Nhất Nhãn Phần Thành

Editor: Imelda

Ánh nắng gay gắt xuyên qua ô kính, Bùi Nhuế mệt mỏi giơ tay che hai mắt, cảm giác toàn thân hơi ê ẩm. Cô mở mắt nhìn quanh, phát hiện mình đang cuộn tròn trên giường, đầu vai kề sát mặt tường, quanh hông bị chăn quấn lấy.

Cô gạt chăn sang một bên, xoay người bước xuống đất. Bên cạnh vẫn còn sót lại hơi ấm, có lẽ là người đàn ông tên Doãn Y Cách kia mới rời đi chưa lâu - năm phút? Hay mười phút?

Bởi vì thân nhiệt của anh ta thấp hơn người thường nên Bùi Nhuế không cách nào xác định chính xác thời gian. Điều duy nhất mà cô chắc chắn chính là, anh ta sẽ không trở lại nữa.

Lúc đi đến bên bồn rửa mặt, tâm trạng Bùi Nhuế hơi tệ, bắt đầu dùng hai tay vốc nước lạnh để rửa mặt, sau đó nhìn chính mình trong gương.

Gương mặt đã khôi phục huyết sắc, quan sát kỹ một chút mới phát hiện có rất nhiều vết bầm li ti. Trên chiếc cổ nhỏ dài cũng có mấy vệt đỏ, từ xương quai xanh kéo dài đến trước ngực, đầu vai trắng nõn cũng lưu lại một vết cắn rõ ràng.

Cái này, không đơn giản là làm, ngược lại giống như yêu hơn.

Da thịt cô có phần trắng quá mức, mạch máu cũng tương đối yếu ớt, ngay đến một cái đụng nhẹ cũng sẽ để lại dấu vết. May mắn ở chỗ, những vết bầm này khôi phục rất nhanh, chỉ cần tắm qua bằng nước nóng, giúp cho máu được lưu thông, hẳn là đến tối sẽ không nhìn ra nữa.

Bùi Nhuế liếc mắt nhìn xuống dưới, thấy trong thùng rác có vài cái áo mưa.

Ba năm qua, cô và bạn trai cũ là Cố Bắc Kha chưa từng một lần vượt quá giới hạn. Đương nhiên, khao khát về thể xác vẫn tồn tại, chỉ là cô dường như không hề có chút hứng thú gì với anh ta, nguyên nhân cũng chẳng biết do đâu. Cố Bắc Kha từng thử qua vài lần, nhưng lúc nào cũng bị cô lấy lý do đến kỳ sinh lý đề từ chối.

Ba năm trước, cô gặp nạn nên phải về nước, Cố Bắc Kha ngày đêm vất vả túc trực bên giường bệnh khiến cô vô cùng cảm động, cảm động đến nỗi tin vào lời anh ta nói, tin rằng người này thật sự là chồng chưa cưới của cô. Thế nhưng, thời gian qua đi, phần cảm động này chậm rãi lắng đọng, biến thành một loại cảm giác rất vi diệu.

Cụ thể vi diệu thế nào, khi đó cô không cách nào nói rõ. Chỉ là mỗi lần Cố Bắc Kha tỏ ý muốn cùng cô thân mật, thì đại não còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã đi trước một bước, thể hiện sự kháng cự từ trong tiềm thức.

Vậy mà vừa thoát khỏi anh ta, cô gặp gỡ Y Cách, một người xa lạ trên chuyến tàu xuyên quốc gia.

Cô đón nhận anh không chút do dự, tự nhiên tới nỗi ngay đến chính mình còn cảm thấy kinh ngạc.

Nhẹ nhàng chạm môi, sau đó dựa vào cuối giường, xương cốt giống như rụng rời, mềm mại cong lên, toàn thân xích lõa như trẻ mới sinh, cảm giác bốn phía giống như thiên đường. Mông lung. Mờ ảo.

Bùi Nhuế ngậm điếu thuốc, không có châm lửa, chỉ đứng lặng một chỗ, cảm nhận mùi hương mát lạnh tỏa ra từ lá bạc hà.

Nghỉ ngơi một lát, cô khoác áo tắm lên người, tự tay gạt mớ lộn xộn trên bàn qua một bên, sau đó cầm máy ghi âm lên.

Đa số ký giả đều có thói quen phân định rạch ròi giữa công việc và đời sống cá nhân, có điều Bùi Nhuế là một ngoại lệ.

Cô có thói quen ghi chép sinh hoạt hàng ngày bằng máy ghi âm với dung lượng lớn, sau đó mỗi tuần sẽ lọc dữ liệu một lần.


“Đoạn ghi âm sáng nay có nên để lại hay không đây?”

Cô lẩm bẩm một mình, đưa ngón cái ấn vào nút phát, âm thanh từ máy lập tức vang lên. Có tiếng cô run rẩy gọi tên Y Cách, có tiếng rên rỉ khàn khàn của đàn ông, sau đó là tiếng anh ngâm nga, thỉnh thoảng còn dịu dàng hỏi cô - Có thoải mái không?

“Cứ giữ lại đi.”

Bùi Nhuế quyết định xong, đang định tắt máy đi, nhưng lại không cẩn thận nhấn nhầm nút tua lại.

“...Em cắt tóc rồi, rất đẹp...” Đây là câu nói đầu tiên khi anh tới cửa phòng cô vào sáng nay.

Mối quan hệ giữa người bọn họ, e rằng không phải “xa lạ” như cô đã nghĩ.

Bùi Nhuế đứng dưới vòi sen, vươn tay vặn vòi nước.

Không có động tĩnh gì!

Cô chờ đến cả nửa ngày, một giọt nước cũng không rơi xuống.

Bùi Nhuế thở dài một hơi, đang định ăn mặc chỉnh tề đi tìm nhân viên phục vụ. Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Cô cảnh giác nắm chặt mành vải, hé mắt nhìn qua khe hở nho nhỏ. Ngay sau đó, điếu thuốc trong miệng bỗng dưng rơi xuống, vụn thuốc rơi vãi khắp sàn.

Doãn Y Cách bình tĩnh đứng phía đối diện, dùng ngón trỏ cốc vào trán cô.

Bùi Nhuế đờ đẫn, dường như không kịp phản ứng.

Anh lại giơ hộp giữ nhiệt trên tay trái lên, quơ quơ trước mặt cô.

Bùi Nhuế hít vào một hơi - là bánh nhân thịt mà cô thích nhất.

“...”

Cô khó khăn nuốt xuống một cái, ngón tay giữ mành vải hơi thả lỏng, “Anh không khóa cửa?”

“Đương nhiên. Nếu như cửa khóa, tôi làm sao vào được...em nói có đúng không?”

Dáng vẻ của Doãn Y Cách trông vẫn giống như thiếu ngủ, biểu tình trên mặt tuyệt đối không linh hoạt, chân mày rất lâu mới giãn ra, sau đó anh nở nụ cười.

Rõ ràng anh không có nâng giọng khi nói câu này, nhưng Bùi Nhuế lại cảm giác giọng điệu của anh vô cùng hùng hồn.


Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cúi người nhặt điếu thuốc lên, vứt vào thùng rác bên cạnh, sau đó hít sâu một hơi: “Về rồi còn tới làm gì?”

Doãn Y Cách bỏ hộp đồ ăn lên bàn, bình tình đáp: “Đi mua bữa sáng cho em.”

Đoàn tàu đi qua một khúc ngoặt, ánh nắng gay gắt chiếu vào trong phòng. Anh im lặng một lát, cuối cùng sửa lại, “...Bữa trưa.”

Bùi Nhuế liếc mắt nhìn hộp đựng đồ ăn trên bàn, dạ dày bắt đầu vặn vẹo co quắp. Dạ dày của cô không tốt lắm, có lẽ là do bệnh cũ, bụng rỗng để lâu sẽ rất khó chịu.

Cô hời hợt đáp: “Cảm ơn. Anh đã tắm chưa?”

Đột nhiên bị hỏi một câu không mấy liên quan, Doãn Y Cách cảm thấy hơi ngoài ý muốn, cuối cùng vẫn thành thực trả lời, “Còn chưa kịp.”

Bùi Nhuế hỏi tiếp: “Vậy anh muốn tắm không?”

Doãn Y Cách im lặng, không biết nghĩ tới chuyện gì mà yết hầu khẽ chuyển, “Được...cả hai chúng ta?”

Bùi Nhuế buông mành cửa ra, chỉ vào vòi hoa sen đang không hoạt động.

“Vòi sen hỏng rồi, anh gọi nhân viên phục vụ giúp tôi.”

“...Để tôi xem một chút.”

Bùi Nhuế vừa định nghiêng người tránh sang một bên, Y Cách đã vén rèm bước vào, vòng tay qua người cô, tháo vòi hoa sen xuống. Bùi Nhuế đứng đối mặt với bức tường, phía sau là bờ ngực anh, mỗi lúc anh hít vào thở ra, cô đều có thể cảm nhận rõ ràng.

Động tác của anh cẩn thận, hay nói đúng hơn là rất chậm, thỉnh thoảng sẽ có thứ gì đó khẽ sượt qua vai cô, không biết là ống nước hay cánh tay thon dài, rắn chắc của anh.

Khoảng cách rất gần, không gian vô cùng yên tĩnh.

Doãn Y Cách khẽ nhếch khóe môi, cười đầy ẩn ý. Anh đặt vòi sen về vị trí cũ, sau đó tự tay vặn vòi nước.

Nước lạnh ngay tức khắc dội xuống người. Doãn Y Cách nhanh tay đóng sập cửa.

Bùi Nhuế quay đầu định nói gì đó, không ngờ lại chạm phải đôi môi Doãn Y Cách, cô giật mình lùi ra phía sau.


Anh nghiêng người về trước, thản nhiên cúi đầu tìm về môi cô. Nụ hôn của anh vô cùng dịu dàng, chỉ là triền miên quấn quít lấy nhau, không thêm bất kỳ sự thâm nhập nào khác, phảng phất như có chiếc lô vũ cà vào lồng ngực, khiến người ta ngứa ngáy tê dại.

Bùi Nhuế mặc cho bản thân hưởng thụ nụ hôn này năm giây, sau đó dứt khoát đẩy lồng ngực anh, đi ra ngoài phòng.

Cô hất lọn tóc sang một bên, “...Đáng lẽ anh phải tránh chứ!”

Doãn Y Cách khẽ cười, “Tôi đâu có chú ý.”

Cô châm điếu thuốc, lùi vào một góc phòng, yên lặng nhìn Doãn Y Cách.

Anh khoanh tay đứng giữa phòng, quần áo ẩm ướt bó sát thân người, đôi con ngươi xanh đậm thoáng thất thần, lại có chút lạnh lùng yên tĩnh, giống như khối băng nhấp nhô trên mặt biển.

Bùi Nhuế nhìn theo hướng mắt anh. Bên kia, rương hành lý bị cô lục lọi đến bừa bộn, lộ ra tấm giấy chứng nhận của chính phủ Nga dành cho phóng viên hoạt động trên chiến trường đã không còn giá trị gì từ ba năm trước.

Trên giấy chứng nhận là ảnh của cô khi còn để tóc dài.

Bùi Nhuế bước tới, nhặt đống văn kiện ngổn ngang trên đất lên, chồng thành một xấp rồi đặt lên bàn. Cô quay đầu nhìn lạ, phát hiện Y Cách vẫn đứng im tại chỗ, sống lưng thẳng tắp, môi mỏng khẽ mím lại.

Khăn tắm trên người bị nước dội ướt, trở nên nặng trịch, dính sát vào da thịt. Bùi Nhuế xõa tóc ra, sau đó cởi khăn tắm.

“Quần áo ướt cả rồi, anh cũng cởi ra đi!” Cô vừa nói vừa buông tay, khăn tắm rơi xuống sàn nhà, “Bị cảm thì không hay đâu!”

Bùi Nhuế khom người lục lọi rương hành lý, bờ lưng trơn nhẵn tạo thành một đường cong mềm mại.

Đoàn tàu đang đi lên một con dốc thoải. Ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ rọi soi làn da mỏng manh trắng ngần của người con gái, mơ hồ có thể thấy được mạch máu lưa thưa ẩn dưới da thịt cùng đường nét bờ vai như cánh bướm. Sống lưng của cô hơi nhô ra, giống như có chuỗi hạt châu ẩn mình bên dưới.

Doãn Y Cách trầm mặc, đôi môi run rẩy.

Anh vươn tay, lại thu về.

“Bùi Nhuế.” Anh khẽ gọi, giọng nói nhẹ đến cực điểm, gần như không thể nghe thấy, “...Nhuế Nhuế.”

Biên độ dao động của dây thanh quá nhỏ, không cách nào tới được tai cô.

Bùi Nhuế mặc vào một chiếc váy dài, đứng thẳng lưng, phát hiện người đàn ông kia vẫn chưa chịu nhúc nhích.

“Cởi ra đi.” Cô kéo thân váy bao lấy người mình, chiếc khóa sau lưng còn chưa kéo lên.

Doãn Y Cách bước tới, vòng tay qua người cô, từ từ kéo khóa váy. Sau đó, anh vươn tay ra sau cởi áo của mình.

Lúc hừng đông, căn phòng còn rất tối, hơn nữa khi đó ý loạn tình mê, Bùi Nhuế căn bản chưa kịp nhìn rõ vóc dáng anh. Hiện tại rốt cục cơ hội cũng đến, cô nhàn nhã vòng hài tay trước ngực, ngồi bên mép giường chuyên tâm thưởng thức.

Trên người anh có vài vết sẹo rải rác khắp nơi, thoạt nhìn có vẻ đã được xử lý khẩn cấp rất chuyên nghiệp, vậy nên đường sẹo khá mờ, không thể phân biệt là vết thương do đạn bắn, do dao cứa hay là bị bỏng.


Ngoại trừ tỳ vết nho nhỏ này, xương cốt của anh rất cứng rắn, bắp thịt đều đều, bên hông có hai đường lõm sâu vô cùng quyến rũ, phía trên còn có một hình xăm màu xanh. Hình xăm này tương đối đặc biệt, khiến cho Bùi Nhuế nhịn không được ghé mắt dò xét. Đó là một con mắt lớn cỡ ngón cái, khuynh hướng tả thực, hẳn là tay nghề của thợ vẽ rất tinh thông.

Trong con ngươi vẽ một đám cháy lớn, đường nét phức tạp khó phân, màu sắc sống động, giống như một cái bóng uốn lượn dưới ánh dương, vô cùng kích thích người nhìn.

Có lẽ là do kỹ xảo vẽ đặc thù, càng đi lên màu lửa càng sáng, hình dáng ngọn lửa càng rõ ràng.

“Cởi cả quần sao?” Anh đặt tay lên thắt lưng, hỏi.

“Cởi.”

Suy nghĩ bị tiếng nói cắt ngang, Bùi Nhuế lấy lại tinh thần, “Tôi mang đi hong khô.”

Một lát sau, quần áo ẩm ướt được đưa tới tay cô. Trước đó, anh còn lấy từ trong túi áo ra một chiếc ví da trâu to, thêm một chai rượu nhỏ dài, to cỡ bàn tay, cuối cùng là một con dao nhỏ cán bọc da trâu, kiểu dáng giống với quân dụng, chuôi dao còn khắc hình một con gấu.

Xem ra cô đoán không sai. Anh là một quân nhân!

Bùi Nhuế ôm đống quần áo, toan đi tìm nhân viên trên tàu giúp hong khô.

Cửa phòng vừa mở một khe nhỏ, cô bỗng nghe thấy tiếng anh gọi nhỏ.

“Nhuế Nhuế.” Người đàn ông phía sau giơ tay đóng sập cửa phòng lại, cánh tay dịu dàng vòng qua eo cô.

Trong ấn tượng, chỉ có Cố Bắc Kha từng gọi cô như vậy.

Nhưng dù là Cố Bắc Kha, cũng chưa từng gọi tên cô bằng giọng du dương êm ái đến thế.

“Tôi vừa mới mặc vào, anh chờ một chút...” làn váy bị anh vén lên, Bùi Nhuế vô ý thức buông tay, y phục rơi xuống chỗ nào, cô tìm không được, cũng chẳng quan tâm.

Trời đất quay cuồng, Bùi Nhuế phủ phục đến đầu giường.

Doãn Y Cách ở ngay sau cô, chậm rãi cúi người hôn lên bờ lưng trần, từ xương hồ điệp kéo đến thắt lưng.

Phía bên phải eo của cô có một hình xăm con mắt rực lửa giống hệt của anh. Điểm khác biệt duy nhất là nơi đó có một vết cắt nghiêng, hình xăm bị xẻ thành hai nửa.

Anh cảm thấy tim mình như nghẽn lại, hít thở không thông. Môi mỏng dịu dàng chạm lên con ngươi ấy.

Vào ra lên xuống, da thịt ẩm ướt lại được hong khô. Khi hết thảy đã kết thúc, màn đêm lặng lẽ bao trùm cảnh vật, nhiệt độ trong phòng đã sớm hạ thấp.

Bùi Nhuế khoác chăn, ngồi dậy mở đèn, đầu ngón tay khẽ chạm lên hình xăm trên eo.

“Anh có quen tôi không?” Cô thở dài một hơi, sau đó hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận