Nhặt Nhầm Nam Thần

"Đông Tâm, anh định bán căn phòng này đi."

Đông Tâm chớp chớp mặt, gật đầu giả bộ tỉnh ngộ: "A, thì ra 70 vạn mà Tô đại giáo sư của chúng ta nói là từ đây mà ra à? Ôi, tôi còn tưởng là giám định châu báu sẽ rất giàu nữa chứ."

Tô Lịch đang định mở miệng lên tiếng, Đông Tâm liền vỗ vỗ vai anh nói:

"Mọi việc trong nhà đều do anh làm chủ. Việc nhỏ thế này anh cứ tự quyết định là được rồi."

Nghe thế Tô Lịch hơi chấn động: "Em không phản đối?"

Đông Tâm trợn trắng mắt nhìn Tô Lịch, vẻ mặt "Anh quá coi thường tôi rồi", nói: "Mẹ Nhuế Thanh tuy nói câu nào câu nấy đều sai cả, nhưng có một câu tôi đồng ý. Lúc chúng ta kết hôn, chị cả đúng là đã giúp chúng ta rất nhiều. Căn phòng này coi như tạ lễ để cảm ơn chị ấy."

Tuy rằng tạ lễ hơi ít một chút.... Nhưng khụ khụ...biết làm thế nào bây giờ? Không nói chị cả có quan hệ huyết thống với Tô Lịch, Tô Lịch còn là một tay lão thái thái nuôi lớn, nếu bọn họ chỉ khoanh tay đứng nhìn thì Tô Lịch nhất định sẽ áy náy cả đời. Không phải chỉ là một căn phòng thôi sao? Dù sao cũng bỏ không.

Nhưng đầu bên này Đông Tâm vừa mới thuyết phục mình xong, đầu bên kia Tô Lịch lại nói tiếp: "Không chỉ căn phòng này thôi đâu. Căn phòng này giá thị trường cũng chỉ khoảng 50 vạn, số còn lại chúng ta có thể còn phải đem cả tiền trong nhà bỏ ra nữa. Như thế.....em có đồng ý không?"

Đông Tâm cắn răng một cái: "Được, bỏ thì bỏ. Không phải chỉ là tiền thôi sao? Sinh ra vốn không có mà chết đi cũng chả cầm theo được. Sau này kiếm lại là được!" Hơn nữa, quả thực bản thân cô không có lập trường nào để phản đối cả. Tuy rằng ngoài miệng Tô Lịch không nói nhưng Đông Tâm vẫn nhìn ra được, căn nhà này phần lớn đều là do Tô Lịch tích góp được.

Đông Tâm nói: "Vừa vặn bây giờ tôi cũng không có chướng ngại tâm lý gì cả, chờ tôi ra ngoài làm rồi thì tiền chúng ta từ từ kiếm lại là được."

Nghe xong mấy lời này, ánh mắt Tô Lịch liền mềm đi ba phần, xoa đầu Đông Tâm nói: "Trước đó không thương lượng trước với em. Là anh sai, anh xin lỗi."


Đông Tâm nhướng mày: "Được, lần này tạm tha thứ cho anh, không có lần sau."

Thực ra Đông Tâm cũng đoán được từ lúc Tô Lịch nhận được điện thoại của Nhuế Thanh thì đã âm thầm đưa ra quyết định rồi. Chỉ là sau đó hai người bọn họ liền chiến tranh lạnh, cho nên Tô Lịch vẫn không tìm được cơ hội để thương lượng chuyện này với cô. Đêm nay lại đột nhiên xảy ra chuyện, Tô Lịch trong lúc bất đắc dĩ không còn cách nào khác đành phải tiền trảm hậu tấu.

Đông Tâm và Tô Lịch đứng song song, vừa nhìn những tia ban mai đầu tiên đang nhuộm hồng tòa chung cư, vừa thở dài: "Chuyện tiền nong này, tôi thực sự không thấy quá quan trọng. Chỉ là Nhuế Thanh......." Đông Tâm nói được một nữa liền không nói tiếp được nữa. Nếu tình cảm của Nhuế Thanh không phải là thật lòng thì cô ấy sẽ không dùng tới cả tiền riêng của mình để giả làm sính lễ của nhà trai, cũng sẽ không dây dưa với đối phương nhiều năm như vậy. Nhưng thấy với này, Đông Tâm lại cảm thấy rất bức bối.

Cô bĩu môi nói: "Theo lý thuyết, chúng ta giúp chị cả thành toàn một mối nhân duyên như vậy, đáng lẽ phải cảm thấy vui vẻ chứ nhỉ. Nhưng tại sao tôi lại cứ có cảm giác mình vừa đem Nhuế Thanh đẩy vào hố lửa thế nhỉ?"

Tô Lịch buồn bực một lúc, sau đó mới nhìn về phía cô, nghiêm trang nói: "Đông Tâm, em có biết gia huấn của Tô gia chúng ta không?"

Đông Tâm: "Cái gì?"

"Tam chữ thôi", Tô Lịch làm cái thủ thế, với "

*Ý là chuyện không liên quan đến mình thì không tham gia, mà chuyện của người ta thì không tham dự đó:v

Đông Tâm nghe xong lập tức hộc máu. Cả nhà nhà anh chứ! Đây là cái thể loại gia huấn gì thế chứ? Gặp qua chuyện lạ, nhưng chưa bao giờ gặp qua cái gia huấn nào lạ như thế này! Nghĩ đến đây, Đông Tâm đang muốn văng tục hai câu, Tô Lịch liền nhéo nhéo má cô: "Tóm lại là em nhỡ kỹ, thanh quan khó quản chuyện nhà. Chuyện của nhà người khác, em đừng tham dự vào, quản thật chặt cái miệng của mình là được."

Đông Tâm bĩu môi, không tình nguyện hừ một tiếng. Tô Lịch thấy thế vừa lòng nhếch mày, đưa tay ôm Đông Tâm vào lòng nói: "Đến đây, anh lại phổ cập cho Tô phu nhân nhà anh một chuyện nữa. Không phải em vẫn luôn thắc mắc sau khi tốt nghiệp chúng ta đã gặp lại nhau như thế nào sao?"


Tô Lịch vừa nói vừa chỉ vào tòa chung cư: "Chính là ở chỗ này đó."

Chuyện là, Đông Tâm lúc đó đã chớm bắt đầu có chướng ngại trong chuyện vẽ tranh, cho nên vì muốn bản thân có thể tĩnh tâm lại để vẽ cô đã dọn ra khỏi nhà ba mẹ và thuê căn phòng số 1808 này. Lại nói cũng khéo, lúc đó ở viện nghiên cứu có một vị nữ giáo sư đang điên cuồng theo đuổi Tô Lịch. Mà cách cô ấy dùng để theo đuổi Tô Lịch chính là không ngừng không ngừng mua đồ ăn vặt cùng những món quà nhỏ gửi đến cho Tô Lịch qua đường bưu điện.

Tuy rằng cách theo đuổi của vị nữ giáo sư kia vừa độc đáo vừa lãng mạn, nhưng đáng tiếc là mắt của vị nữ giáo sư này lại không tốt lắm. Không biết lúc trước cô ấy điều tra địa chỉ nhà Tô Lịch kiểu gì, lại nhầm số phòng của Tô Lịch từ 1803 thành 1808. Kết quả là đồ ăn vặt vị nữ giáo sư kia gửi suốt nửa năm trời đều vào bụng Đông Tâm hết.

Mãi cho đến tận hôm Thất Tịch, nữ giáo sư không nhịn được mời Tô Lịch đi ăn tối, bị Tô Lịch cự tuyệt, hai người giằng co một phen, Tô Lịch mới phát hiện sự nhầm lẫn đó.

Tô Lịch cười khổ nói: "Lúc đó cô ấy chạy tới hỏi anh, nếu anh không thích cô ấy tại sao lại còn nhận đồ ăn và quà mà cô ấy tặng. Lúc đó anh vừa nghe xong liền đơ ra."

Đông Tâm chớp chớp mắt: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó anh đã tới phòng 1808 gõ cửa, lúc này mới phát hiện ra người ở phòng đó là em. Lúc đó em còn khăng khăng một mực nói là đồ ăn và quà là của biên tập của em gửi cho em, khiến anh giận đến nghẹn."

Đông Tâm cắt ngang, trợn mắt nói: "Anh không cần kể tôi cũng đoán được tình hình lúc đó rồi. Nhất định là lúc đó anh ăn nói độc mồm độc miệng, nếu anh mà bình tình ngồi xuống nói chuyện tử tế với tôi thì tôi nhất định sẽ xác minh lại rõ ràng, sai thì nhất định sẽ nhận lỗi. Hừ, không phải chỉ là mấy túi đồ ăn vặt thôi sao? Nhưng cũng phải nói, lúc đó biên tập của tôi thực sự có gửi đồ ăn cho tôi mà. Sau đó thì sao nữa? Anh bắt đầu điên cuồng theo đuổi tôi à?"

Tô Lịch liếc mắt nhìn Đông Tâm, nghiêm trang nói: "Sau đó, em đã thừa dịp anh uống say rồi cường anh. Haizz, lúc đó anh không cách nào kháng cự, chỉ đành phải tiếp nhận."


Đông Tâm thấy Tô Lịch bày ra dáng vẻ bị tổn thương, liền hất cánh tay đan khoác trên vai mình ra, trợn mắt nói: "Đi chết đi!" Nhưng Tô Lịch vừa kể xong thì Đông Tâm cũng hiểu vì sao Tô Lịch lại dẫn cô đến đây rồi. Tòa chung cư này chứa đựng bao hồi ức kỉ niệm ngày xưa của hai bọn họ, anh thương cảm cũng khó tránh khỏi. Cho nên....anh mang cô tới đây là để chào tạm biết lần cuối với căn phòng?

Nghĩ đến đây, Đông Tâm cố tỏ ra hài hước nói với Tô Lịch: "Haizz, anh có biết câu chuyện này nói với chúng ta điều gì không?"

"Chuyện gì?"

Đông Tâm: "Chuyện xưa này nói cho chúng ta biết, có một người theo đuổi có ánh mắt không tốt là điều tốt cỡ nào cơ chứ. Nếu không có cô ấy hỗ trợ thì có khi bây giờ anh vẫn còn là cẩu độc thân đó!"

Tô Lịch nghe xong hoảng hốt một lúc lâu, sau đó mới trưng ra vẻ mặt không biểu tình xoay đầu nhìn Đông Tâm: "Đông Tâm, đây là câu chuyện cười nhàm chán nhất mà anh từng được nghe đấy."

Đông Tâm nghiến răng, ngay lập tức áp dụng gia huấn: "Quản anh đánh rắm!"

Tô Lịch: "......."

-----------------

Một ngày sau, sau một hồi cửu tử nhất sinh, Đông Tâm cuối cùng cũng nộp xong bản thảo. Sau khi nằm í ở nhà ngủ nguyên một buổi sáng, buổi chiều cô liền đi theo Tô Lịch tới buổi gặp mặt giữa hai bên trưởng bối của Nhuế Thanh và Tô Yến.

Lúc gặp lại Tô Yến và Nhuế Thanh, hai người đã làm hòa lại với nhau như lúc ban đầu. Không biết là do trang điểm hay là gì nhưng Đông Tâm thấy tinh thần của Nhuế Thanh hôm nay nhìn qua có vẻ rất tốt, thần thái rất sáng láng. Lúc hai người đi vào nhà vệ sinh, Đông Tâm liền cô í trêu chọc cô ấy: "Ai nha, người hôm đó khóc như hoa lê đái vũ rốt cuộc là ai nhỉ? Sao mới chỉ có một ngày lại như thay đổi thành người khác luôn rồi thế này?"

Nhuế Thanh nghe xong lập tức kéo tay Đông Tâm làm nũng: "Chị Đông, chị đừng có cười em nữa mà. Em cũng là bị ba mẹ em bức quá nên mới phải làm như vậy thooi~~" Nhuế Thanh vừa nói vừa nhìn xung quanh, sau khi xác định không có người khác mới nhỏ giọng nói với Đông Tâm: "Còn nữa, em và Tô Yến đã thương lượng xong rồi, không cần cậu nhỏ bỏ tiền ra đâu. 70 vạn không phải là số tiền nhỏ, sao bọn em có thể nhận được? Hai người cứ giữ lấy số tiền đó sau này để dành nuôi đứa nhỏ!"

Đông Tâm nhướng mày: "Hai người thật sự đã có kế hoạch rồi sao? Ba mẹ em bên kia thì thế nào?"


Nhuế Thanh nghe xong mấy lời này lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, hạ thấp hai tông nữa: "Em đã nghĩ kĩ rồi, đến lúc đó em cứ nói với ba mẹ là đã mua nhà rồi, lại tìm một cái chứng nhận giả đưa cho bọn họ xem là được. Bọn họ lại không ở thành phố H nên cũng không thể ngày ngày đến kiểm tra bọn em được phải không?"

Đông Tâm nghe xong liền líu lưỡi: "Cho dùng không phải ngày nào cũng lên nhưng sớm muộn gì thì cũng sẽ bị lộ mà. Bọn họ chỉ cần đột nhiên tới thành phố H nói thăm em, rồi bảo em dẫn đi xem nhà mới, không phải là sẽ bị lộ rồi sao? Vẫn nên tính lại đi, dù sao chị và Tô Lịch cũng đã bàn bạc kĩ rồi, bọn chị..............."

Nhưng không đợi Đông Tâm nói xong, Nhuế Thanh lại nói tiếp: "Mặc kệ đi. Nhưng chốt lại là cho dù thế nào đi chăng nữa thì bọn em sẽ tuyệt đối không nhận số tiền kia đâu. Đến lúc đó ba mẹ em tới thật thì tính tiếp sau. Dù sao lúc đó em và Tô Yến cũng đi đăng kí kết hôn rồi, hôn lễ cũng làm rồi, em không tin bọn họ có thể bắt em ly hôn. Tóm lại là chỉ cần em và Tô Yến tốt là được rồi...."

Thấy dáng vẻ thẹn thùng hạnh phúc kia của Nhuế Thanh, Đông Tâm lại thấy lồng ngực như nghẹn lại. Cô vỗ vỗ ngực, lại niệm lại gia huấn một trăm lần, sau đó mới có thể nói tiếp với Nhuế Thanh: "A, chị cảm thấy trong này hơi bí một chút. Chị ra ngoài trước, em cứ từ từ trang điểm lại đi nhé."

Nhuế Thanh gật đầu: "Vâng ạ."

--------------

Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, Đông Tâm vừa đi tới đầu hành lang liền nhìn thấy Tô Yến xách túi đi về phía đại sảnh. Đông Tâm thấy vậy cước bộ chợt dừng lại, đứng sững tại chỗ không nhúc nhích. Theo lý thuyết, nếu Tô Yến chỉ ra ngoài nghe điện thoại thì tại sao phải xách cả túi đi? Hơn nữa nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của anh ta....sao cô cứ có cảm giác....anh ta muốn rời đi thế nhỉ?

Nghĩ đến hai chữ "rời đi", trong lòng Đông Tâm liền vang lên hai tiếng lộp bộp. Tuy hôm nay việc chính là để cha mẹ hai bên gặp mặt, nhưng trong tối ngoài sáng nhân vật chính vẫn là Tô Yến và Nhuế Thanh. Nếu nam chính rời đi rồi thì bữa cơm này ăn thế nào được nữa chứ? Nhuế Thanh phải làm sao đây? Còn nữa, cái cậu Trần kia còn không phải nháo đến tận trời luôn à?

Nghĩ đến đây, Đông Tâm vốn vô thức đi đến cửa phòng rồi đột nhiên nắm chặt tay, quay người đi về hướng ngược lại, đi ra phía đại sảnh. Đông Tâm ba bước gộp làm hai đi ra đại sảnh, quả nhiên thấy Tô Yến đang đứng ở cửa khách sạn gọi xe.

Thấy vậy, trong cơn giận dữ, Đông Tâm lập tức quăng cái gia huấn kì cục của Tô gia ra sau đầu. Cô xông lên đối diện với bóng lưng của Tô Yến, cất giọng lạnh lùng nói:

"Vội đi đâu thế?"

Lời nói vừa nói ra, Đông Tâm rõ ràng thấy lưng Tô Yến cứng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận