Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 5 – Chương 243: Tụ nghĩa tại Phong Thành (thượng).

Long Ưng nặng nề cất bước, đến giữa con dốc. Phía trên là lâu đài và nhà kho bị cướp sạch trước khi người dân rời thành. Một sơn thành vốn bình yên xinh đẹp, giờ đã trở thành nơi không một bóng người.

Hắn ngồi lên những đồ vật các loại khác nhau bị vất lại khi người dân vội vàng rời khỏi thành, ngơ ngác nhìn cửa thành rộng mở phía cuối con dốc, cảm xúc hỗn độn.

Con người đã thay đổi rất nhiều từ giai đoạn ăn tươi nuốt sống, đến khi xây dựng được cả một thành phố văn minh. Nhưng chiến tranh thì chưa bao giờ thay đổi.

Ở cửa thành một người lướt vào. Với sự trấn tĩnh của Long Ưng, trong lòng hắn vẫn thầm chấn động, suýt nữa không tin vào mắt mình.

Người đó cũng run rẩy toàn thân, ánh mắt nhìn về phía Long Ưng đang ngồi trên con dốc nhanh như chớp, do dự một lát, người đó lao về phía hắn.

Người đó đi trên con dốc dài mà như trên đất bằng, mấy giây đã tới trước mặt Long ưng, ánh mắt lạ lùng nhìn Long Ưng đang ngồi, cười dài nói:

- Tệ quốc có hai câu nói, đó là hôm nay đọ sức trên chiến trường, ngày mai uống rượu trên bãi cỏ. Không ngờ hôm nay lại gặp lại Long huynh ở trong ngôi thành đổ nát này.

Long Ưng thở dài:

- Mẹ ơi! Sao lại là Mịch Nan Thiên chứ? Ngọn gió nào đưa ngươi tới đây vậy?

Đó là cao thủ đáng sở ở Thổ Hỏa La – Mịch Nan Thiên. Ngày đó y và cao thủ Thiên Trúc – Bạch Đế Văn cùng đuổi theo hắn, bị long Ưng cắt đuôi bằng võ công và mưu kế, nhưng vẫn thắng rất khó khăn. Sau đó lại dựa vào môi trường đặc biệt ở Tạ Khương Đường để ép cho y biết khó phải lùi. Nhưng vì Mịch Nan Thiên biểu hiện rất phong độ, nên khiến Long Ưng có thiện cảm. Cuối cùng, hắn nghe được tin liên quan tới y từ Hoành Không Mục Dã. Y đã rời Khâm Một Thần Nhật.

Mịch Nan Thiên nói:

- Trông Long huynh ngồi thoải mái vậy, ta có thể ngồi cùng không?

Hai người nói với nhau bằng tiếng Hán. Không ngờ Mịch Nan Thiên nói tiếng Hán trôi chảy như vậy.

Sau khi Long Ưng đồng ý, Mịch Nan Thiên ngồi xuống bên cạnh hắn, mỉm cười nói:

- Ngày xưa đấu đá một sống một còn với nhau, đâu ngờ có ngày sẽ cùng ngồi lại nói chuyện? Cuộc đời thật là kỳ lạ.

Long Ưng nói:

- Đây hình như không phải là nơi mà Mịch huynh sẽ xuất hiện?

Mịch Nan Thiên nói:

- Trước khi tới đây ta cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng giờ đây đã thay đổi hoàn toàn. Nơi này thật sự không tồi. Đối với ta, đây là một nơi đầy cơ hội.

Long Ưng nói:

- Nói vậy, Mịch huynh là do bất đắc dĩ mới tới Nam Chiếu.

Cơn gió mạnh thổi đến, thổi bay mái tóc dài tới lưng của Mịch Nan Thiên, kết hợp với dung mạo tuấn tú, ánh mắt lạnh lùng như có lửa của y, thực sự có khí phái của một cao thủ. Y nói:

- Nói chuyện với Long huynh, thật không thể nói nhảm. Lần này ta tới đây là để giết một người.

Long Ưng nói:

- Không phải là Tông Mật Trí chứ!

Hai mắt Mịch Nan Thiên toát ra vẻ thù hận, những ngữ khí thì vô cùng lạnh lùng, điềm đạm nói:

- Cũng không khác là mấy. Người ta muốn giết là Khâm Một – kẻ chạy đến đây để đầu quân với y. Tên cầm thú này không bằng loài vật, cưỡng gian rồi giết hai cô gái mà y tặng cho ta, để giải nỗi hận với ta. Xin thứ lỗi ta chỉ nói một lần chuyện này, không muốn kể chi tiết nữa. Còn Long huynh sao lại đến đây?

Long Ưng không lừa y, mà nói:

- Câu chuyện của ta còn ly kỳ phức tạp hơn. Rất khó giải thích rõ ràng. Nhưng có thể nói với ngươi mục đích, đó là giết Tông Mật Trí. Nhiệm vụ quan trọng bây giờ là tử thủ tòa thành trống này.

Mịch Nan Thiên nói:

- May mà huynh gặp được ta. Tòa thành này, dù có đủ người, thủ được ba, bốn ngày đã là giỏi lắm rồi. Bởi lẽ trong số tùy tùng cùng Khâm Một đầu quân Tông Mật Trí, có một người tên Trương Lỗ. Người này rất giỏi tấn công thành. Chiến bảo kiên cường ở ngoại ô La Ta của Vi Khất Lực Từ Thượng Triển bị phá là nhờ vào chiến pháp và công cụ công thành của y.

Long Ưng tặc lưỡi:

- Mẹ ơi! May mà gặp được ngươi.

Mịch Nan Thiên đột nhiên nói:

- Trước kia huynh là kẻ địch mà ta sợ nhất. Giờ đây lại là người bạn mà ta tôn kính nhất. Liệu mọi người có thể hợp tác không? Cùng sánh vai chiến đấu với huynh, nhất định là điều thú vị trong đời.

Long Ưng nói:

- Đợi ta thủ được mười ngày, tám ngày rồi hẵng hay!

Mịch Nan Thiên thất thanh:

- Huynh vẫn không chịu từ bỏ thành trì chỉ cần dùng búa sắt là đập nát được này sao?

Long Ưng nói:

- Hãy nhìn cho kỹ. Đầu tiên là một chiếc cầu đá dài, sau đó là sông hộ thành, Ủng Thành, tường chủ thành. Không kể đến tầng thấp nhất, phía trên là bốn tầng đất, mỗi tầng cao từ tám trượng đến mười trượng. Còn có thành lũy đặt ở nơi cao nhất nữa. Muốn tấn công một nơi thế này, không phải cứ nhiều người là làm được.

Mịch Nan Thiên chau mày:

- Huynh có bao nhiêu nhân thủ?

Long Ưng ung dung nói:

- Nếu không tính ngươi, thì tạm thời có bảy người.

Mịch Nan Thiên khó tin nói:

- Bảy người? Còn phải luân lưu nghỉ ngơi nữa!

Long Ưng nói:

- Quên mất không nói với ngươi. Trong số bảy người chỉ có ba người là đánh đấm được vài chiêu. Bao gồm cả tiểu đệ. Những người còn lại là những cô gái chỉ biết bắn tên.

Mịch Nan Thiên ngơ ngác nhìn hắn, không nói nổi gì.

Long Ưng dùng tay huých vào y, nháy mắt nói:

- Rốt cuộc là bảy người hay là tám người?

Mịch Nan Thiên thở dài:

- Đây có được coi là ép đi lính không?

Hai người nhìn nhau, rồi cùng cười vang.

Một âm thanh vang lên phía sau:

- Long huynh vẫn cười vui vẻ được vậy, khiến ta cảm thấy rất vui. Giống như nhìn thấy hi vọng trong tuyệt vọng vậy.

Hai người đã sớm biết có người bước từ vương bảo xuống, nên không thấy lạ.

Bì La Các ngồi cạnh Long Ưng, nói:

- Thêm ta, Xá muội và một trăm thuộc hạ đi cùng, tổng số người đã trở thành một trăm mười một người. Thứ thiếu là cung tên. Vừa rồi ta đến vương bảo tìm, chỉ tìm thấy những thứ không dám nói ra. Hì! Vị này là...

Long Ưng giới thiệu cho hai người. Mặc dù hai người chưa có cơ hội tiếp xúc, nhưng một người là người kế vị của Mông Xá Chiếu, một người là cao thủ ngoại lai từng làm mưa làm gió tại Thổ Phiên, mọi người đều thể hiện ra sự dũng mãnh và lòng can đảm của mình, nên vừa gặp mà như đã quen.

Long Ưng vỗ vai đảm bảo:

- Cứ để ta lo cung tên, ta sẽ đưa tới ngay, và là hàng loại một.

Bì La Các nói:

- Để ta lo lương thực. Vừa rồi ta phát hiện ra một kho lương thực trong vương bảo. Sau khi Đông Mộ Bạch rời đi, ta và thuộc hạ ngay lập tức chiếm đóng vương bảo, không cho phép loạn dân bước chân vào nửa bước. Bởi chỗ đó đã trở thành thành lũy cuối cùng của chúng ta. Thuộc hạ của ta vẫn đang tìm kiếm. Với cái gan của Đông Mộ Bạch, trong lâu đài thể nào cũng có những con đường bí mật thoát sinh.

Long Ưng rất hâm mộ trí tuệ của y, tiện miệng hỏi:

- Lệnh muội cũng ở trong vương bảo sao?

Bì La Các nói:

- Đêm qua muội ấy chuồn ra ngoài thành, nói là đi thám thính tình hình địch. Từ nhỏ muội ấy đã thích hành động một mình, vương phụ cũng không làm gì được.

Long Ưng bèn hỏi:

- Nàng ấy tên gì?

Bì La Các lộ vẻ ngạc nhiên, nói:

- Tốt nhất là Long huynh tự hỏi muội ấy, xem muội ấy có chịu nói với huynh không. Có điều trong tộc muội ấy có một biệt hiệu, tên là Nguyệt Linh.

Long Ưng ngớ ra, rồi nói:

- Cung tên đến rồi!

Hai người cùng nhìn về phía cửa thành. Bốn chiếc xe la đang nối đuôi nhau đi vào. Điều bất ngờ là, đằng sau còn đi theo hơn mười người nữa.

Long Ưng chỉ nhìn, đã biết người ới là chiến sĩ của tộc Thương Sơn Ưng. Mười tám người, đồng loạt mặc áo giáp bằng da gấu đen. Phía trong mặc quần áo da trâu, đeo xà cạp đi giày. Những cánh tay vạm vỡ lộ ra bên ngoài. Vũ khí của họ là một đôi rìu đầu nhọn, mâu dài tám thước và cung tên. Ai nấy đều to lớn như trâu, tóc dài ngang vai, toát ra khí phách hào hùng cuồng dã. Những đường nét hoành tráng, nhãn thần sắc bén, tất cả đều là cao thủ đệ nhất.

Điểm đặc biệt nhất, là thần ưng đậu trên vai trái mỗi người họ. Có lớn có nhỏ, con lớn nhất bằng với chim ưng của Phong Quá Đình. Chúng không hề sợ người, còn dùng đôi mắt quắc của mình dò xét Long Ưng, Bì La Các và Mịch Nan Thiên.

Xe la dừng lại.

Các chiến sĩ tộc Ưng đồng thanh huýt sáo. Đám thần ưng trên vai cất cánh bay cao rợp trời.

Phong Quá Đình nhảy xuống xe la, cười nói:

- Chúng ta cùng cho đối phương điều ngạc nhiên rồi. Vị bằng hữu này vừa nhìn là biết nhân vật phi phàm, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Mịch Nan Thiên nói bằng tiếng Hán:

- Ta là Mịch Nan Thiên ở Thổ Hỏa La. Nếu ta đoán không lầm, các hạ là ngự tiền kiếm thủ của nữ đế Đại Chu – Phong Quá Đình. Đúng không?

Long Ưng vỗ trán nói:

- Quên mất chúng ta từng là kẻ địch, với bạn bè thì có thể hồ đồ, với kẻ địch thì không thể không hiểu rõ. Vậy ta không cần giới thiệu nữa. Mịch huynh có lẽ cũng biết ai là Vạn Nhận Vũ.

Mịch Nan Thiên bắt tay hành lễ với Phong Quá Đình, rồi ôm chặt lấy Vạn Nhận Vũ đang đến chào y, vui vẻ nói:

- Một lần mà gặp được cả ba cao thủ đỉnh cao ở Trung thổ, không ngờ trên đời lại có chuyện tốt thế này. Nhất định phải nhờ các vị chỉ giáo, để Mịch Nan Thiên có thể học lỏm được chút từ ba vị.

Dù là ngoại hình, khí độ, võ công hay ăn nói, Mịch Nan Thiên đều khiến người ta hài lòng. Hai người Vạn, Phong đều có cảm giác rất hợp ý.

Mười tám chiến sĩ tộc Ưng chia làm hai hàng, vây lấy họ theo hình cánh quạt, không ngừng nhìn Long Ưng và Mịch Nan Thiên. Họ không để ý nhiều tới Bì La Các. Rõ ràng đây là người hiểu biết, cảm giác được hai người là cao thủ.

Phong Quá Đình nắm lấy cánh tay vạm vỡ của chiến sĩ tộc Ưng dẫn đầu, mỉm cười nói:

- Vị này có thể coi là kẻ địch kiêm người bạn tốt thuở thiếu thời của ta. Hai mũi tên ta trúng, một trong số đó là của y bắn. Có điều khi ta dưỡng thương, người cần cù ra khỏi núi đến thăm ta nhất cũng là y, vì vậy ta đã tha cho y từ lâu rồi.

Chiến sĩ tộc Ưng bị Phong Quá Đình nắm lấy cười dài:

- Được Đình ca coi là bạn tốt, là vinh dự của Dạ Tê Dã ta. Lần này chúng ta đến Phong Thành, là lệnh của Vu Trưởng, tham gia vào cuộc chiến của các vị với người Mông Tây và người Việt Tích, bất chấp sống chết thế nào.

Sau đó y lần lượt giới thiệu những chiến sĩ đi cùng. Nghe giọng điệu nói chuyện của y là biết trong số mười tám người, y là người đứng đầu.

Bốn cô gái Đinh Na đến bên cạnh, vui đến độ khuôn mặt tỏa sáng, biểu lộ tấm lòng sùng bái anh hùng hảo hán của họ.

Ba người Long Ưng bắt tay với họ, Dạ Tê Dã và những người khác biết Bì La Các là người thừa kế Mông Xá Chiếu, đều rất xem trọng y. Không phải do thân phận của y, mà là do Mông Xá Chiếu là bộ lạc có dũng khí chống lại Mông Mật Trí ngoài Thi Lãng Chiếu.

Bì La Các nói:

- Ưng tộc từ trước tới giờ đều không quản chuyện ngoài lề, sao lần này lại phá lệ?

Dạ Tê Dã nghe vậy, ánh mắt sáng lên, lãnh đạm nói:

- Năm ngày trước, có rất nhiều quỷ tốt xâm nhập vào thánh địa của chúng ta, ý đồ bất chính, nhưng sao có thể giấu nổi đám thần ưng của chúng ta? Chúng bị chúng ta giết ngay hai mươi lăm người, bắt sống ba người. Bị bức cung, bước đầu được biết chúng phụng mệnh Tông Mật Trí, đến điều tra xem Thánh Chủ có được mai táng ở trong thánh địa của chúng ta không, để Tông Mật Trí đánh cắp hài cốt Thánh Chủ.

Long Ưng nói:

- Quỷ tốt là ai?

Bì La Các giải thích thay:

- Quỷ tốt là cách gọi của chúng ta dành cho đám thân binh của Tông Mật Trí. Đám quỷ tốt này số lượng không nhiều, khoảng ba trăm người, nhưng là do Tông Mật Trí đích thân lựa chọn từ hai tộc, lại được y huấn luyện. Có thể một chọi trăm, giỏi vượt vúi lội đèo. Lại rất trung thành với Tông Mật Trí, hung hãn không sợ chết. Muốn giết một tên rất khó, một lần mà hạ được cả hai mươi tám người, là chuyện chưa từng có.

Y nói đơn giản, nhưng ngầm ngưỡng mộ Ưng tộc. Dạ Tê Dã và những người khác rất vui, không khí càng thêm hòa hợp.

Bì La Các lại nói:

- Thánh chủ có phải là Đam Nhiễm đại quỷ chủ khả kính và vĩ đại đã qua đời của Bạch tộc không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui