Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Ở Phù Lục điện, Từ Ngôn nhìn thấy được đến mấy trăm loại bùa chú rực rỡ muôn màu.

Cũng nhưng pháp khí, phù lục được chia làm hai phẩm thượng hạ, cũng có vài loại cực phẩm hiếm hoi nữa. Có điều Từ Ngôn cũng không chú ý nhiều tới mấy tấm bùa chú thành phẩm kia mà chỉ lựa một ngọn phù bút, một phần linh mực cùng với ba trăm tấm da thú dùng để chế tạo bùa.

Da cá Thanh Cốt ngư rất thích hợp để luyện chế bùa chú, thế nhưng cấp bậc chúng rất cao, lại còn là nhiệm vụ của đảo Lâm Uyên cho nên Từ Ngôn không cách nào dùng đến được cả.

Bùa chú thượng phẩm cần phải có Đan hỏa hoặc Anh hỏa tế luyện. Chỉ mỗi chế tạo bùa chú hạ phẩm chỉ cần vẽ lên là xong.

Đi qua Phù Lục điện chuyến này đã hao hết của Từ Ngôn tới gần năm trăm linh thạch, trên người hắn hiện tại chỉ còn hơn hai trăm khối.

Lúc trở về gian nhà nhỏ, Từ Ngôn nhìn thấy Phí Tài đang đứng ngoài cửa ra vào chờ đợi. Vừa nhìn thấy Từ Ngôn, gã lập tức chạy ra đón chào, xoa xoa tay nói ra: "Từ sư huynh, cắt được mấy tấm da cá rồi hả? Chúng ta cùng nhau cắt đi, một mình ngươi sẽ rất bận rộn, chưa chắc mười ngày nửa tháng có thể cắt xong hết được đâu. Đại sư tỷ đã từng nói chúng ta là đồng môn, phải chiếu cố hỗ trợ lẫn nhau mà, ha ha."

"Được, vậy thì cùng cắt vậy." Từ Ngôn không chút biểu hiện quét mắt nhìn qua Phí Tài, rồi đẩy cửa vào phòng.

Cửa phòng cửa không có khóa, đẩy nhẹ là mở ra, chắc hẳn Phí Tài đã sớm biết rồi mới phải, còn cố hỏi chuyện da cá làm gì? Trong lòng Từ Ngôn có chút không vui. Bởi mấy tấm da cá kia đã cắt xong từ lâu, mở cửa vào là nhìn thấy rồi.


Phí Tài đi theo Từ Ngôn vào phòng, liếc mắt nhìn đống da cá, kinh ngạc há hốc mồm, trợn tròn mắt, nhất thời không nói nên lời.

Sửng sốt một lúc lâu, Phí Tài mới vội vàng nhào tới xem xét từng tấm da cá, phát hiện không chút chênh lệch nào, lập tức kêu lên một tiếng kì quái: "Đã cắt xong rồi? Từ sư huynh, làm sao ngươi cắt được hả? Thế này... nhanh quá đi!"

Từ Ngôn vẫn luôn quan sát vẻ mặt Phí Tài, đến khi phát hiện đối phương không cố tình làm ra vẻ, hàng mày ngọn núi lập tức giãn ra.

Hóa ra người ta không vào gian phòng không người.

Với kinh nghiệm của Từ Ngôn, không khó để có thể nhìn thấu được Phí Tài thật sự kinh ngạc hay giả vờ khiếp sợ lúc này.

Xem ra đã trách oan người ta...

Từ Ngôn còn tưởng Phí Tài là một kẻ lươn lẹo, là một tên tu sĩ đầu đường xó chợ, vừa rồi nói câu phụ giúp là cố ý nịnh nọt hắn. Lúc này xem ra, dù Phí Tài có là thùng cơm, có ăn hại nhưng mà làm người cũng không tệ.

Ít nhất gã không có cái thói vào phòng người khác khi không có người, biết Từ Ngôn không ở trong phòng bèn một mực đứng chờ ngoài cửa. Chỉ một điểm như vậy đủ để nói rõ Phí Tài là một người chân thật rồi.

Một tia không vui trong lòng hắn cứ vậy tiêu tán đi mất. Từ Ngôn cười nói: "Cắt da cá thì có gì khó đâu? Chỉ cần một đêm là đủ."


Công việc chỉ vẻn vẹn vài kiếm đã được Từ Ngôn phóng đại lên thành một đêm bận rộn. Đấy đã là nói giảm nói tránh lắm rồi, thế nhưng Phí Tài vẫn còn hô to gọi nhỏ với vẻ mặt không thể tin được.

"Một đêm cắt được một miếng da? Đệ tử cảnh giới Trúc Cơ cũng chỉ được như vậy thôi! Xem như sư đệ bội phục thủ đoạn của Từ sư huynh, sau này chuyện cắt da cá phải nhờ sư huynh giúp ta mới được!"

"Không vấn đề gì."

"Ha ha, biết rõ sư huynh rộng lượng mà. Chỉ bằng phần lòng dạ này của Từ sư huynh, thành tựu tương lai nhất định cao hơn ta nhiều!"

"Nhờ cát ngôn của ngươi vậy!"

"Nếu như sư huynh đã chiếu cố ta như vậy, sư đệ tuyệt không giấu giếm nữa! Ta biết rõ trên tường viện Đại sư tỷ có một viên gạch bị hỏng, có thể gỡ xuống được. Vừa vặn là từ chỗ đó có thể nhìn thấy cửa sổ khuê các của đại sư tỷ, nhìn thấy được bóng người có thể nói là mê người trên cửa sổ giấy. Tối nay ta sẽ đưa Từ sư huynh đi mở mang tầm mắt! Nhưng ngươi phải chuẩn bị chuyện sẽ bị đánh cho tốt mới được."

"Chuyện này... Thôi bỏ đi."

Từ Ngôn cười gượng khoát tay, từ chối lời mời đi nhìn lén đại sư tỷ.


Phí Tài nhặt nhạnh xếp gọn lại từng miếng da cá, chuẩn bị giao trả nhiệm vụ, vui vẻ nói: "Nhìn thấy chúng ta cắt phần da cá nhanh như vậy, nhất định đại sư tỷ sẽ rất vui vẻ. Ta đi tìm đại sư tỷ liền đây.”

"Đợi mấy ngày nữa hãy đi giao phó nhiệm vụ. Trên đảo có lẽ không thiếu mấy tấm da cá của chúng ta đâu." Từ Ngôn ngăn cản Phí Tài lại. Nếu đối phương đã cho rằng cắt quá nhanh, như vậy tốt nhất cứ giao chậm lại một chút, tránh bị người ta nghi ngờ.

"Được. Ta nghe Từ sư huynh vậy. Qua vài ngày nữa chúng ta sẽ giao trả nhiệm vụ."

Phí Tài do dự một chút, buông đống da cá xuống nói: "Thật ra nếu giao trả nhiệm vụ chậm chút cũng không vấn đề gì. Đừng nhìn đại sư tỷ lúc nào cũng trợn mắt, thế nhưng tỷ ấy tốt lắm, đối xử với đám chúng ta như đệ muội ruột thịt. Ta chỉ muốn đại sư tỷ cao hứng một chút mà thôi. Cả chuyện nhìn lén đại sư tỷ qua cửa sổ buổi tối cũng không phải vì chúng ta hạ lưu, mà chỉ muốn nhận một trận đòn mà thôi."

Phí Tài hiếm hoi thở dài nói: "Để cho đại sư tỷ đánh đập một trận, chúng ta đau vài ngày là sẽ không sao, đại sư tỷ cũng có thể mượn cớ này trút bỏ buồn chán trong lòng. Chúng ta tình nguyện làm bao cát thịt đấy. Sư tỷ tốt như vậy, ai mà nhìn trộm chứ, ai nhẫn tâm nhìn trộm chứ?"

Nhìn Phí Tài cô đơn như thế, Từ Ngôn chợt cảm thấy hiếu kỳ: "Đại sư tỷ làm sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng hả?"

"Còn không phải là tên Tam công tử kia, là đảo Bát Lan khó ưa kia sao?" Phí Tài nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như tu vi ta cao một chút, nhất định sẽ đánh lên đảo Bát Lan, đánh liệt tên Liễu Tác Nhân kia, tiện thể huỷ bỏ hôn ước đi. Bảo đại sư tỷ chúng ta gả qua đảo Bát Lan, mơ tưởng!"

"Hôn ước của người ta, có liên quan gì tới ngươi?" Từ Ngôn có chút kinh ngạc khi thấy Phí Tài phẫn nộ như vậy.

"Từ sư huynh không biết rồi, đám người bên đảo Bát Lan kia ai nấy đều ngang ngược. Tu vi của đảo chủ đảo Bát Lan Liễu Đông Nguyên tương tự như đảo chủ đảo Lâm Uyên chúng ta, đều là Nguyên Anh cả. Thế nhưng bên đó dòm ngó đảo Lâm Uyên chúng ta đã nhiều năm rồi."

Nói về mối hận cũ giữa hai hải đảo, giọng điệu Phí Tài cũng trở nên trầm thấp: "Kỳ thật đảo Bát Lan và đảo Lâm Uyên đã sớm không hòa thuận gì, thường xuyên phát sinh xung đột. Nghe nói sau khi Thương Hải vô chủ, bách đảo đã biến thành bộ dáng như vậy. Nội đấu không ngừng, sau này hai vị đảo chủ mới quyết định giảng hòa, đạt thành nhất trí, rồi định ra rồi một phần hôn ước này."


"Hôn ước được định ra nhưng nhân khẩu Liễu gia đảo Bát Lan người ta đông đúc, có nhiều con gái. Trong khi đảo chủ chúng ta nhiều năm không con, hai mươi năm trước mới có được một thiên kim là đại sư tỷ Vương Chiêu. Đám con cái của Liễu Đông Nguyên đều đã già bảy tám mươi tuổi, không có tu vi gì thì đã gần đất xa trời, còn có tu vi thì không Trúc Cơ cũng là Kim Đan, hơn nữa tất cả đều có vợ có con, không thể bảo đại sư tỷ chúng ta làm thiếp cho đám khọm già đấy được.”

“Về sau hai vị đảo chủ gặp mặt, thương nghị một phen. Đảo chủ chúng ta vốn định hủy bỏ phần hôn ước này, thế nhưng là Liễu Đông Nguyên cố ý đẩy hôn ước rơi xuống đời cháu lão. Vừa vặn có Liễu Tác Nhân ngang tuổi với đại sư tỷ chúng ta, tu vi cũng xêm xêm, vì vậy vị Tam công tử kia đã biến thành vị hôn phu của đại sư tỷ.”

“Nghe nói lần đó hai vị đảo chủ gặp mặt xong, lúc đảo chủ chúng ta trở về đã tức giận đến tái xanh cả mặt. Vốn đảo chủ chúng ta đồng giai với Liễu Đông Nguyên, nếu phần hôn ước này được định ra thì chẳng phải sẽ không cùng bối phận với Liễu Đông Nguyên nữa sao? Nữ nhi của mình gả cho cháu trai đối phương, vậy gặp mặt phải xưng hô thế nào?”

“Thế này cũng chưa tính, đảo Bát Lan kia rõ ràng đang dòm ngó đảo Lâm Uyên chúng ta. Đảo chủ chỉ có một người con gái, một khi đảo chủ đại nhân xảy ra sơ suất gì hoặc bị nhốt trong hiểm địa nào đó, Liễu gia ắt sẽ chiếm lấy đảo Lâm Uyên này mất. Quan trọng nhất là đại sư tỷ căn bản cũng không thích tên Liễu Tác Nhân âm hiểm kia, ài... Cũng do chúng ta không có bản lĩnh, không giúp được đại sư tỷ, đành phải đi lòng vòng ba cái đường ngang ngõ tắt này khiến đại sư tỷ vui vẻ lên chút ít vậy."

Phí Tài kể lại chuyện hận cũ giữa hai đảo cùng phần hôn ước phát sinh kia, gã nói vô cùng chi tiết, thế nhưng người nghe lại như gió thoảng bên tai.

Cho dù Trúc Cơ ở Chân Võ giới có ngang với cảnh giới Hư Đan ở thế giới trong bình thì trong mắt Từ Ngôn vẫn quá bé nhỏ, còn chuyện nhi nữ tình trường, ân oán gút mắc kia hắn lại càng không chút hứng thú.

Hắn chỉ chú ý đến một câu mà Phí Tài từng nói qua.

Sau khi Thương Hải vô chủ, bách đảo nội đấu không ngừng.

"Thông Thiên Tiên chủ..."

Hẳn tu vi phải rất cao mới được xưng là Tiên, cho nên trong lúc nhất thời, ánh mắt Từ Ngôn chợt trở nên trống rỗng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận