Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Khí tức máu tanh đã hấp dẫn Yêu thú đáy biển tới. Hơn mười con Hổ Đầu sa xúm lại cắn nuốt lấy mớ thi thể trong rặng san hô.

Ba người đã sớm đi xa khỏi khu vực san hô. Từ Ngôn cũng chuẩn bị quay về.

Mười ngày rèn luyện đã qua đi phân nửa, hôi nang trong tay hắn đã được hơn mười tám cái, đã đủ kiếm được danh ngạch bái nhập vào Địa Kiếm tông rồi.

Vương Chiêu cũng sinh lòng thoái ý. Liễu Tác Nhân đã chết, hôn ước trên người nàng đã không còn hữu hiệu. Với nàng mà nói hôi nang không có tác dụng lớn, chỉ cần trở về đảo Lâm Uyên là nàng đã có thể chuẩn bị khăn gói tới Địa Kiếm tông được rồi.

Phí Tài lại càng không nhiều lời. Lá gan của gã đã sắp vỡ nát. Mấy ngày rèn luyện dưới đáy biển này không khác gì là ác mộng với gã.

"Đợi đến lúc trở về đảo Lâm Uyên, các ngươi chuẩn bị lên đường cùng ta, chạy tới Tây Châu Vực."

Lúc này cả bọn đang đứng giữa đám nham thạch cách rặng san hô kia cực xa, Vương Chiêu nghiêm mặt dặn dò: "Liễu Tác Nhân chết chỉ có ba người chúng ta biết rõ, nhớ kỹ không được truyền ra ngoài. Chôn kỹ bí mật này trong bụng, nếu không sẽ bị đảo Bát Lan trả thù, chuốc lấy họa sát thân."

"Chúng ta căn bản không biết Liễu Tác Nhân là ai, cũng chưa từng thấy qua." Phí Tài vội vàng tỏ thái độ: "Đại sư tỷ cứ yên tâm tuyệt đối. Miệng ta cực kín kẽ đấy, Từ sư huynh càng không nói chuyện này ra bên ngoài vì hắn là hung thủ kia mà."

Từ Ngôn kinh ngạc nhìn Phí Tài, lòng tự nhủ gia hỏa này ngoan độc! Một khi đã nổi lên trung tâm, người thân còn không nhận a.

"Là ba người chúng ta cùng đánh chết Liễu Tác Nhân." Vương Chiêu trầm mặt, đặt trách nhiệm đấy lên vai mình, nói: "Đây là cơ mật của cả ba chúng ta. Ai nói ra cũng đều liên lụy tới hai người còn lại. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được tiết lộ nửa phần."


Từ Ngôn khẽ gật đầu, Phí Tài không ngớt bảo đồng ý. Ba người chuẩn bị trở về mặt biển.

Cả ba còn chưa rời đi, phía xa đã truyền đến từng tràng nổ vang, theo đó là từng luồng ánh kiếm vọt tới. Từ rất xa dưới đáy nước đã có thể mơ hồ nghe thấy tiếng phẫn nộ quát mắng truyền đến.

Không chỉ có khí tức đánh nhau truyền tới, Từ Ngôn còn cảm nhận được nước biển bên ngoài thân mình xuất hiện chấn động, một áp lực cường đại đè xuống đỉnh đầu.

Đó là nước biển đè ép xuống. Dị tượng như vậy chứng tỏ nước biển bốn phía vực sâu đang chảy ngược trong phạm vi lớn.

Áp lực dưới đáy biển càng lúc càng lớn, Vương Chiêu còn có thể hành động tự nhiên nhưng Phí Tài đã gần không chịu nổi. Kỳ thật chênh lệch giữa Trúc Cơ sơ kỳ và hậu kỳ rất lớn. Đều là cảnh giới Trúc Cơ nhưng là hậu kỳ phải cường đại gấp mấy lần so với sơ kỳ, thậm chí đôi khi mạnh gấp mười lần cũng không chừng. Không chỉ có thực lực mạnh mà trình độ linh khí của hậu kỳ cũng cường đại không kém. Cho nên Vương Chiêu mới có thể dùng linh khí ngăn cản được áp lực từ trên đỉnh đầu ép xuống, còn Phí Tài lại cực kỳ mất sức.

Từ Ngôn ngẩng đầu nhìn nhìn mặt nước phía xa, tia sáng trắng lóe lên trong mắt rồi biến mất. Sau đó sắc mặt hắn biến đổi.

Áp lực cảm nhận được dưới đáy biển tính ra là nhỏ nhất đấy. Bởi vì áp lực này đến từ nước biển chảy ngược, cho nên càng lên cao, áp lực càng thêm đáng sợ.

Xem ra đáy biển này đang xuất hiện dấu hiệu sụp đổ. Nếu như vực biển sụp đổ, như vậy cơ bản lần rèn luyện này không có tu sĩ Trúc Cơ nào có thể sống sót được cả.

Nói là đáy biển, thật ra đáy của vực biển này không tính quá sâu. Đương nhiên, không quá sâu là so sánh giữa vực biển với biển rộng ngoài kia.

Bởi vì trung tâm vực sâu không có nước. Nếu vực biển trở lại bình thường, tu vi Trúc Cơ rất khó có thể đi tới đáy biển sâu được. Áp lực kinh khủng trong nước biển có thể đè ép cả tu sĩ Kim Đan trở xuống nát bấy.

Đánh nhau nơi xa cực kỳ hỗn loạn, tiếng động cũng rất lớn, tuyệt đối không phải là ác chiến giữa Trúc Cơ tầm thường. Chiến đấu dẫn động cả vực biển bất ổn chỉ có thể đến từ tu sĩ Kim Đan.


Nghĩ đến vị nữ vương Lãnh Thu Thiền kia, ánh mắt Từ Ngôn lạnh lẽo, không nói một lời bay thẳng về nơi đánh nhau.

Lúc này Vương Chiêu cũng cảm nhận được áp lực từ trên đỉnh đầu truyền đến. Nhìn thấy Từ Ngôn chạy đến địa điểm đánh nhau, nàng và Phí Tài cũng không hiểu ra sao, chỉ có thể đi theo.

Hiện tại nếu mạo hiểm xông lên mặt biển có thể phải gặp nước biển chảy ngược nhiều hơn nữa, cho nên Từ Ngôn mới muốn giải quyết ngọn nguồn khiến cho vực biển rung chuyển. Hắn không sợ áp lực biển sâu, thế nhưng Vương Chiêu cùng Phí Tài sau lưng sẽ dễ dàng chết ở nơi đây đấy.

Đến gần khu vực đánh nhau, nơi đó không có bóng người, chỉ có đàn cá.

Có hơn ngàn con Ngũ Kỳ xương trở lên như thể vòng xoáy nước dưới đáy biển không ngừng gào thét tuần tra tới lui, tạo thành một tấm lưới lớn. Nếu mắc vào trong đó, tu sĩ Trúc Cơ đơn độc chỉ tích tắc sẽ biến thành xương trắng.

Gần chỗ đàn cá đang có vài người ác chiến không ngớt.

Tông Thiên Hoa đảo Cự Môn cùng Chương Thạch đang suất lĩnh hơn trăm môn hạ đệ tử đại chiến với Lãnh Thu Thiền đảo Nữ Nhi. Chung quanh song phương có hơn mười thi thể nổi lơ lửng, sau đó nhanh chóng bị đàn Ngũ Kỳ xương cắn nuốt không còn gì, chỉ chừa là vô số bộ xương trắng chìm xuống đáy biển.

Bên ngoài chiến trường là Trình Bách Lý của đảo Thiên Hải và Niếp Nguyên đảo Linh Dương, theo sau hơn mười đồng môn. Một bên khác của chiến trường có một cái bong bóng màu đen, bên trong mơ hồ còn có người, là Mục Tú Doanh của đảo Hắc Thủy.

Tại chiến trường trung tâm có một con trai cực lớn có vỏ năm màu, lúc khép mở còn tản ra hào quang ngũ sắc.

Con trai ngũ sắc là một loại dị thú dưới đáy biển, thịt trai được luyện chế thành linh đan thượng phẩm có giá cả kinh người. Nếu con trai ngũ sắc này còn uẩn dưỡng ra được ngọc trai, được gọi là Ngũ Thải Ích Thủy châu, không cần tế luyện cũng đã có trình độ pháp bảo hạ phẩm. Người nào cầm ngọc này, vào biển sâu như giẫm trên đất bằng!


Trai ngũ sắc khép mở mơ hồ nhìn thấy được ánh trân bảo lập lòe, đó là Ngũ Thải Ích Thủy châu. Cho nên mới hấp dẫn tu sĩ khắp nơi tới.

Ác chiến là không cách nào tránh khỏi.

"Lãnh Thu Thiền ngươi đã thành tựu Kim Đan! Tính là chúng ta không may, Ngũ Thải Ích Thủy châu tặng cho ngươi đấy!"

Tông Thiên Hoa đảo Cự Môn đã sớm lâm vào hạ phong, nếu không có gần trăm đồng môn tương trợ, lại có thêm Chương Thạch đảo Tham Lang thì e là y đã sớm mất mạng.

"Được, các ngươi tránh ra."

Lãnh Thu Thiền quét mắt nhìn đám người chung quanh. Ả có tu vi Kim Đan, dưới đáy biển này không ai địch lại được. Nếu không kiêng kị chuyện vận dụng toàn lực sẽ khiến vực biển bị chấn sập có lẽ ả không buông tha đám người này rồi.

"Nước biển xuất hiện chấn động, không thể cùng ả giao thủ nữa. Chúng ta đi." Chương Thạch ở phía sau nhắc nhở Tông Thiên Hoa, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lãnh Thu Thiền.

Người của Đảo Cự Môn muốn dừng tay, nhưng đội ngũ đảo Linh Dương bên kia không muốn buông bỏ ngọc trai năm màu. Niếp Nguyên dẫn đội nhìn thấy có cơ hội, vội đưa mắt liếc ra ý qua với thủ hạ, hơn mười người của đảo Linh Dương lập tức vọt tới con trai ngũ sắc.

Người của Đảo Linh Dương hành động, đội ngũ đảo Thiên Hải và đảo Hắc Thủy cũng theo sát tới. Ba đội ngũ chia làm ba hướng phóng tới, mục tiêu đều là con trai năm màu.

Con trai khép mở đến mức tận cùng có hiện ra viên ngọc trai năm màu, nếu bỏ qua thời cơ này, muốn cạy vỏ nó lấy ngọc đã là cực khó rồi.

"Muốn chết!"

Lãnh Thu Thiền lạnh lẽo quát to lên, đưa tay thi triển ra một đạo pháp thuật lôi điện, định đuổi giết hết tất cả tu sĩ cướp đoạt con trai ngũ sắc.


Hỗn loạn thoáng cái đã xuất hiện.

Tu sĩ Kim Đan toàn lực thi pháp, vực biển càng thêm chấn động. Nước biển bốn phía cuồn cuộn chảy ngược xuống.

Đây cũng chưa tính là gì. Sát tâm của Lãnh Thu Thiền nổi lên khiến ả quên mất mình đang ở nơi nào, một khi pháp thuật lôi điện được thi triển ra sẽ lập tức khuếch tán trong nước, vô số ánh sét sẽ tàn sát bừa bãi toàn bộ chiến trường này.

Sét vào nước sẽ tản ra, uy lực không giảm. Một tia sét đã biến thành tấm lưới sét phạm vi lớn bao phủ mấy trăm người chung quanh đấy, kể cả Lãnh Thu Thiền vào bên trong.

Lãnh Thu Thiền tiến giai Kim Đan không lâu, không ổn trọng bằng tu sĩ Kim Đan tu luyện nhiều năm. Hơn nữa sát ý của ả quá mạnh, căn bản còn muốn không muốn buông tha tất cả nam nhân ở đây. Trong mắt ả, dị bảo trọng yếu nhưng giết chết nam nhân cũng trọng yếu không kém.

Nước biển chấn động ầm ầm, ánh sét cuồn cuộn như mạch nước ngầm, ảnh hướng tới cả phía Từ Ngôn.

Phí Tài bị dọa đến run rẩy toàn thân, Vương Chiêu lại đang dùng toàn lực khởi động linh khí. Linh khí vừa mới bao phủ cả người thì ánh sét đã kéo tới nơi.

Trước khi ánh sét tản tơi, Vương Chiêu chợt nhìn thấy có một bóng người nhỏ nhắn bị bao trùm phía xa xa, vội kinh hãi nói: "Tiểu Sương!"

Lúc Vương Chiêu nhìn thấy Tiểu Sương, vẻ mặt của Từ Ngôn cũng từ bình tĩnh biến thành kinh ngạc.

Hắn không kinh ngạc vì ánh sét kia, cũng không phải vì chiến trường hỗn loạn mà là vì mặt đất dưới chân.

Ầm ầm!

Bùn cát cuộn lên, đáy biển dưới chân bị khí tức đánh nhau chấn động mà sụp xuống, hiện ra một cái hố sâu không đáy. Một lực hút không người chống lại được kéo hết tất cả vào sâu trong thế giới dưới đáy biển....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận