Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Spring_Bird

Cái tên quen thuộc lại một lần nữa vang lên bên tai Từ Ngôn.

Nghe tới Cua Đại Vương, sắc mặt Từ Ngôn liền trở nên cổ quái. Trong ấn tượng của hắn, Hải Đại Kiềm thích nhất cáo mượn oai hùm, chẳng thấy hung dữ được là bao. Tuy vậy, lần đầu tiên Từ Ngôn gặp gã, ỷ vào người đông thế mạnh, Hải Đại Kiềm vây bắt người của Trảm Yêu Minh khí thế mười phần.

"Cua Đại Vương dữ lắm sao?"

Từ Ngôn nhớ lại thời điểm hải thú tấn công đảo, ở phía xa dường như có một con Cua Đại Vương. Khi đó Từ Ngôn chưa kịp nhìn kỹ, lại thêm khoảng cách quá xa nên hắn cho rằng đó là một loài hải thú cấp bậc Đại yêu khác.

"Cua Đại Vương còn không dữ sao! Chúng được xưng là bá chủ biển sâu đấy. Đáng sợ như Đăng Lung thú cũng bị đám cua này làm thịt, hung dữ vô cùng."

Vừa nhắc tới Cua Đại Vượng, Phí Tài lập tức rụt cổ lại.

Thực ra Từ Ngôn đã xem qua giới thiệu về Cua Đại Vương trên sách vở ở đảo Lâm Uyên.

Cua Đại Vương hung mãnh, nếu chúng đạt tới trình độ Đại yêu thì không chỉ bắt Đăng Lung thú làm thức ăn, mà còn có thể săn giết giao long. Đây quả là một trong những loài hải thú hung mãnh nhất dưới đáy biển.

Thế giới trong bình cũng có Cua Đại Vương, nhưng không có Đại yêu, tu vi cao nhất chỉ có mình Hải Đại Kiềm, hiện đang bị nhốt trong Thiên Cơ phủ.


Ăn cơm tối xong thì Phí Tài ra về, Từ Ngôn ngồi một mình tới lúc trời sáng.

Tối nay có rất ít người ngủ được, bởi vì tham gia rèn luyện vực biển là một loại vinh quang hiếm có đối với tu sĩ Trúc Cơ.

Người khác đang mong đợi hành trình rèn luyện vực biển bắt đầu. Từ Ngôn cũng đang đợi rèn luyện xong sẽ bước lên còn đường đi Tây vực, tranh đoạt cơ hội tiến vào Địa Kiếm Tông. Đây mới là mục đích thực sự của hắn.

Trời lại sáng, bờ biển phía sau đảo Lâm Uyên đã có rất nhiều người tụ tập.

Ở ngoài rìa phần lớn những đệ tử Luyện Khí của đảo Lâm Uyên. Cả đám đang bàn tán sôi nổi, ai nấy đều mang theo ánh mắt hâm mộ.

Đệ tử Luyện Khí cũng có thể tham gia hành trình rèn luyện vực biển, nhưng không ai dám đi mà thôi. Đáy biển nguy hiểm trùng trùng tuyệt đối không phải là nơi tu sĩ Luyện Khí có thể bén mảng tới.

Những tu sĩ Trúc Cơ đứng trên vách núi, ai nấy đều hăm hở, hăng hái. Toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ đứng thành hơn mười đội ngũ, mỗi đội đều hơn một trăm người.

Trong số những tu sĩ đến từ các hòn đảo lân cận, số lượng tu sĩ đảo Lâm Uyên là đông nhất. Chỉ riêng đảo Lâm Uyên đã phái tới hơn ba trăm tu sĩ tham gia lần rèn luyện này.

Những năm trước đây, đảo Lâm Uyên chỉ có hơn trăm đệ tử tham dự. Nhưng năm nay nhân số tăng lên nhiều là vì cơ hội bái nhập vào Địa Kiếm tông.

Mười tám suất gia nhập vào Địa Kiếm tông đã trở thành động lực của đệ tử đảo Lâm Uyên. Một số vốn định sang năm sau mới tham dự, nhưng khi biết được tin tức họ bèn đổi ý, quyết định tham gia chuyến rèn luyện năm nay.

Muốn có được vị trí này cũng đơn giản. Sau khi chấm dứt rèn luyện, kết quả sẽ được quyết định bằng số lượng hôi nang mà các đệ tử thu nhặt được. Mười tám đệ tử mang về nhiều hôi nang nhất sẽ được chọn.


Thực ra toàn bộ đệ tử đảo Lâm Uyên đều biết rằng lần này chỉ có mười bảy vị trí. Bởi vì dù đại sư tỷ không kiếm được một cái hôi nang nào thì vẫn cứ ẵm về một suất.

Không có ai bất mãn với việc Vương Chiêu độc chiếm vị trị này. Bởi chẳng những cô là con gái của đảo chủ, mà còn là một vị đại sư tỷ tốt bụng, khẳng khái. Vì thế, đối với mười bảy vị trí còn lại, đệ tử của đảo Lâm Uyên đều nhăm nhe chiếm giữ.

Ngoài người của đảo Lâm Uyên, hơn mười thế lực khác cũng phái tới không ít người.

Đảo Bát Lan do Liễu Tác Nhân dẫn đầu khoảng hơn trăm người. Tam công tử mặc khôi giáp, uy phong lẫm liệt, quét ánh mắt khinh thường qua tu sĩ cùng giai xung quanh.

Dẫn đầu đảo Hắc Thủy là Song Vĩ Hạt Mục Tú Oánh. Cô nàng mặc một thân áo đen, khiến gương mặt trắng nõn càng thêm yêu dị.

Tu sĩ đảo Thiên Hải và đảo Linh Dương không có gì kỳ lạ. Thủ lĩnh đảo Thiên Hải là một người cao gầy, tên là Trình Bách Lý, có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Tu sĩ đảo Linh Dương được dẫn dắt bởi một thanh niên cường tráng, tên là Nhiếp Nguyên, người này cũng có thực lực Trúc Cơ kỳ.

Trong số mười đội ngũ, có một đội ngũ chỉ có mười mấy người, hơn nữa toàn bộ đều là nữ. Người cầm đầu có khuôn mặt lạnh lùng, mái tóc dài được kết thành từng bím. Ở đầu mỗi bím tóc đều buộc một mảnh xương trắng, số lượng phải hơn trăm. Nương theo bước chân của ả, những tiếng leng keng lanh lảnh vang lên.

"Sao người của đảo Nữ Nhi cũng tới?"

Trong đám đệ tử của đảo Lâm Uyên, có người kinh ngạc hô lên.

"Lại là ả rắn độc Lãnh Thu Thiền, lần này phải cẩn thận đấy."

"Ả tóc kết bím kia là Lãnh Thu Thiền ư?"


"Chính ả không sai, xương trắng buộc trên tóc ả là xương ngón tay út đấy, hơn nữa tất cả đều là xương ngón tay bên trái!"

"Ả giết hơn một trăm người ư? Thế chẳng phải tục lệ ở đảo Nữ Nhi là thật sao?"

"Sao có thể giả, một đoạn xương ngón tay út là một mạng người. Ác nhân cỡ này tới thì chuyến rèn luyện năm nay càng nguy hiểm hơn rồi."

"Giết hơn một trăm người, ả là ác ma ư!" Phí Tài nghe được mà rùng mình.

"Vương nữ Lãnh Thu Thiền, thủ đoạn hung lệ tới mức làm cho người khác căm phẫn. Mọi người nên cẩn thận, tránh xa người của đảo Nữ Nhi một chút."

"Vương nữ, Vong nữ, chà. Lần rèn luyện này náo nhiệt quá, không chỉ người của đảo Nữ Nhi, mà cả người của quần đảo Cửu Tinh cũng tới."

"Đó là Tông Thiên Hoa, thiên tài của đảo Cự Môn, nghe nói đã là Trúc Cơ đỉnh phong rồi."

"Trước đây, người của quần đảo Cửu Tinh không tham dự rèn luyện vực biển, sao năm nay lại có nhiều người tới thế?"

"Ai mà biết, có lẽ hôi nang tăng giá chăng. Cứ chờ coi, năm nay đi nhiều người, người chết cũng sẽ không ít đâu."

Trong rèn luyện, mạnh ai nấy chiến, đây là quy củ của tu sĩ Bách đảo. Nói cách khác, ngoại trừ đồng môn của mình, nếu gặp tu sĩ đảo khác tại đáy biển cũng là một việc nguy hiểm.

Nhân số đảo Lâm Uyên đông nhất. Nên tuy thấy rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ của các đảo khác, đệ tử đảo Lâm Uyên cũng không quá sợ hãi.

Chỉ cần đồng môn đoàn kết, nguy hiểm sẽ giảm xuống đến mức thấp nhất.


"Từ sư huynh, chúng ta đi theo đại sư tỷ, chớ có đi lạc đấy." Phí Tài nhỏ giọng dặn dò: "Năm nay có quá nhiều cao thủ Trúc Cơ tham dự. Đám đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ như chúng ta tuyệt không phải đối thủ của những tên Trúc Cơ hậu kỳ. Nhất là Lãnh Thu Thiền kia, nghe đâu ả giết người không chớp mắt, loại người này thật sự đáng sợ."

"Nếu sợ thì không đi là được mà." Từ Ngôn mỉm cười, không thèm để ý. Chỉ một đám Trúc Cơ tương đương với Hư Đan trong thế giới trong bình mà thôi.

"Vậy không được, đệ còn muốn tranh một suất tiến vào Địa Kiếm tông!"

Phí Tài lại tiếp tục hí hửng nói: "Chỉ cần đi cùng đại sư tỷ, chúng ta sẽ không có nguy hiểm gì. Lãnh Thu Thiên có dữ, thì đại sư tỷ của chúng ta cũng chẳng dễ chơi. Có điều Từ sư huynh cần phải đề phòng tên nhãi Tam công tử. Người của đảo Bát Lan thù dai vô cùng, chỉ sợ chúng sẽ ra tay với huynh ở dưới đáy biển."

"Ta biết rồi, sẽ cẩn thận." Từ Ngôn thuận miệng đáp lại, rồi liếc mắt nhìn đội ngũ đảo Bát Lan phía xa.

Thực ra không cần Phí Tài nhắc nhở. Từ khi tập kết tại vách núi, ánh mắt âm tàn của Liễu Tác Nhân vẫn chưa rời khỏi người Từ Ngôn. Lúc này thấy đối phương nhìn lại, Liễu Tác Nhân lập tức nhe răng cười, giơ tay lên cổ vạch một đường rồi làm một động tác bêu đầu cho Từ Ngôn xem.

Thấy gã Tam công tử khiêu khích như thế, Từ Ngôn chỉ cười thầm.

Dịp này vừa khéo là cơ hội để hắn tiễn một vài kẻ muốn chết về trời.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Chiêu đang đứng trước đội ngũ. Thì ra vị đại sư tỷ này đang cắn chặt răng, thỉnh thoảng lại trừng mắt liếc nhìn đội ngũ đảo Bát Lan.

Từ Ngôn khẽ gật đầu, thầm nghĩ xem ra hắn không cần phải tự mình xuống tay với Tam công tử. Vương Chiêu đã có sát ý, có lẽ lần rèn luyện này sẽ thú vị hơn.

Vèo! Vèo! Vèo!

Từng bóng người bay vọt lên trời mang theo những dải kiếm quang đủ màu. Bất ngờ, một Trúc Cơ tu sĩ đến từ đảo Cự Môn thuộc quần đảo Cửu tinh vượt lên phía trước một bước, nhanh chóng bay vào đáy biển sâu.

Theo đạo kiếm quang chui vào trong đáy biển đen kịt, hành trình rèn luyện nơi vực biển hàng năm bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận