Dịch: Mèo Bụng Phệ
Biên:Hoangtruc
Không theo, cả giống nòi sẽ chẳng còn chút dấu vết!
Lời bá đạo nhường này chỉ có kẻ bá đạo mới có thể nói ra. Không có thực lực mà dám nói vậy thì chỉ có thể thành trò cười.
Nghe Từ Ngôn lạnh lùng nói vậy, mí mắt của Kim Uế giật giật, khóe miệng co quắp.
Yêu vương nào mà không kiêu ngạo?
Yêu vương và Thần Văn đều là những kẻ mạnh mẽ nhất giữa trời đất này.
Vậy mà nay bị người đánh cho tơi tả tới bản thân mình cũng không nhận ra, phần kiêu ngạo kia của Kim Uế cũng dần tan biến. Chí ít trước mặt Từ Ngôn, gã không dám kiêu ngạo chút nào.
“Ngươi!”
Kim Uế phẫn nộ ngẩng đầu, tay run rẩy chỉ vào Từ Ngôn, nhưng cuối cùng vẫn bất lực rũ xuống.
“Rốt cuộc người muốn đi đâu?” Kim Uế hỏi câu này chứng tỏ gã sợ, hoặc có thể là đã bị đánh đến sợ rồi.
Nét mặt của Từ Ngôn ôn hòa, tươi cười nói: “Rất xa, nơi có một gốc cây chọc trời”.
"Ngươi muốn đi..."
Kim Uế vừa nói được nửa câu đã ngừng lại, phất tay đuổi đám con cháu, lâu la lui xuống. Vợ chồng Long Tước như được đại xá, không dám quay đầu nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Kim Uế ngạc nhiên, trầm giọng hỏi: “Người muốn đi tới phần cuối của Thiên Hà ư?”
“Lấy tốc độ của Kim Huynh, chắc chưa tới vài năm đã đến nơi rồi, đúng không?” Từ Ngôn chắp tay, miệng kêu Kim huynh ngọt sớt. Tựa như lúc nãy không phải hắn xuống tay hành hung mà là kẻ khác vậy.
“Vài năm? Trăm năm cũng chẳng đến được!” Kim Uế muốn nói mình không muốn đi, nhưng nhìn sắc mặt đối phượng sầm lại nên lời chưa rời miệng đã phải nuốt xuống.
“Với tu vi Thần Văn của chúng ta, trăm năm cũng đã đến rồi, lẽ nào tốc độ của Kim Uế ngươi chậm hơn cả chúng ta sao?" Hà Điễn ưỡn bụng hỏi, Vương Khải cũng nghi hoặc không hiểu.
Nhìn hai vị Thần Văn, Kim Uế hỏi: “Có phải các người đã nhìn thấy cái cây kia rồi, nhưng chưa tới bao giờ phải không?"
Nhận được cái gật đầu của Vương Khải và Hà Điền, Kim Uế thở dài nói: “Ta đã tới vùng đất kỳ lạ đó, nên biết rõ đường sá có bao xa, chí ít xa gấp đôi so với các ngươi nghĩ.”
Hà Điền khó hiểu nói: “Chúng ta đã tận mắt thấy được cả một mảng lá xanh, ước chừng bay mất hai mươi năm đấy.”
Vương Khải trầm giọng nói: “Sợ rằng chúng ta đoán sai rồi. Chẳng lẽ cái cây đấy liền trời tiếp đất thật ư!”
Kim Uế nhớ lại chuyến đi năm xưa, cảm khái nói: “Há chỉ như thế, nó còn chọc thủng vòm trời rồi!”
Hồi tưởng lại cảnh tượng xung quanh gốc cổ thụ năm đó, cho dù tới tận hôm nay Kim Uế vẫn thấy vô cùng choáng ngợp, đầu ngón tay của gã lại khẽ run rẩy.
Gốc cổ thị có thể khiến Yêu vương mất bình tĩnh như thế, không cần nghĩ cũng biết nó đồ sộ cỡ nào.
Hà Điền nghi hoặc hỏi: “Sao lại phá tan vòm trời?”
Vương Khải sắc mặt biến đổi hỏi: “Lẽ nào… cây cổ thụ đó không có ngọn?"
“Tán lá xanh các ngươi nhìn thấy chỉ là một đoạn của nó thôi, bởi cái cây này thực sự không nhìn thấy ngọn, chỉ thấy nó chọc thủng trời” Kim Uế tiếp tục nói: “Ta tiếp tục bay lên hơn trăm vạn trượng nữa, mãi tới khi bị cuồng phong thổi đi mấy bạn dặm mới dám kết luận gốc cổ thụ này ra phá trời mà lên. Cho dù là Yêu vương cũng không thể bay tới tầng trời cao như vậy. thế nhưng gốc cây khổng lồ kia còn có thể vươn lên, cao tới mức không thấy được ngọn.”
Hà Điền vội gặng hỏi: “Có kiếm được cái lá hay mảnh vỏ cây nào không, mau lấy ra để chúng ta mở mang tầm mắt.”
Kim Uế lắc đầu nói: “Chẳng nhặt được gì, bởi cảnh giới của ta cũng không cách nào tiến vào phạm vi ngàn trượng xung quanh nó.”
“Không thể tới gần ư!”
“Ngay cả Yêu vương mà cũng không đến gần được à?”
Lần này thì Vương Khải và Hà Điền thực sự kinh ngạc. Yêu Vương đã thế, vậy thì Thần Văn cũng chẳng cách nào đến gần được cả.
Kim Uế trầm giọng nói:
“Phía ngoài đại thụ có một tầng linh lực kinh khủng liên tục chấn động. Ta có thể kết luận đó là mộc linh lực, tựa như một hàng rào, thiên hạ này chỉ sợ không kẻ nào có thể qua được.”
Nghe xong nguyên do, Vương Khải và Hà Điền ngoái đầu nhìn Từ Ngôn.
“Mộc bản nguyên…”
“Nếu như cứ bò dọc theo thân cây đấy lên cao mãi, không biết tới được Tiên giới hay không? Ngôn ca nhi, lần này toàn bộ đều nhờ cả vào ngươi, ai bảo ngươi có thể không chế được lực lượng bản nguyên chớ.”
Đôi mắt hai vị Thần Văn lóe sáng, nhìn Từ Ngôn như một món bảo bối. Bởi Từ Ngôn có thể giải trừ Mộc độc, còn thu lấy Mộc bản nguyên. Cho nên hắn có khả năng phá vỡ lớp rào chắn bên ngoài đại thụ.
“Hắn…phá được lực lượng bản nguyên á?”
Kim Uế ngờ vực nhìn Từ Ngôn nói: “Nếu ngươi thật sự có thể phá vỡ rào chắn bên ngoài gốc cổ thụ đó, bản vương cõng người tới tận cùng Thiên Hà cũng có ngại gì. Nhân tộc không thể phi thăng, Yêu tộc cũng vậy, vì tìm kiếm bí mật của thượng giới, bản vương đã bỏ ra hơn hai trăm thời gian ngược xuôi Thiên Hà. Đã cùng mục đích, sao ngươi không chịu nói sớm…”
Kim Uế than thở, nếu sớm biết Từ Ngôn có thể giải quyết được lực lượng bản nguyên, gã thà một lần nữa bay tới tận phần cuối của Thiên hà. Tội gì lại bị đánh một trận tơi bời hoa lá thế này làm gì.
“Ngươi cũng đâu có nói là đã tới phần cuối của Thiên Hà.”
“Đề phòng Nhân tộc chúng ta đến ngu người rồi, lần này coi như bị đánh oan vậy!”
Tuy hai vị Thần Văn nhỏ giọng thì thầm nhưng sao Kim Uế lại không nghe được. Gã tức giận đến trán nổi đầy gân xanh: "Nói suông sao được, ngươi cho bản vương xem thử khống chế Mộc bản nguyên thế nào rồi ta sẽ chở ngươi đi đến phần cuối Thiên Hà!"
Kim Uế vừa dứt lời, Từ Ngôn liền gật đầu đồng ý. Hắn lấy ra một đóa hoa nhỏ mày xanh lấy được từ thánh địa của Thiên Bắc, cầm trong lòng bàn tay.
Bỗng Từ Ngôn cười ha ha nói: “Không đánh thì không quen, mọi người sau này là bạn bè cả, chúng ta sẽ cùng nhau thám hiểm sự thần bí của Thần mộc.”
Kim Uế nhìn chằm chằm vào đóa hoa nhỏ kia, sau một lúc đã xác định khí tức của nó cùng với cây cổ thụ nơi phần cuối của Thiên Hà giống nhau như đúc. Vì vậy gã Yêu vương này lại thở dài, trận đòn vừa rồi xem ra đã bị đánh oan.
Vương Khải cười nói: “Yêu vương đại nhân không mời chúng ta lên đảo chơi sao?”
Hà Điền dày mặt nói thêm: “Nghe nói tộc Kim Uế ưng có đủ loại bảo vật. Gần đây bọn ta đang túng thiếu, chẳng hay Yêu vương có thể ban cho chút lộc rơi lộc vãi chăng? Bọn ta muốn luyện chế vài món pháp bảo hộ thân.”
“Các người thật sự muốn đi tới phần cuối của Thiên Hà ư?" Kim Uế nghiêm mặt hỏi lại một lần nữa. Thấy ba người gật đầu, gã thở dài rồi nói: “Thôi được, nếu không giải được bí ẩn Thần mộc nối tới nơi nào, bản vương có chết cũng không nhắm mắt. Đã vậy ta sẽ đi cùng các ngươi, mời!”
Kim Uế vung tay áo lên, dẫn đầu đi về phía cung điện trên đảo. Từ Ngôn vội đi theo. Vương Khải và Hà Điền còn nháy mắt làm hiệu, ý bảo Từ Ngôn chớ quên giở công phu sư tử ngoạn, tranh thủ vơ vét sạch sẽ của cải của Yêu vương.
Bên trong đại điện, Yêu vương Kim Uế đã bày tiệc rượu xa hoa để tiếp khách quý tới từ Nhân tộc. Trong lúc Từ Ngôn hào phóng tặng lại mấy viên đan được, Kim Uế vui vẻ cười lớn thì Hà Điền ủ rũ không vui.
Đây là linh đan của lão, bị Từ Ngôn coi là quà tạ tội tặng cho Yêu vương. Phần tình cảm này chỉ có một mình Hà Điền chịu thiệt.
Mất chút Linh đan nhưng đổi lại Kim Uế đã mang ra vô số tài liệu trân quý khiến hai mắt của Vương Khải và Hà Điền sáng rực lên.
Báu vật nơi biển cả phong phú hơn ở trên Tình châu nhiều. Tộc Kim Uế ưng quanh năm sống ở hải ngoại, đồ tốt thu được chất thành núi với đủ loại tài liệu khiến ba người Từ Ngôn hoa cả mắt.
“Giao Nha nguyên vẹn lại có hơn chục cái!”
Từ Ngôn nhìn vô số tài liệu cùng hơn mười chiếc răng giao long to đùng tặc lưỡi nói: “Đây là móng vuốt giao long, da giao long này, gân nữa. Úi chà, còn cả một cái đầu giao long còn nguyên này!”