Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Spring_Bird

Tiếng uỳnh uỳnh vang tới từ chỗ nha hoàn Tiểu Sương.

Thì ra cô nha hoàn này đang dùng tay đập thật mạnh vào gót chân bức tượng.

Tới khi đám người Vương Chiêu tò mò xúm lại thì thấy gót chân bức tượng đã bị vát đi một miếng. Mặt vát rất kín nên rất khó phát hiện. Hơn nữa, bề mặt vết vát còn rất mới, không biết là do kẻ nào phá hoại.

"Bức tượng bị phá hoại này. Đám đạo sĩ trong đạo quán tắc trách quá. Đây là tượng của đạo chủ kia mà, xem này, phần gót giày bị phá hỏng rồi."

Phí Tài oán giận đám đạo sĩ, gật gù đắc ý vì mình đã phẫn nộ thay cho đạo chủ tựa như gã là kẻ vô cùng thành kính với đạo chủ vậy.

"Bên trong có gì thì phải?" Vương Chiêu tuy ăn to nói lớn, nhưng vẫn rất tinh tế, dù sao cũng là phái nữ.

"Mùi rất tanh, hình như là vảy của yêu thú nào đó." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

"Khứu giác của Tiểu Sương đúng là trời sinh nhạy bén." Vương Chiêu gật đầu nói: "Ngươi đã ngửi thấy mùi cá, xem ra bức tượng này có vấn đề rồi, để ta chẻ ra xem nào."


Ánh kiếm lóe lên, tức thì những mảnh gỗ vụn ở gót chân bức tượng rơi xuống. Lẫn trong những mảnh vụn là một cái vảy đã khô.

Khi nhìn thấy nó, sắc mặt Vương Chiêu lập tức chầm xuống.

"Quả nhiên là có vảy!"

Cái vảy có kích thước to hơn bàn tay, đen kịt như mực, đoán chừng chủ nhân của nó không hề ít tuổi. Cái vảy không sáng nên khi dính trên bức tượng rất khó bị phát hiện. Nếu Vương Chiêu không chém phần bị vỡ ra, không ai lại nghĩ rằng có một cái vảy hải thú ở bên trong bức tượng đạo chủ.

"Cái vảy lớn nhường này ắt hẳn là của một loài hải thú khổng lồ. Kẻ nào lại giấu cái vảy này vào trong bức tượng đạo chủ chứ..."

Hai hàng lông mày Vương Chiêu nhíu lại, cô hỏi: "Tiểu Sương, ngươi biết nhiều hiểu rộng, có nhận ra đây là vảy của loài nào không?"

Tiểu Sương nghe vậy bèn cầm lấy cái vảy, sau khi quan sát sơ qua, cô nói: "Đăng Lung thú, đây là vảy của Đăng Lung thú, tiểu thư nhà ta từng giết được Đăng Lung thú, ta nhớ rõ lắm."

"Vảy của Đăng Lung thú!" Vương Chiễu bỗng giật mình, sắc mặt tối lại, rít lên mấy tiếng từ kẽ răng.

"Cây bút mà cha ta bị mất được luyện chế bằng vảy của Đăng Lân thú..."

Thực ra Vương Chiêu còn chưa nói hết. Vảy của Đăng Lân thú không chỉ được dùng luyện chế bút vẽ phù mà còn được dùng để dẫn dụ hải thú. Bởi trên bề mặt lớp vảy của Đăng Lân thú tiết ra một thứ mùi mà các loài hải thú khác rất ưa thích.


Có kẻ đã dấu vảy của Đăng Lân thú trong pho tượng của đạo chủ, hơn nữa kẻ này còn có dụng ý khó lường.

Cái vảy này sẽ thu hút càng lúc càng nhiều hải thú tấn công đảo Lâm Uyên!

Từ Ngôn cũng biết đặc tính kỳ lạ của Đăng Lân thú, càng biết rằng có người đang có mưu đồ với đảo Lâm Uyên. Có điều hắn không ngờ rằng, kẻ này lại nham hiểm đến mức giấu vảy của Đăng Lân thú trong một bức tượng.

Mà bức tượng lại là của Đông Thiên Đạo chủ.

Trên đảo Lâm Uyên, nơi làm người ta không nghi ngờ nhất chính là bức tượng của đạo chủ. Cho dù đảo chủ Vương Ngữ Hải đứng trước mặt bức tượng cũng không dám làm càn.

Bàn tay đen đằng sau màn kịch này cơ mưu như thế thật khiến người ta kinh hãi. Xem ra đảo Lâm Uyên đã mạo phạm tới hạng người hung ác.

Ánh mắt Từ Ngôn hơi động, rồi chuyển sang nhìn về phía Tiểu Sương dịu dàng kiệm tiếng, hắn hỏi: "Tiểu Sương, làm sao ngươi có thể ngửi được mùi của cái vảy?"

Có thể Từ Ngôn chưa bao giờ nghe qua thiên phú khứu giác trời sinh. Hắn cũng không nghi ngờ Tiểu Sương là kẻ đứng sau chuyện này, mà là hắn hiếu kỳ đối với thiên phú khứu giác kỳ lạ của Tiểu Sương.

Trong hiểu biết của hắn, chỉ có Yêu tộc mới có được thiên phú khứu giác, còn nhân tộc thì chưa nghe thấy có loại thiên phú này bao giờ.


Tiểu Sương ngượng ngùng, khuôn mặt cúi gằm xuống không chịu nói. Thấy vậy, Vương Chiêu bèn lên tiếng giải thích: "Tiểu Sương có thiên phú khưu giác trời sinh, nếu không thì sao có thể trở thành nha hoàn của Hiên Viên gia. Đây là thế lực số một trong Bách đảo. Đừng tưởng Tiểu Sương là nha hoàn, địa vị của nàng cũng chẳng thấp hơn ta bao nhiêu đâu."

Nội tình của Hiên Viên gia rất sâu. Ngay cả đảo chủ Vương Ngữ Hải cũng không biết nhiều lắm, Vương Chiểu chỉ biết rằng thế lực của Hiên Viên đảo trải khắp Tứ vực, Bát hoang, tuyệt không phải thế lực như đảo Lâm Uyên, đảo Bát Lan có thể so sánh.

"Trước tiên đừng động tới bức tượng, cũng đừng đánh động đạo sĩ nơi đây, ta phải trở về bẩm báo cha ta đã." Vương Chiêu trịnh trọng nói: "Từ Ngôn và Phí Tài canh giữ ở đây, Tiểu Sương cũng hỗ trợ một chút, ta đi một lúc rồi quay lại!"

Dứt lời, Vương Chiêu vội vã rời khởi đại điện rồi ngự kiếm bay về phía tông môn.

Đây là sự tình trọng đại, vượt quá khả năng xử lý của Vương Chiêu, cô cần thông báo cho đảo chủ ngay lập tức.

Sau khi Vương Chiêu đi, Phí Tài tức giận, bất bình nói: "Mấy gã đạo sĩ trong đạo quán đều là người ở thành Lâm Uyên. Hồi còn nhỏ ta vẫn nô đùa ở đây, chắc chắn mấy đạo sĩ kia không giấu vảy cá đâu. Nhất định là đám người đảo Bát Lan ra tay rồi, bọn trời đánh khốn kiếp!"

"Cũng có thể là người khác gây ra, chúng ta không nên đoán bừa, tất cả cứ để đảo chủ xử lý là được."

Ở bên cạnh, Từ Ngôn cất lời xoa dịu Phí Tài. Hắn thấy Tiểu Sương đang cau có không nói, bèn hỏi: "Ngũ Kỳ Xương chắc là một loại Yêu thú, cùng lắm chỉ có thể chế được linh đan hạ phẩm. Lẽ nào cảnh giới của Tam tiểu thư nhà ngươi còn thấp hơn ngươi sao."

"Cảnh giới của Tam tiểu thư cao hơn ta chứ, sao ta có thể hơn được." Tiêu Sương nghe vậy thì liên tục xua tay, háy mắt, vẻ mặt hoảng hốt. Cô chỉ là một nha hoàn, vậy mà lại có người mang cô ra so sánh với chủ nhân, bởi vậy cô cảm thấy không ổn.

"Nếu như cảnh giới cao hơn ngươi, vậy ít nhất cũng là Kim Đan, thế thì Ngũ Kỳ Xương càng vô dụng mới đúng." Từ Ngôn tò mò hỏi. Xem ra cô nha hoàn dịu dàng này là chân chạy việc cho chủ nhân của mình.

"Tam tiểu không cần Ngũ Kỳ Xương để luyện đan, đảo Hiên Viên chúng ta có rất nhiều linh đan." Đôi môi chúm chím tựa anh đảo của Tiểu Sương mấp máy, cô hơi do dự một chút rồi nói: "Ngũ Kỳ Xương bắt về để ăn đấy, Tam tiểu thư thích ăn Ngũ Kỳ Xương hấp."


"Bắt ăn á?" Phí Tài vừa nghe đã trợn mắt, há mồm, thảng thốt nói: "Lần rèn luyện vực biển nào cũng có người chết đấy. Năm nào tiểu thư nhà các ngươi cũng phái ngươi tới chỉ để bắt cá về ăn ư? Việc này bất công quá, sớm muộn gì cũng có nguy hiểm thôi."

Biết được việc này, đôi mắt Từ Ngôn lóe lên nhưng tia sáng lạnh.

Chủ nhân tàn nhẫn cỡ này, so ra cũng không kém gì Từ Ngôn hắn. Tay chân của Thiên Môn hầu chỉ có mỗi Hải Đại Kiềm, còn bị hắn coi là lương thực dữ trữ. Cô Tam tiểu thư của Hiên Viên gia cũng độc ác như vậy, cô ả không màng tới tính mạng của nha hoàn, hàng năm đều phái kẻ dưới tới hải uyên bắt cá.

Nhưng dù sao đây cũng là việc nhà của đảo Hiên Viên, Từ Ngôn là người ngoài nên không có tư cách xen vào việc này. Sau khi hắn nghe xong cũng không nghĩ nhiều, lại càng chưa nói tới việc đồng cảm với Tiểu Sương.

Từ nhỏ Từ Ngôn đã không có cảm xúc đồng cảm và thương xót. Khi hắn gặp sự bất bình, cùng lắm là phần nộ để giải tỏa sự thô bạo trong lòng mà thôi.

"Hay là ngươi rời đảo Hiên Viên đi, đến đảo Lâm Uyên chúng ta chả tốt hơn sao. Đại sư tỷ của chúng ta là ngươi tốt, hơn xa Tam tiểu thư của các ngươi."

Phí Tài bắt đầu cảm thấy bất bình thay cho Tiểu Sương, gã nói: "Thế chả phải Tam tiểu thư muốn hại chết người sao, lẽ nào nàng không biết hải uyên nguy hiểm trùng trùng? Chỉ vì sở thích ăn uống của mình mà đẩy nha hoàn vào chốn hiểm nguy, loại chủ nhân thế này thì không cần cũng được."

Tiểu Sương không nhiều lời cũng không phản bác, chỉ cúi gằm mặt lắng nghe. Có điều cô hơi khẽ lắc đầu, thoạt nhìn bộ dáng rất trung thành và tận tâm.

"Ngươi thật thà quá rồi, người lành hay bị lừa gạt đấy." Phí Tài giận giữ nói: "Tam tiểu thư đảo Hiên Viên cái thá gì, ta thấy là một con ả không có tình người mới đúng!"

"Câm miệng!"

Một tiếng quát lạnh từ ngoài điện vọng tới, thì ra đảo chủ Vương Ngữ Hải đã tới. Mới bước tới cửa lão đã nghe được tiếng Phí Tài đang bô bô, lão lập tức mạnh miệng quát tháo. Hơn nữa, sắc mặt của Vương Ngữ Hải rất xấu, không biết là do tin tức có vảy hải thú giấu trong bức tượng đạo chủ làm cho khiếp sợ hay bị cái mồm thối hoắc của gã béo Phí Tài chọc giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận