Đầu. Dù là người hay yêu, mỗi sinh linh đi xuống khỏi Thánh Địa đều quay lại khom người cúi đầu về phía gian nhà gỗ kia.

"Yêu tộc, có hiền giả."

Trước lúc rời đi, Phí lão đã để lại lời tán thưởng từ tận đáy lòng mình. Lão cảm giác được vị Yêu vương kia đã vẫn lạc nhưng không qua bên đó quấy rầy, chỉ nói một câu rồi mang theo đám Nhân tộc rời đi, trở về Ngũ địa xây dựng lại gia viên.

Dưới sự nỗ lực của cường giả Nhân Yêu hai tộc, nước lụt ở Thiên Nam và Thiên Bắc đều được rút đi cả. Tuy rằng mặt đất trở nên lầy lội không chịu nổi nhưng đã tràn đầy sinh cơ.

Từng ngọn cỏ dại nhanh chóng chui ra khỏi nước bùn, bày ra sinh mệnh lực quật cường của mình đón lấy ánh mặt trời lưu chuyển.

Có tu hành giả tham gia tu sửa kiến tạo lại, kinh thành Đại Phổ nhanh chóng khôi phục nửa tòa đại thành bị hủy diệt, dần lấy lại được vẻ phồn hoa.


Đã có rất nhiều phàm nhân chết đi trong hạo kiếp Trăm yêu, nhưng so ra vẫn còn có rất nhiều phàm nhân còn sống sót.

Trong lần Đại yêu tàn sát bừa bãi vừa rồi, Mai Hương lâu không bị ảnh hưởng nhiều, chẳng qua tòa biệt viện đặc thù này vẫn đầy hoang vắng.

Buổi trưa, Mai Tam Nương lại xuất hiện trong viện tử như thường lệ, tay cầm hộp cơm đẩy cửa phòng ra.

Nàng bày biện một bàn đồ ăn lên bàn, rồi sau đó dọn dẹp bữa sáng không ai đụng chạm đến, ánh mắt nàng nhìn về phía hạt châu kỳ dị trên giường cùng với một cánh cổng cánh cổng ánh sáng mơ hồ hiển hiện. Nàng thở dài, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Sau khi nàng được người của Kim Tiền tông đưa ra ngoài hải đảo không bao lâu thì có tin tức truyền đến, nói rằng hạo kiếp đã lui, người ngăn trở hạo kiếp lại chính là đệ đệ của nàng.

Tin tức hạo kiếp diệt thế bị Từ Ngôn chặn lại như một cơn gió lốc lướt qua Đại Phổ, quét khắp Thiên Nam, cuối cùng tràn ngập khắp toàn bộ Tình châu đại địa.

Nhận được tin tức rồi, Mai Tam Nương còn thêm sửng sốt khi thấy lão giả gầy còm Lý Huyền Cư, Nguyên Anh Kim Tiền tông tọa trấn hải đảo đang khom người trước một phàm nhân như mình. Không chỉ có Nguyên Anh mà toàn bộ tu hành giả trên hải đảo này gặp mặt nàng đều mang theo vẻ kính sợ tiến lên chào.

Mai Tam Nương biết phần vinh hạnh đặc biệt này là nhờ Từ Ngôn đấy, mà Bàng Vạn Lý cũng nhận được đãi ngộ tương tự vậy.

Chỉ cần là thân nhân của Từ Ngôn thì đều trở thành nhân vật khiến người ta phải kính trọng. Điểm này khiến Mai Tam Nương không kịp trở tay, cũng may nàng và Bàng Vạn Lý đều nhanh chóng được đưa về Đại Phổ, trở về Mai Hương lâu vẫn hệt như lúc trước.

Nhờ có nhiều người giúp đỡ nên Mai Hương lâu được tu sửa lại với tốc độ nhanh nhất.

Thợ xây làm việc ngày đêm không ngơi tay, không nhận nửa đồng tiền bạc. Hàng xóm ngày ngày đến phụ giúp, không có lấy nửa câu oán trách. Đến Hoàng đế cũng tự mình đến giúp Mai Hương lâu lao động nửa ngày trời, còn đối xử với Mai Tam Nương long trọng như vai trưởng bối trong nhà.


Mai Tam Nương cũng coi như là nhân vật từng gặp qua không ít việc lớn, thế nhưng chuyện Hoàng đế tự nhận vãn bối thế này vẫn là lần đầu tiên nàng gặp phải.

Hết thảy vinh hạnh đặc biệt này đều là do cái danh Tam tỷ của Từ Ngôn mang đến cả. Kỳ thật Mai Tam Nương cũng không để ý tới, nàng chỉ để ý mỗi một chuyện đệ đệ của mình đang ngày ngày bế quan trong hạt châu, từ đó vẫn còn chưa bước ra ngoài.

Cửa lớn của Thiên Cơ phủ được Từ Ngôn mở ra sẵn, Mai Tam Nương có đi vào đó một lần, sau đó không đi vào trong đó nữa.

Nàng không muốn quấy rầy đệ đệ tu luyện, càng không muốn nhìn thấy bóng lưng đìu hiu của đệ đệ mình.

Mỗi ngày Mai Tam Nương đều tự tay đưa ba bữa cơm tới, có điều Từ Ngôn lại chưa từng đụng đũa.

Mai Tam Nương đi rồi, tiểu viện càng thêm yên tĩnh. Chợt cánh cổng ánh sáng trong phòng lắc lư, rồi một bóng người lén lén lút lút đi ra.

"Thơm quá à!"

Nhìn chung quanh một lúc lâu, Hải Đại Kiềm mới rón ra rón rén đi tới trước bàn cơm. Một nụ cười ngây ngô nở ra, theo đó cái miệng rộng của gã há ra, xoạt!!! Cả bàn ăn mỹ vị đều chui tọt vào bụng gã.

"Cơm canh mỗi ngày lại không thèm ăn, lãng phí thế là không được. Có điều ít quá, không bõ nhét kẽ răng..."

Hải Đại Kiềm nhếch nhếch khóe miệng, đẩy cửa đi ra ngoài, nhếch nhếch mũi một đường nhắm thẳng tới Mai Hương lâu.

Với sự quen thuộc trong Thiên Cơ phủ, lại không phải là linh thú của Từ Ngôn, kỳ thật Hải Đại Kiềm đã sớm hiển hiện ở bên ngoài tiểu viện tử, lén lút ra ngoài nhiều lần rồi.

Mấy lần trước gã không dám đụng vào đồ ăn trên bàn, hôm nay thật sự quá đói bụng nên mới quyết định ăn sạch đồ ăn của Từ Ngôn trên bàn. Có câu nói ăn quen bén mùi, sau khi ăn xong một bàn mỹ vị Thiên Nam xong, Hải Đại Kiềm đã hoàn toàn quên sạch Từ Ngôn, vung cánh tay, ngang nhiên đi thẳng vào đại viện Mai Hương lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận