Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Hoangtruc

***

Một ngàn linh thạch để mua phương thuốc giải độc, tuy rằng đắt hơn bình thường nhưng lại bóp đúng chỗ hiểm của Kỳ chưởng quỹ.

Bởi vì khi trước, tuy gã đệ tử của đảo Lâm Uyên trúng độc nhưng chỉ bất tỉnh mà thôi. Từ khi ăn Hỏa Nguyên đan của gã, tên mập họ Phí đã tới hồi nguy kịch luôn rồi.

Khi nãy, Từ Ngôn bị gã chặn họng tưởng chừng như lỗ lớn. Thật ra cho dù hắn có nói ra tên của thuốc giải là Hỏa Nguyên đan thì cũng chẳng đào đâu ra thuốc giải.

Thiên Môn hầu chẳng có lấy một cắc, vốn định tay không bắt sói, nào ngờ sói chưa bắt được mà đã có một con hổ ngô nghê chui đầu vào rọ. Thế này thì càng tiện cho hắn.

Nghe Từ Ngôn giở công phu sư tử ngoạm, ban đầu Kỳ Dần chỉ kinh ngạc sau đó giận tím tái mặt mày, gã nói: "Muốn nẫng tay trên của Kỳ Dần ta sao? Với tu vi Luyện Khí Kỳ của ngươi thì nên đi tu luyện thêm ba mươi năm nữa rồi hẵng bàn sau! Một ngàn linh thạch ư? Ngươi đi ăn cướp à!

Từ Ngôn gật đầu thừa nhận, trong lòng tự nhủ rằng ta đang cướp đấy.

Nhưng đây là tiếng lòng không nói ra được, Từ Ngôn trưng ra vẻ mặt thật thà, gãi đầu, thất vọng nói: "Nếu Kỳ chưởng quỹ không chịu trả linh thạch thì đành vậy, cứ coi như ta chưa nói gì đi. Ồ, người anh em mập mạp kia sắp đứt hơi rồi."

Theo ánh mắt của Từ ngôn, mọi người nhìn thấy gã béo họ Phí đang ưỡn người, khóe miệng trào máu, khuôn mặt đỏ bừng như cục than nóng, hơi thở mong manh.


"Ngươi biết thuốc giải là gì thật ư?" Đại sư tỷ Vương Chiêu cuống lên, dậm chân quát hỏi Từ Ngôn: "Ta trả một ngàn linh thạch, ngươi mau nói cho ta biết làm thế nào để giải độc!"

"Đại sư tỷ, vừa rồi ta nói giỡn với Kỳ chưởng quỹ mà thôi, thuốc giải thì người phải tìm hắn chứ. Chớ quên Hỏa Nguyên đan là của Kỳ chưởng quỹ đấy."

Từ Ngôn đứng tránh sang một bên, khoanh tay đứng một cách thật thà.

"Kỳ Dần!" Vương Chiêu đã thực sự sốt ruột, trợn mắt quát lên: "Nếu như ngươi hại chết đệ tử đảo Lâm Uyên chúng ta, món nợ này sẽ tính sổ với ngươi. Ta sẽ bẩm với cha ta, để người tới đòi lại lẽ phải cho đệ tử của đảo Lâm Uyên."

Nghe tới đảo chủ đảo Lâm Uyên, sắc mặt của Kỳ Dần lập tức tái xanh.

Ai mà chẳng biết đảo chủ đảo Lâm Uyên có tu vi Nguyên Anh. Vị đại sử tỷ trước mặt này chính là viên ngọc quý trên tay đảo chủ. Nếu xúc phạm tới Vương Chiêu thì sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì, mà còn phải vác trên lưng nỗi oan hại chết đệ tử đảo Lâm Uyên.

Kỷ chưởng quỹ oán trời hận đất, hận luôn cả cái mồm trơn tuột của mình. Gã bị một ngàn linh thạch làm cho mê muội, không chỉ không cứu được người, mà lúc nãy còn mất toi một viên Hỏa Nguyên đan trị giá hai trăm linh thạch.

Bị lửa giận công tâm, Kỳ chưởng quỹ cảm thấy xa xẩm mặt mày, chút nữa đã tức tới ngất đi. Gã cố nén cơn buồn phiền thì chợt thấy thanh niên bên cạnh đang dùng tay ra hiệu một cách kỳ quái.

Từ Ngôn tỉnh bơ như chẳng có việc gì. Hắn giơ một tay lên làm thành hình chữ "Bát" cho Kỳ Dần xem, miệng nói "tám trăm linh thạch" nhưng không thành tiếng.

Một câu tám trăm linh thạch, chỉ chút nữa đã làm Kỳ Dần tức hộc máu. Đây là đang giảm giá cho gã, vừa rồi là một nghìn, hiện tại chỉ cần tám trăm là được.


Kỳ Dần muốn trở mặt, đánh cho Từ Ngôn phát phì. Nhưng gã thấy Vương Chiêu và đám đệ tử đảo Lâm Uyên đang hằm hằm sát khí. Gã béo kia mà chết thì rất có thể bọn người của đảo Lâm Uyên sẽ liều một phen sống mái với gã.

Không còn biện pháp nào khác, Kỳ Dần có nhin cơn giận, nói: "Tám trăm thì tám trăm, ngươi phải nói trước tên của thuốc giải mới được!"

"Tuệ Thủy đan, giải hỏa độc, dùng hạ phẩm là đủ." Từ ngôn cười rồi khẽ đáp.

"Ngươi bảo trong người hắn có hỏa độc, vì thế mới suýt chết ư?" Kỳ Dần sững người rồi chợt hiểu ra, cất tiếng buồn bã: "Thì ra là thế, đúng là Hỏa Nguyên đan có thể giải lôi sát. Nhưng hắn đang hôn mê, không thể tự luyện hóa dược lực. Giải được lôi sát thì hắn lại trúng hỏa độc! Nhanh lên, ta có hạ phẩm Tuệ Thủy đan đây!"

Gã vội vàng móc ra một viên đan dược có gợn nước trên bề mặt rồi đưa cho người của đảo Lâm Uyên. Sau khi gã béo họ Phí dùng thuốc chẳng bao lâu, sắc đỏ trên khuôn mặt đã bớt dần, hơi thở cũng điều hòa hơn, nhưng vẫn chưa tỉnh dậy.

Hỏa Nguyên đan có tác dụng hỗ trợ khi tuy luyện pháp thuật hệ hỏa, cũng có thể dùng làm thuốc giải các loại độc thuộc tính kìm hoặc lôi. Nhưng sau khi dùng, phần lớn các loại linh đan hệ hỏa cần được luyện hóa bằng linh lực. Nếu không, trong cơ thể rất dễ hình thành hỏa độc.

Tuệ Thủy đan thì khác hẳn.

Tuy đây cũng là một loại đan dược bổ trợ nhưng dược hiệu ôn hòa, cho dù không chủ động luyện hóa thì vẫn có thể giải được hỏa độc.

Chứng kiến hơi thở gã họ Phí đã bình phục phần nào, Kỳ Dần thở phào nhưng vẫn thắc mắc tại sao gã đen đủi này vẫn còn triệu chứng trúng độc. Đại sư tỷ Vương Chiêu cũng yên tâm hơn. Ít nhất thì gã họ Phí vẫn chưa chết, chỉ cần có đủ thời gian thì sẽ tìm được thuốc giải.


Kỳ Dần vừa mới trút ra một hơi dài nhưng suýt thì không còn sức hít vào. Bời vì thanh niên hiền lành trước mắt gã đang giơ ngón tay cái và ngón tay trỏ lên.

Ngón cái dựng thẳng thì là ý khen ngợi. Nhưng cộng thêm ngón trỏ thì không phải khen nữa, mà là số tám rồi. (八)

Kỳ Dần còn chưa trả cho hắn tám trăm linh thạch.

Xung quanh đã có không ít người nghe được giao kèo giữa Từ Ngôn và Kỳ Dần. Kỳ Dần muốn quịt nhưng lại nghĩ tới thân phân chưởng quỹ của Linh Đan Phường nên đành phải bấm bụng quẳng tám trăm linh thạch cho đối phương.

Mất mặt cũng chẳng sao nhưng Kỳ Dần không gánh nổi cái tội làm mất mặt đảo Bát Lan. Gã thân là chưởng quỹ Linh Đan Phường ở đảo Lâm Uyên, đại diện cho danh dự của đảo Bát Lan.

Từ Ngôn dùng vạt áo đùm lấy tám trăm linh thạch rồi chẳng buồn nhìn Kỳ Dần thêm nữa, hắn quay sang nói với lão giả họ Tề: "Lão Tề, gốc Sương Ti lan này giá bao nhiêu?" Từ Ngôn lấy được linh thạch bèn hỏi thăm giá của một loại linh thảo.

"Gốc Sương Ti lan này có chất lượng không tệ, ít ra phải một trăm linh thạch." Lão già họ Tề cũng không nghĩ tới buôn bán vào lúc này nên tiện mồm báo giá, nào ngờ đối phương để ngay lại một trăm linh thạch rồi cầm lấy gốc Sương Ti lan kia.

"Hỏa Nguyên đan giải lôi sát khí, Tuệ Thủy đan giải hỏa độc, cớ sao hắn vẫn chưa tỉnh?" Kỳ Dần nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ vẫn còn loại độc khác trong người hắn ư?"

Không dưng lại mất toi hai viên linh đan, lại còn mất thêm tám trăm linh thạch, nếu gã họ Phí tỉnh lại thì Kỳ Dần còn có thể lấy được một ngàn linh thạch từ tay đại sư tỷ. Vậy thì gã cũng không thiệt mấy, nhưng nếu tên kia không tỉnh thì sẽ mất trắng.

Kỳ Dần không hiểu, đám tu sĩ xung quanh cũng không hiểu, theo lý thì độc trên người tên xấu số đã được giải rồi mới đúng. Thế nhưng lại chẳng có dấu hiệu gì cho thấy gã sẽ tỉnh lại, khuôn mặt béo vẫn còn tím tái.

Lúc này, Từ Ngôn bước tới giật một nửa lá liễu từ tay Vương Chiêu rồi nói tiếp câu chuyện vừa nãy.

"Đúng là Hỏa Nguyên đan có thể giải lôi sát khí, nhưng trên lá Phong Xuy liễu không chỉ có lôi sát mà còn một loại độc khác."


Nhìn đại sư tỷ đứng trước mặt, Từ Ngôn giơ lá liễu lên, khẽ gảy lên một thứ giống như hạt cát trên bề mặt chiếc lá.

"Mấy viên cát bé tẹo này không phải mọc lên từ lá liễu, mà là trứng của một loại côn trùng tên là Hắc Cốt tằm."

Lời vừa dứt, đám đông đã xôn xao!

"Trứng tằm á?"

"Yêu thú Hắc Cốt tằm, tờ tằm chứa kịch độc!"

"Nhẽ nào Hắc Cốt tằm thích đẻ trứng trên lá Phong Xuy liễu ư? Thật không thể tin nổi!"

Đám người đang nhốn nháo bỗng bị tiếng hét giận dữ của đại sư tỷ đè xuống, cô nàng nhìn Từ ngôn không chớp mắt rồi quát: "Ngươi nói tiếp đi!"

Từ Ngôn khẽ gật đầu rồi nói: "Ngươi anh em này đã ăn nhầm phải Phong Xuy liễu, như vậy sẽ trúng hai loại độc là lôi sát và Hắc Cốt tằm. Khi trước Hỏa Nguyên đan đã giải được độc của lôi sát, giờ chỉ còn độc của trứng Hắc Cốt tằm."

Trả lá liễu lại cho Vương Chiêu, Từ Ngôn giơ gốc Sương Ti lan lên nói: "Hắc Cốt tằm thích nhất là đẻ trứng trên lá Phong Xuy liễu có lôi sát khí. Mà trứng của nó rất kị với tuyết sương, cho nên muốn diệt đám trứng này chỉ cần ăn một bông Sương Ti lan là được, đủ ướp lạnh máu thịt kinh mạch toàn thân. Vừa khéo thay ta lại có một đóa đây."

Nói xong, Từ Ngôn nhét đóa lan vào tay đại sư tỷ. Lần này hắn hào phóng tới mức không buồn nói chuyện tiền nong, mà tựa như cho không.

Đối với hạng tiểu nhân như Kỳ chưởng quỹ, tất phải giậu đổ bìm leo cho sướng. Nhưng đối với cô gái ân oán phân minh như Vương Chiếu, phải hào phóng mới có thể kết giao. Từ Ngôn đã quá quen với việc đối nhân xử thế, phản ứng với cục diện hiện tại dễ như trở bàn tay.

Hắn không chỉ chơi cho Kỳ chưởng quỹ một vố, kiếm được một mớ linh thạch, mà hắn còn khiến người khắc mắc ơn hắn. Đây mới đúng là xuôi chèo, mát mái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận