Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Thịt hầm rau khô cách thủy, vịt nướng trong mềm ngoài giòn vàng óng, mùi thơm của lẩu dê xộc lên mũi. Chỉ cần cắn một miếng vào, tiêu ớt trong lẩu bùng lên đủ khiến mồ hôi toát ra đầm đìa.

Một bàn ăn mỹ vị muôn màu khiến cả đoàn người phải kêu lên sảng khoái.

Phí Tài cầm lấy cả con vịt nướng điên cuồng gặm đến không ngẩng đầu lên. Không phải gã chưa từng ăn qua thịt vịt, chẳng qua chưa từng ăn qua thịt vịt nào làm ngon đến vậy.

Mỹ vị nơi Tuyết quốc khiến mấy tên đệ tử đảo Lâm Uyên ăn uống không ngớt. Trên mặt Từ Ngôn cũng hiện lên dáng cười.

Từ Ngôn cảm thấy được, tiểu trấn nơi giới phàm nhân nhìn yên bình là thế nhưng giới tu hành ẩn sâu trong thế giới phàm nhân lại không được thái bình như vậy.

Bọn họ nghỉ lại trong khách sạn một đêm. Sáng sớm hôm sau, Phí Tài đã thuê được xe ngựa về.

Có tổng cộng ba chiếc xe ngựa, mười tám tu sĩ chia làm ba tổ cứ thế rời khỏi tiểu trấn.

Ngựa kéo xe thấp bé nhìn qua không khác gì một con lừa, dưới cỗ xe không phải là bánh xe mà là hai miếng sắt chắc chắn. Cho nên nói là xe ngựa, không bằng nói chính xác là một loại như xe trượt tuyết.

Công cụ đi đường này cũng có ở Tề quốc nên Từ Ngôn không cảm thấy có gì lạ. Bởi đường đi ở Tuyết quốc đã bị băng tuyết dày đặc bao phủ, có bánh xe tuyệt đối không thể nào đi nổi.


Ngoại trừ Từ Ngôn, tất cả người ở đây đều hiếu kỳ không thôi. Nhất là Phí Tài, gã còn xôn xao bàn luận nghiên cứu cỗ xe kỳ quái này với những người khác. Ra khỏi trấn rồi, ngựa nhỏ phóng đi, tốc độ cỗ xe cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn xe ngựa thông thường nhiều.

"Đại ca đánh xe, Tuyết quốc còn... có xe ngựa nào nhanh hơn nữa không?" Phí Tài nhìn thấy lạ bèn hỏi thêm.

Đánh xe là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn, đội mũ da chó, tay đánh roi, đầu quay lại nói: "Có! Nhưng mà đắt lắm, phải vào đại thành may ra mới thuê được. Xe đó chuyên chở khách nhân có chuyện cấp bách, không dùng ngựa mà dùng hổ kéo xe, gọi là Tuyết Hổ xa."

"Hổ kéo xe! Quá uy phong, cần bao nhiêu bạc mới thuê được vậy?" Phí Tài tò mò nghe ngóng.

"Không dùng bạc thuê mà phải dùng vàng mới được. Đấy là xe của quan lại quyền quý, người bình thường không đi nổi đâu. Còn nhanh hơn nữa có Phi Hổ xa do ba con Tuyết hổ kéo xe, tốc độ kinh người."

"Chúng ta muốn thuê Phi Hổ xa, đại ca đánh xe, đại thành gần đây nhất còn xa không? Tốc độ xe ngựa này quá chậm a!" Phí Tài tự quyết.

"Một ngày một đêm sẽ đến. Có điều có vàng cũng không thuê được Phi Hổ xa đâu. Chỉ có tu sĩ mới có thể ngồi lên. Nghe nói phải trả bằng loại đá trân quý nào đó. Lão hán ta chưa từng ngồi qua nhưng có nhìn thấy cỗ xe đấy nhiều rồi."

"Chỉ là linh thạch thôi, chúng ta có. Đi nhanh đi, đến nơi nào thuê được Phi Hổ xa."

Phí Tài vô tình nói một câu lại khiến ông lão đánh xe chấn động cả người, vội vàng vâng dạ đáp ứng. Vẻ mặt ông lão còn mang theo cung kính, không dám nhiều lời nữa, mà cỗ xe cũng được điều khiển vững vàng hơn. Nhìn qua có vẻ người này đã xuất hiến bản lĩnh giữ nhà ra rồi cho nên xe ngựa được điều khiển vừa vững vàng lại nhanh chóng.

Dù sao ông ta cũng là phàm nhân, nghe nói những người tuổi trẻ trong xe này là tu sĩ có thể phi thiên độn địa sao lại không sợ. Bởi chỉ có tu sĩ mới có được linh thạch đấy.


Ba cỗ xe ngựa tạo thành một đường dài nối nhau trong trời tuyết. Sau một ngày đêm, một đại thành to lớn nơi xa xa xuất hiện trước mắt mọi người.

Phí Tài đã có kinh nghiệm, bảo ông lão đánh xe đưa đến chỗ thuê Phi Hổ xa xong, nhớ kỹ địa đểm bèn đi tìm quán rượu lớn nhất nơi này.

Một bàn mỹ vị được dọn ra, các đệ tử Lâm Uyên đảo lại cắm đầu ăn uống.

Ăn no uống say, mọi người không nghỉ ngơi trong thành mà ra ngoài cửa hàng khổng lồ sát gần phía ngoài đại thành.

Nơi đó có một cửa hàng cùng loại với dịch trạm là nơi cho thuê cỗ xe, còn có cả tu sĩ tọa trấn, chuyên cung cấp cỗ xe cho tu sĩ và quan to quý tộc đi lại.

Nếu như Tuyết quốc đã cấm bay, ắt sẽ có những cửa hàng tương tự thế này dưới mặt đất. Nếu không những tu sĩ địa vực khác đến Tuyết quốc phải tự đi bộ hoặc ngồi xe ngựa tốc độ cũng tương tự thế sẽ mất rất nhiều thời gian mới rời khỏi nơi này được.

Giá thuê Phi Hổ xa không quá đắt. Một cỗ xe Phi Hổ xa mất hơn hai khối hạ phẩm linh thạch, chở được mấy người.

Vương Chiêu thuê hai cỗ xe, cả đoàn lại ra đi. Lúc rời đi, Từ Ngôn bất chợt nhìn thấy một cảnh tượng cổ quái.

Như thể chải vuốt tuấn mã trước khi xuất hành, tiểu nhị trong cửa hàng cũng chải vuốt lỗ tai sáu con mãnh hổ như đang tìm tòi gì đó.


Đấy như thói quen của người trong cửa hàng, Từ Ngôn chỉ nhìn lướt qua chứ không để ý nhiều, chỉ đợi hai cỗ xe Phi Hổ xa được chuẩn bị xong xuôi.

Tốc độ bọn họ lúc này đã nhanh gấp ba so với xe ngựa. Ba con mãnh hổ trắng như tuyết đã được thuần hóa có trình độ Yêu vật vừa xuất phát đã phóng nhanh như chớp. Tuy rằng tốc độ vẫn thua Thừa Phong thuyền của Vương Chiêu nhưng có thể ngang với pháp khí phi hành bình thường, thậm chí còn nhanh hơn pháp khí phi hành hạ phẩm bình thường vài phần.

"Hổ kéo xe quả mới lạ quá, ta đã ngồi trên cỗ xe hổ kéo rồi, ha ha ha."

Phí Tài ngồi trên xe đầy cao hứng nhìn đông nhìn tây, cuối cùng gã đến bắt chuyện với người thanh niên đánh xe.

"Anh bạn là tu sĩ sao? Là tán tu hay là người trong môn phái?" Phí Tài vốn là người ưa chuyện, dáng điệu lại béo béo mập mập dễ gần nên mới gặp rất dễ có được thiện cảm.

"Vừa mới là Luyện Khí tầng thứ nhất, xem như là đệ tử ngoại môn. Khiến tiền bối chê cười rồi." Thanh niên đánh xe mới hơn hai mươi, chưa quá ba mươi tuổi, nói chuyện rất trầm ổn và khách khí.

"Là đệ tử ngoại môn Kim Ngọc phái sao? Tuổi ngươi lớn hơn ta nhưng nhập môn chậm chút a." Phí Tài nói nhiều, lại ưa tìm tòi nghe ngóng.

"Tiền bối nói đúng, là đệ tử ngoại môn Kim Ngọc phái. Ta không tính là lớn tuổi, muốn bái nhập vào môn phái ít nhất phai hơn ba mươi tuổi mới được. Hơn nữa càng lớn tuổi càng dễ trở thành đệ tử nội môn."

Thanh niên đánh xe thấy Phí Tài không có gì kiêu ngạo cũng thả lỏng người. Y thừa hiểu chỉ có tu sĩ mới có linh thạch mà thuê Phi Hổ xa đấy.

"Chỉ lấy ba mươi tuổi trở lên hay sao? Càng già càng dễ trở thành đệ tử nội môn? Quy củ gì vậy? Kim Ngọc phái các ngươi thích mấy lão già sao?" Phí Tài tò mò hỏi.

"Ta không rõ nữa. Chỉ là Kim Ngọc phái chúng ta thu môn nhân càng lớn tuổi càng tốt. Lúc ta mới vào tông môn còn không tới ba mươi tuổi, may mà nhờ bà con trong môn phái dàn xếp cho mới được."

"Quả là tông môn kỳ quái, không thu người trẻ tuổi, chỉ thu nhận người già. Chẳng lẽ tu luyện pháp môn Cải Lão Hoàn Đồng sao?" Phí Tài cảm thấy kinh ngạc, có điều đối phương gần như chẳng giải thích được thêm gì cả.


Một đệ tử Luyện Khí kỳ vừa mới bái nhập vào tông môn, còn là Luyện Khí tầng thứ nhất thấp nhất thì chỉ biết vài tin có hạn mà thôi.

"Mấy ngày nữa mới tới được Tuyết thành? Phi Hổ xa nhanh như vậy chắc không mất nhiều thời gian nhỉ?" Cuối cùng Phí Tài hỏi về hành trình đi. Tuyết thành là mục tiêu của bọn họ, cũng là Hoàng Thành của Tuyết quốc, là giải đất trung tâm của vùng Tuyết quốc này.

"Trong nửa tháng nữa. Chỉ cần không gặp phải bão tuyết thì khoảng đó sẽ tới nơi."

Trong Tuyết quốc có bão tuyết là chuyện rất bình thường, cho nên lời tu sĩ thanh niên đánh xe này nói cũng có thể tạm chấp nhận được.

Phí Tài đóng cửa xe, không hỏi han thêm nữa. Lúc này Vương Chiêu mới nhìn chung quanh, đưa tay đánh ra một đạo linh khí lan tràn khắp thùng xe, cuối cùng bao bọc cả thùng xe lại tạo thành một tầng cách âm không để cho người ngoài nghe được động tĩnh bên trong.

"Đại sư tỷ, môn quy Kim Ngọc phái rất cổ quái nha. Chuyên môn thu đệ tử già cả, không lẽ có pháp môn Cải Lão Hoàn Đồng thật sao?"

Phí Tài nghi ngờ hỏi. Không chỉ mình gã mà người khác cũng thấy khó hiểu.

"Kim Ngọc phái nằm trong ngũ môn thất phái, quả thật có nghe nói là thu nhận đệ tử lớn tuổi. Còn nguyên do thì người ngoài không biết được, có lẽ công pháp của người ta có đặc thù chỉ thích hợp với lão niên lớn tuổi, không thích hợp với người nhỏ tuổi."

Vương Chiêu giải thích lại, nhưng nàng cũng không nắm nhiều thông tin lắm.

"Kim Ngọc phái này hẳn là một trong thất phái rồi." Từ Ngôn ngồi bên cạnh nói một câu, ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ có hơi xuất thần.

Cải Lão Hoàn Đồng nghe như pháp môn của Tiên gia nhưng không hẳn không phải là công pháp tà dị. Bởi vì chỉ cần đạt được đầy đủ sinh cơ tu sĩ già đi sẽ lại lần nữa bừng bừng sức sống, có điều không rõ cái giá phải trả cho Cải Lão Hoàn Đồng này đến từ đâu đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận