Nhật Nguyệt Đương Không

Long Ưng đợi tiếng hò reo lắng xuống, dùng ma kình truyền vào giọng nói, thoạt nghe không lớn lắm, nhưng từng câu từng lời đều lọt vào tai các binh sĩ một cách rõ ràng:
- Lần này, Long Ưng thay Thánh thượng xuất chinh, các vị không phải thuộc hạ của Long Ưng, mà là huynh đệ của Long Ưng. Ta muốn cùng các vị đánh một trận chiến lớn, mà lại là một trận hoàn toàn thắng lợi. Người kế tiếp bị Long Ưng cắt lấy thủ cấp là Tôn Vạn Vinh!
Không đợi mọi người phản ứng, hắn đặt cây gậy trúc cắm đầu người nằm ngang, đưa tay phải lấy Tiếp Thiên Oanh bên hông Tuyết Nhi, giơ lên trời, một tay vung xoáy liên tục. Tựa như ảo thuật, Tiếp Thiên Oanh biến thành ánh sáng đầy trời, phát ra tiếng xé gió gào rít đáng sợ, khí thế rung trời chuyển đất làm người người kinh sợ.
Đừng nói là tam quân, mà ngay cả Lâu Sư Đức, Dương Huyền Cơ, Trương Cửu Tiết và Quách Nguyên Chấn thấy vậy cũng há mồm trợn mắt, không ngờ trên đời lại có thần khí đáng sợ như vậy. Có thể tưởng tượng được, với thần khí này, Long Ưng sẽ tung hoành trên chiến trường với uy lực không gì cản phá nổi.
Ánh sáng tan đi, cũng đột ngột như lúc xuất hiện, biến thành một binh khí dài một trượng hai xích (gần 4 mét- Người dịch).
Hơi thở của Long Ưng vẫn bình thường, vẻ mặt đầy tự tin, nụ cười đầy cuốn hút, ung dung nói:
- Long Ưng ta dùng thần binh được Thánh thượng ban cho này, cắt lấy đầu Tôn Vạn Vinh.
Đại giáo trường bùng nổ tiếng reo hò hoan hô, ai cũng kích động như điên.
Đám người Lâu Sư Đức đồng loạt rút binh khí ra, chỉ về phương bắc, đồng thanh hô to:
- Thánh thượng vạn tuế vạn vạn tuế!
Tam quân cùng hô lên theo, giơ cao đủ loại binh khí chỉ về phía bắc, tinh thần chiến đấu dâng cao tột bực.
Ba ngày kế tiếp, đại quân chủ lực tập trung ở U Châu, chia thành bốn lộ, toàn thể tiến về tiền tuyến, đội hình vững chắc, tinh thần dâng cao.
Lộ quân thứ nhất do Lâu Sư Đức đích thân chỉ huy, gồm sáu vạn người, tiến thẳng ra quan ngoại (1), dừng lại ở tây bắc Châu Thành, cách Châu Thành hai mươi dặm. Mục tiêu là cố thủ mà không tấn công, xây dựng doanh trại kiên cố ở vị trí chiến lược, kiềm chế quân địch. Bởi vì quân số của địch chỉ là tám vạn người, mà lại phân tán ở Doanh Châu, Kế Châu, Bình Châu và Tân Thành, nhất thời không đủ sức khiêu chiến quân chủ lực phía Đại Chu. Bởi vậy, tha hồ cho Lâu Sư Đức, một đại soái từng trải nhất, ung dung bố trí.
Lộ quân thứ hai do Dương Huyền Cơ chỉ huy, quân số hai vạn, chạy thẳng tới Sơn Hải Quan, nhất định phải đặt nơi trấn giữ biên giới quan trọng này dưới sự kiểm soát tuyệt đối, khống chế Trường Thành.
Lộ quân thứ ba do Trương Cửu Tiết chỉ huy, quân số năm vạn, thận trọng chậm rãi tiến về Kế Châu, theo kiểu vừa tiến vừa củng cố doanh trại.
Lộ quân thứ tư có quân số ít nhất, là một vạn tinh binh do Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình khổ công huấn luyện, ẩn ở một nơi bí mật, có ba ngàn kỵ mã tinh nhuệ bí mật đi theo hỗ trợ, do Quách Nguyên Chấn cầm đầu.
Thoạt nhìn, lộ quân thứ tư yếu nhất, người chỉ huy là Quách Nguyên Chấn cũng không phải là đại tướng nổi danh. Người am hiểu binh pháp đều sẽ cho rằng lần hành quân này, quân Đại Chu sẽ lấy Kế Châu làm mục tiêu, các nơi khác chỉ có tính chất kiềm chế, mà lộ quân thứ tư lại càng có tính tạm thời.
Đặc biệt nhất là lộ trình ban đầu của Long Ưng và ba người, cũng theo lộ quân thứ ba của Trương Cửu Tiết đi về phía Kế Châu. Bởi vì Tuyết Nhi và Long Ưng đều rất dễ bị nhận ra, càng củng cố suy nghĩ sai lầm của người Khiết Đan, nào biết mục tiêu của bọn hắn là Bình Châu.
Vật tư, lương thực và các loại thiết bị công thành được không ngừng đưa lên U Châu theo Đại Vận Hà. Võ Chiếu phái tới hai vạn người phụ trách chịu trách nhiệm bảo vệ U Châu và các thành trì phụ cận, do Lý Đa Tộ đích thân chỉ huy. Chiến thuyền còn tập kết ở Đại Vận Hà, có thể hỗ trợ các thành trì phía sau bất cứ lúc nào.
Trước lúc lên đường, Hoang Nguyên Vũ đã trở lại, từ việc y có thể trở lại đúng lúc, là biết rất có thể y vẫn luôn rình mò ở gần đó, tới thời điểm quyết định mới gia nhập với bọn hắn.
Kế Châu cách U Châu khá gần, tiến quân chậm rãi sau ba ngày, đã cách Kế Châu không tới mười hai dặm. Trương Cửu Tiết nắm rõ vùng này như lòng bàn tay, chọn các địa điểm chiến lược tốt và các cao điểm, hạ lệnh lập trại, trở thành cánh quân có thể chi viện mạnh mẽ cho quân chủ lực công thành.
Long Ưng, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình gặp nhau ở lều chủ soái, gọi Hoang Nguyên Vũ đến. Sau khi trở về, đây là lần đầu tiên Long Ưng nhìn thấy y. Sau vài câu khách khí, hắn nói:
- Chúng ta lập tức lên đường.
Hoang Nguyên Vũ kinh ngạc hỏi:
- Đi đâu?
Long Ưng đặt tay lên vai y, mỉm cười:
- Bây giờ chúng ta sẽ tham gia một cuộc chơi lớn, Hoang Nguyên Vũ, ngươi có hứng thú không?
Mắt Hoang Nguyên Vũ lóe lên vẻ kinh dị, thở dài:
- Đến Bình Châu! Đúng không?
Ba người đều kinh ngạc trước suy nghĩ nhanh nhẹn, tinh tế của y.
Hoang Nguyên Vũ lại hỏi:
- Sao Ưng gia làm được như thế?
Long Ưng hiểu y nói đến việc giết Tẫn Trung, không trả lời mà hỏi lại:
- Tin Tẫn Trung chết truyền ra ngoài rồi à?
Hoang Nguyên Vũ có phần mất hứng thú, nói:
- Truyền đi như lan truyền bệnh dịch. Ta vừa mới vào Sơn Hải Quan đã nghe người ta xôn xao bàn tán chuyện này, các tộc, bang hội ở Sơn Hải Quan đều quản lý chặt chẽ thủ hạ, hành động lặng lẽ, bởi vì biết chúng ta sẽ có chiến dịch quân sự quy mô.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Còn tin tức gì khác không?
Hoang Nguyên Vũ nói:
- Người Khiết Đan vô cùng khẩn trương, liên tục điều quân từ các nơi đến Doanh Châu, lại tăng cường tuần tra và phòng thủ thành phố. Ta từng tận mắt nhìn thấy một đội khoảng năm ngàn binh lính Khiết Đan từ Tân Thành đến Doanh Châu.
Long Ưng thở dài:
- Tân Thành nguy rồi!
Lập tức ánh mắt Hoang Nguyên Vũ lóe lên vẻ kinh dị.
Phong Quá Đình hỏi:
- Thăm dò được lộ trình hành quân của đội quân Khiết Đan đi từ Tân Thành sao?
Hoang Nguyên Vũ nở nụ cười khổ sở, nói:
- Còn có ý gì vậy?
Ba người đều hiểu rõ tâm trạng của y, chỉ có y không biết là đã bị ba người nhìn thấu, không khí trở nên rất gượng gạo.
Long Ưng thản nhiên nói:
- Ngươi muốn đi theo chúng tôi không?
Hoang Nguyên Vũ phấn khởi, nói:
- Xông pha khói lửa, không chối từ.
Long Ưng đứng dậy nói:
- Chúng ta sẽ lợi dụng lúc trời tối mà đi!
Bình Châu ở bờ đông sông Loan Hà, con sông này từ phía tây bắc tới, chảy qua Trường Thành, ra biển Bột Hải, rộng hơn trăm trượng, tạo thành nơi hiểm yếu của Bình Châu.
Bình Châu lớn gấp đôi Kế Châu, mà so với U Châu, tuy Bình Châu chỉ là thành trì cấp vệ, nhưng tường thành chắc chắn, cao mười lăm trượng, rộng hai trượng, toàn thành ngang dọc chừng năm trăm trượng, chu vi chừng một ngàn sáu trăm trượng, bốn phía đông, nam, tây, bắc đều có cửa thành, xung quanh thành là kênh đào hộ thành rộng chừng ba trượng, lấy nước từ sông Loan Hà. Đề phòng nước sông lan tràn, toàn thành được xây dựng trên sườn núi, bãi đất cao, thật sự là một cửa ải tận dụng được ưu thế địa lý, dễ thủ khó công.
Quách Nguyên Chấn tiến lên dọc theo vùng duyên hải, Ất Oan Vũ nghe quân Đại Chu đến, phá hủy bốn cầu nổi bắc qua sông Loan Hà, cắt đứt giao thông hai bên bờ sông. Tuy nhiên Quách Nguyên Chấn đã đoán trước được nước cờ này của Ất Oan Vũ, hạ trại ở bờ Tây qua đêm, lại thiết lập lầu quan sát dọc theo bờ sông, xây dựng công sự phòng ngự, để đề phòng người Khiết Đan hung hãn vượt sông đột kích.
Sáng sớm hôm sau, rất nhiều chiến thuyền tới, chở theo năm ngàn lính phòng thủ, do Lý Đa Tộ chỉ huy, cho xây dựng ba lớp phòng tuyến cách thành hai dặm, đập tan nhiều cuộc tập kích của các toán quân do Ất Oan Vũ phái tới. Đến giữa trưa, Quách Nguyên Chấn xây dựng thành công ba cây cầu bắc qua sông. Binh lính cùng vật tư ùn ùn qua sông, bắt tay xây dựng đài cao theo ý của Long Ưng.
Lúc hoàng hôn, bốn người Long Ưng đến bên ngoài thành Bình Châu, hội hợp với một vạn tinh binh của Quách Nguyên Chấn, đài cao hơn tường thành cũng đã được hoàn thành.
Bốn người Long Ưng và Quách Nguyên Chấn lên một trạm gác cao, quan sát tình hình cửa phía đông thành Bình Châu.
Long Ưng nhẹ nhõm hỏi:
- Nghỉ ngơi đủ chưa?
Quách Nguyên Chấn nói:
- Công tác nặng nề đều do Lý Đại thống lĩnh gánh vác, đêm qua các huynh đệ ngủ một đêm, sau giờ Ngọ lại bắt đầu nghỉ ngơi, tới giờ này, có thể hành động bất cứ lúc nào.
Hoang Nguyên Vũ chăm chú nhìn đài cao, mặt lộ vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.
Vạn Nhận Vũ đưa vai đụng y, cười nói:
- Đoán được không?
Hoang Nguyên Vũ hoang mang lắc đầu.
Long Ưng có cảm giác tình hình đã được xác định chắc chắn, nói:
- Sau khi bắn chết Ất Oan Vũ, ba chúng ta sẽ tiến sát thành, giành quyền khống chế cầu treo. Đây là một con đường không có lối quay đầu lại, Hoang huynh có hứng thú tham gia không?
Mặt Hoang Nguyên Vũ lộ vẻ khác thường, nói:
- Có thể kề vai chiến đấu cùng ba vị trong tình cảnh chín phần chết một phần sống này, là vinh hạnh của Hoang Nguyên Vũ.
Long Ưng thầm nghĩ cảm giác mâu thuẫn của người nằm vùng, thật khó giải thích với người ngoài cuộc. Lần đầu khi hắn gặp Hoang Nguyên Vũ, y tự nhiên, phóng khoáng bực nào, nhưng bây giờ y luôn lộ vẻ ưu tư, không phải bởi vì y thấy mình không làm tròn phận sự, mà là vì y đã nảy sinh cảm tình đối với bọn hắn, không nỡ làm bọn hắn tổn thương. Sau này mình đóng vai Phạm Khinh Chu xâm nhập vào Đại Giang Liên, cũng sẽ rơi vào tình cảnh tương tự.
Quách Nguyên Chấn nói:
- Lại đây! Chúng ta cho các vị xem thứ đã đã được chuẩn bị.
Năm người giục ngựa trở lại dưới đài cao bằng gỗ bên ngoài doanh trại, trên mặt đất đặt hơn mười rương gỗ. Bọn hắn xuống ngựa đi tới trước mấy rương gỗ. Quách Nguyên Chấn sai người mở rương, mang tới một mũi tên kỳ dị, đầu mũi tên được thay bằng một viên tròn đường kính chừng ba tấc, nói:
- Đây là mũi tên khói độc, mặt ngoài viên tròn dùng ma bì nhào với nhựa đường chế thành, bên trong giấu thuốc nổ, vôi bột, thạch tín. Trước khi bắn ra, dùng dùi nung đỏ khoan một lỗ lên viên tròn, sau khi bắn ra sẽ nổ tung hun đốt kẻ địch. Với trời gió nhẹ như đêm nay, khói đặc do viên tròn tạo ra sẽ rất lâu tan. Đây là hỏa khí lợi hại từ Giang Nam chuyển tới, chúng ta có hai ngàn mũi tên như vậy.
Vạn Nhận Vũ nhận lấy mũi tên khói độc, cầm trên tay vuốt vuốt.
Quách Nguyên Chấn lại sai người mang tới một mũi tên sắt, đưa cho Long Ưng, nói:
- Đây là tên sắt nặng do Ưng gia yêu cầu.
Long Ưng vui vẻ nhận lấy, lượng sức nặng, nói:
- Quả nhiên rất nặng.
Phong Quá Đình nói:
- Muốn bắn thử không?
Long Ưng lắc đầu nói:
- Không cần! Ta đã hoàn toàn chắc chắn, chỉ bằng mũi tên này lấy mạng Ất Oan Vũ.
Quách Nguyên Chấn móc một cuộn giấy từ trong ngực ra, đi tới trước mặt bốn người, mở cuộn giấy ra, nói:
- Đây là chân dung của Ất Oan Vũ do họa sĩ vẽ, so với người thật giống được tám phần. May mắn là bên ngoài áo giáp, y khoắc áo choàng màu vàng, cũng không khó nhận ra.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Sợ là y đội mũ bảo vệ bằng thép, tên sắt cũng không thể xuyên qua được.
Long Ưng tự tin nói:
- Tên sắt được truyền đầy chân khí của ta, tăng thêm dộ cao và sức nặng, áo giáp thép cũng không chịu nổi. Hắn đội mũ sắt càng tốt, như vậy sự nhạy cảm của hắn sẽ bị giảm bớt.
Quách Nguyên Chấn hít sâu một hơi, hỏi:
- Khi nào chúng ta phát động?
Long Ưng đáp:
- Phương Quân đã chuẩn bị xong chưa?
Phương Quân là phụ tá của Quách Nguyên Chấn, Quách Nguyên Chấn không thể phân thân, giao cho y chỉ huy ba ngàn quân tinh nhuệ.
Quách Nguyên Chấn nói:
- Không có vấn đề.
Hoang Nguyên Vũ hỏi:
- Tình hình quân địch trong thành như thế nào?
Phong Quá Đình đáp:
- Từ trước khi chúng chiếm Bình Châu, toàn thể dân chúng trong thành đã bỏ trốn, chạy tới các thành trấn, thôn xóm phía nam U Châu. Hiện giờ trong thành chỉ có người Khiết Đan, quân số ước chừng mười hai ngàn người, gấp đôi so với quân Khiết Đan ở Kế Châu.
Quách Nguyên Chấn tiếp lời:
- Cho nên Ất Oan Vũ không để chúng ta vào mắt, dù cho tăng thêm quân của Lý Đại thống lĩnh, chúng ta chỉ nhiều hơn chúng ba ngàn người. Đương nhiên số này không bao gồm Thần Ưng quân của chúng ta, hẳn là lúc này họ đã tiến vào vị trí phục kích.
(1) Quan ngoại: Vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui