Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

"Tốt nhất nên là ở trình độ pháp khí, có là cực phẩm cũng được. Nếu mà còn là pháp bảo thì sẽ khó mà mở được..."

Từ Ngôn nắm chặt viên châu nhỏ nhắn, rồi cất vào lại trong túi trữ vật. Sau đó hắn cười gượng một tiếng tự giễu.

Hơn mười linh đan hạ phẩm còn không tạo ra được một vết rách nhỏ trên cấm chế, như vậy dược hiệu linh đan thượng phẩm có thể phá vỡ cấm chế ra được một chút ít nào hay không càng thêm khó biết.

Trong ánh trăng sáng treo cao, Từ Ngôn đứng dậy, đưa tay ra, bày ra bộ thức mở đầu đầy kì dị. Sau đó cả người hắn lắc lư, bắt đầu diễn luyện Ích Vân thức trong phòng.

Mấy trăm năm trôi qua, Từ Ngôn đã quen thuộc, cũng nhớ như in bộ công pháp này.

Theo Ích Vân thức vận chuyển, Tử Phủ bên trong cấm chế như cũng bắt đầu chuyển động, dần sáng lên, trở nên lúc sáng lúc tối.

...

Rặc rặc, rặc rặc!

Sâu trong đạo quán bên trong thành Lâm Uyên, pho tượng đạo chủ cao lớn nơi đại điện lờ mờ chợt phát ra âm thanh nhỏ như thể tiếng rễ cây đứt gãy.


Có mấy bóng người dưới chân pho tượng, tên nào tên nấy cẩn thận nhìn quanh.

"Tam công tử, đã tương đối rồi, nếu đào sâu hơn nữa sẽ dễ bị người khác nhìn ra manh mối." Một bóng đen thấp giọng nói.

Liễu Tác Nhân dùng trường kiếm chém tới gót chân pho tượng, mảnh gỗ vụn rơi xuống đất được gã dùng linh lực xoáy lên ném vào trong góc tường. Ánh mắt vị Tam công tử của đảo Bát Lan lạnh lùng, hung hăng chém thêm hai kiếm nữa mới ngừng tay lại.

"Yên tâm, đạo sĩ nơi đây chỉ toàn người phàm, không nhìn ra được gì đâu." Liễu Tác Nhân nhìn chằm chằm vào chỗ pho tượng bị chém đứt, âm u nói: "Một tên đệ tử Luyện Khí Kỳ cũng dám làm càn như vậy, cũng nên diệt sạch nhuệ khí đảo Lâm Uyên bọn chúng rồi. Kẻ dám đùa bỡn ta, không nên sống trên đời này nữa, cũng không thể sống trên đời này nữa!"

"Lần này chém vào có hơi sâu. Tam công tử, tốt nhất chúng ta rời khỏi đảo Lâm Uyên ngay bây giờ. Bằng không hải triều tiến đến, chúng ta sẽ bị cuốn vào nguy hiểm mất!" Lại một bóng đen khác nói, trên người kẻ này còn phập phồng khí tức Kim Đan.

"Ngày mai hãy đi. Ta còn muốn làm thịt tiểu tử kia, dám cầm linh thạch của ta, phải xem hắn có mạng để hưởng không đã."

Liễu Tác Nhân thu trường kiếm lại, nhanh chóng bước đi.

"Ba ngàn linh thạch kia coi như để mua quan tài cho hắn vậy, hừ!"

Bóng người biến mất, trong đại điện đạo quán khôi phục lại vẻ tĩnh lặng. Chỉ có một góc nơi gót chân đạo chủ đạo chủ không chỉ hiện ra phần gỗ khô nứt, mà bên trong mơ hồ còn có xen lẫn thứ gì đó màu xanh, nhìn qua như thể cùng một thể với gỗ cây nhưng lại có từng miếng lấp tấmnh như thể từng miếng vảy giáp.

Một mùi tanh nhàn nhạt từ chân pho tượng mơ hồ lan ra, bay ra khỏi đạo quán, bay ra khỏi thành Lâm Uyên, tản ra ngoài biển rộng...


Chân trời nổi lên ráng mây sớm, Từ Ngôn diễn luyện Ích Vân thức cả đêm cũng ngừng động tác lại.

Thu chiêu xong, khí tức hắn cũng vững vàng trở lại, chẳng qua trong mắt đã xuất hiện thêm vẻ kinh ngạc.

Chỉ là tùy ý tập luyện Ích Vân thức, Từ Ngôn chợt phát hiện cấm chế thiên địa vây khốn Tử Phủ kia vậy mà lại xuất hiện một tia biến hóa. Theo từng lúc Tử Phủ sáng tối, những đường vân như mạng nhện kia như bị một luồng khí tức đánh thẳng vào, chẳng qua lại nhanh chóng trở nên an tĩnh lại.

"Chẳng lẽ Ích Vân thức có hiệu quả với cấm chế? Có thể phá vỡ cấm chế của phiến thiên địa này?"

Trong lúc nghi hoặc, Từ Ngôn trầm giọng nói nhỏ: "Tránh có thể độn cửu u, hiện có thể ngạo cả trời xanh... Chính là Ích Vân thức."

Từ Ngôn chưa từng nghe lão đạo sĩ nói qua, nhưng đã từng nghe Sở Bạch kể lại năm đó bái sư, lão đạo sĩ đã từng nói một câu đầy cao thâm lại khí phách này. Từ Ngôn cũng từ sư huynh mà biết được chiêu thức này tên là Ích Vân thức, nếu không hắn vẫn chỉ cho rằng đây là một môn công phu cường thân kiện thể.

"Độn cửu u, ngạo trời xanh..."

Từ Ngôn lẩm bẩm, ánh mắt càng sáng ngời. Từ trong Ích Vân thức, hắn cảm ngộ được Ích Vân quyết nhưng lại không phát hiện được bộ thân pháp Ích Vân thức này có tác dụng gì lớn. Thế nhưng lão đạo sĩ có nói Ích Vân thức có thể độn cửu u, ngạo trời xanh nói rõ bộ công pháp này có điểm kỳ dị, chỉ là bản thân hắn không hiểu ra mà thôi.

"Nếu như Ích Vân thức là mấu chốt giải khai phong ấn thiên địa này, như vậy có lẽ sư phụ đã sốm biết ta sẽ có ngày bị thiên địa này phong ấn."


Từ Ngôn đón lấy ánh nắng sớm mai, nhìn về bầu trời phương Đông thì thào nói nhỏ: "Đông Thiên đạo chủ..."

Hắn chợt cảm khái, lão đạo sĩ có thủ đoạn huyền ảo hệt như tiên tri, khiến hắn có chút dở khóc dở cười.

Tuy nói Ích Vân thức có hiệu quả với cấm chế ở thiên địa này nhưng chỉ sợ trong thời gian ngắn khó mà trùng kích được tầng cấm chế.

Nếu thường xuyên luyện tập, cộng thêm có đan dược với lực lượng tương khắc phụ trợ, hy vọng giải khai cấm chế sẽ càng lớn hơn nữa.

Tâm tình hắn đầy tốt đẹp, bèn chế biến một bàn mỹ vị. Phí Tài ngửi thấy mùi thơm mà chạy đến, miệng không ngừng gọi Từ sư huynh Từ sư huynh đầy vẻ nịnh nọt ton hót.

"Chỉ bằng bàn đồ ăn này, hôm nay Từ sư huynh sẽ tất thắng!" Phí Tài vỗ mông ngựa nói: "Tu sĩ Luyện Khí Kỳ căn bản không thể nào làm ra được bàn đồ ăn ngon như vậy! Ít nhất phải là tu sĩ Trúc Cơ mới làm được đấy!"

"Mượn nhờ cát ngôn của ngươi vậy!" Từ Ngôn đang ăn cơm, hỏi: "Phí Tài, ngươi có lẽ sắp đến Trúc Cơ rồi a, đan dược trùng kích cảnh giới có những loại nào?"

"Tất nhiên là Trúc Cơ đan rồi, điểm này Từ sư huynh không cần lo lắng. Chờ khi ngươi chuẩn bị trùng kích cảnh giới, đại sư tỷ sẽ phát cho Trúc Cơ đan. Mỗi đệ tử Luyện Khí Kỳ ở đảo Lâm Uyên chúng ta đều được cấp một viên Trúc Cơ đan, nếu Trúc Cơ thất bại thì không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình đi gom góp thôi vậy."

"Đại sư tỷ thật quá hào phóng, Trúc Cơ đan hẳn là không rẻ." Từ Ngôn có chút tò mò.

"Là đan dược đắt tiền nhất trong đám linh đan Hạ phẩm, có giá khoảng ba ngàn linh thạch trở lên." Phí Tài vừa há miệng ăn cơm, vừa ngồm ngoàm nói: "Nghe nói đệ tử Luyện Khí Kỳ đảo Bát Lan cần phải tỷ thí mới có được Trúc Cơ đan. Chừng nửa tháng một tháng, đệ tử Luyện Khí Kỳ đảo Bát Lan bọn hắn sẽ tỷ thí một lần, sẽ được ban thưởng Trúc Cơ đan. Đệ tử chết trong tỷ thí đó cũng không ít, cho nên đệ tử đảo Bát Lan mới đấu nhiều thành quen."

"Ngươi có Trúc Cơ đan chứ?" Từ Ngôn không có hứng thú với đảo Bát Lan, chỉ hỏi về Trúc Cơ đan.

"Có, tháng trước đại sư tỷ mới đưa cho ta. Nếu không phải ăn trúng độc thảo thì tháng này ta đã trùng kích Trúc Cơ cảnh rồi."


Phí Tài nói xong lấy ra một cái bình sứ, dốc ngược bên trong ra một viên đan dược màu tím xanh.

Từ Ngôn nhìn đan dược thật lâu, sau đó mới trả lại Trúc Cơ đan cho đối phương.

Trúc Cơ đan ở Chân Võ giới cũng hoàn toàn khác biệt với Trúc Cơ đan ở thế giới trong bình. Linh khí lưu chuyển bên trên đan dược nồng đậm hơn nhiều, hẳn là dược hiệu cũng càng thêm tinh thuần. Điểm này Trúc Cơ đan ở thế giới trong bình tuyệt không thể sánh được.

"Địa điểm ước đấu lần này ở bãi biển, cách tông môn rất xa. Từ sư huynh, chúng ta đi sớm sớm, tránh để lỡ trận."

Sau khi ăn xong, Phí Tài mới đề nghị xuất phát, Từ Ngôn khẽ gật đầu. Hai người cứ vậy đi ra ngoài, chạy tới bãi biển.

"Sao địa điểm thi đấu cùng đảo Bát Lan không ở hậu sơn mà ở bãi biển nơi xa này? Không thể tỷ thí trong tông môn hay sao?" Trên đường, Từ Ngôn hỏi.

"Đó là quy củ bất thành văn của các đệ tử Trúc Cơ. Cùng giai có thể thi đấu cùng nhau, không làm kinh động đến trưởng lão tông môn." Phí Tài vừa đi vừa giải thích: "Tu sĩ bách đảo chúng ta xưa nay đã như vậy, quy củ không nhiều như ở những đại tông đại phái trên đất bằng. Phần lớn tu sĩ cùng giai cũng tự luận bàn với nhau, các trưởng lão trong tông môn cũng không quản nhiều."

Tu sĩ hải đảo rảnh rỗi là chuyện rất bình thường, từ chuyện đảo chủ Vương Ngữ Hải bỏ mặc sơn môn, mang theo tất cả trưởng lão Kim Đan ra biển bắt cá là có thể nhìn ra được.

Nếu đổi là là đại tông môn chân chính, căn bản không có chuyện tất cả cường giả đều đi ra ngoài hết, không lưu lại ai trấn giữ tông môn cả.

Quả nhiên giống hệt như tán tu...

Từ Ngôn âm thầm gật nhẹ đầu. Tu sĩ bách đảo đại khái cũng giống như tán tu ở thế giới trong bình, rảnh rỗi, không câu nệ tiểu tiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận