Khoảnh khắc tôi lấy hóa đơn phẫu thuật phá thai ra, biểu tình trên mặt Giang Kiều hoàn toàn sụp đổ.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, sự thống khổ trong ánh mắt hắn tựa như chỉ trong chốc lát nữa sẽ tràn ra.
"Tri Tâm, em biết rõ anh muốn có con với em thế nào mà." Hắn cố gắng đè nén cảm xúc, nhìn tôi, "Sao em nỡ chứ? Sao em nỡ????"
Tôi làm sao bỏ được?
Giang Kiều, sao anh lại có thể nói ra những lời độc ác như vậy?
Vài năm trước sau khi sảy thai, sức khỏe tôi vẫn không tốt, bác sĩ đề nghị tôi nên nghỉ ngơi.
Gần đây mới dần dần điều dưỡng tốt cơ thể, có điều kiện để thụ thai.
Chúng tôi từng ôm nhau ngồi trên ban công ngắm sao, thảo luận tương lai sẽ sinh con trai hay con gái, rồi lại cẩn thận suy nghĩ tên của bé sẽ là gì.
Đứa nhỏ không thể gặp mặt kia mới chỉ hơn một tháng.
Lúc lên bàn mổ tôi đã sợ hãi đến mức nào, hắn biết!
Làm thế nào tôi có thể sinh con ra đây? Sao tôi dám! Nói cho con biết, cha con đã lừa dối tình cảm của mẹ, là một tên đàn ông cặn bã?
Không, nếu như sinh con ra vốn là mang theo tiếc nuối, trong loại tiếc nuối này con sẽ trở nên không hạnh phúc, không bằng con đừng đến với thế giới này.
Phương Noãn Hạ luống cuống, khẩn trương nói, "Cô Ôn, những tin tức tôi gửi cho cô đều là giả! Đó là tình cảm đơn phương tôi dành cho Giang Kiều, cô đừng trách anh ấy."
Lúc cô ta nói chuyện không ngừng nhìn về phía Giang Kiều, rõ ràng là hoảng loạn.
Phương Noãn Hạ hẳn là không ngờ được tôi sẽ đề nghị ly hôn trong một dịp trọng đại như thế này.
Giang Kiều hít sâu, tiến lên nắm lấy cánh tay tôi nói: "Tri Tâm, chúng ta về nhà, về nhà trước."
"Giang Kiều, Phương Noãn Hạ vừa mới nói là tôi hiểu lầm hai người." Tôi bình tĩnh nhìn anh hỏi, "Chính miệng anh nói cho tôi biết, là hiểu lầm sao?"
Giang Kiều không chút do dự nói: "Là hiểu lầm, mỗi một chuyện anh đều sẽ giải thích rõ ràng với em.
Tri Tâm, anh yêu em, đây là điều không bao giờ thay đổi."
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt hắn, nhìn kỹ người đàn ông tôi đã từng nhiệt tình, chân thành yêu này.
Sau đó, tôi giơ tay lên tát lên mặt hắn ra một cái thật mạnh.
"Giang Kiều, anh thật đê tiện, quá đê tiện." Tôi hất tay của hắn ra, đứng lên sân khấu, "Hôm nay tặng cho mọi người vở kịch lớn này, các vị vất vả rồi, mỗi người sẽ nhận được phí đền bù là 1888 tệ, tôi sẽ nhờ bộ phận tài chính chuyển vào thẻ lương của mọi người.
Nếu các vị muốn chia sẻ những gì nghe thấy hôm nay lên mạng, xin nhất định phải chia sẻ đúng sự thật, không nên phóng đại hay bịa đặt."
Phương Noãn Hạ còn đang nhìn tôi, con ngươi sắp rơi ra rồi.
Cô ta giống như đang muốn nói: "Sao cô dám?"
Giang Kiều trầm mặc nhìn tôi, nói: "Bảo vệ, ngăn phu nhân lại."
Mấy người bảo vệ đều do dự, chắn trước mặt tôi.
"Tôi xem ai dám!"
Thanh âm truyền đến từ cửa chính, tất cả mọi người đều đồng loạt quay ra nhìn.
Tôi nhìn anh, cảm xúc cố gắng chống đỡ mấy hôm nay trong nháy mắt sụp đổ, nước mắt ào ào rơi xuống.
"Anh" Tôi nhào vào trong ngực anh, khóc đến mức không thể kiềm chế.
Cận Minh Thành khẽ vuốt tóc tôi, cởi âu phục choàng lên vai tôi.
"Cô..." Sắc mặt Phương Noãn Hạ bỗng nhiên thay đổi, cô ta khó tin nhìn tôi: "Cô và Cận gia có quan hệ gì? Không phải nhà cô chỉ có một cửa hàng nhỏ thôi sao?"
Người trong thành phố này, ai mà không biết danh tiếng của Cận Minh Thành, con trai của người giàu nhất thành phố, dựa vào bản lĩnh của mình cũng leo lên bảng xếp hạng tài phú.
Anh là anh trai tôi, theo họ ba, còn tôi theo họ mẹ.
"Phương Noãn Hạ, cô vẫn luôn khinh thường tôi, cảm thấy tôi giống như sợi tơ hồng, chỉ có bám lên người Giang Kiều thì mới có thể sống sót." Tôi nhìn về phía cô ta, lau nước mắt nói, "Nhưng công ty của Giang Kiều nếu không có anh trai tôi đầu tư thì căn bản sẽ không bao giờ có quy mô như hiện tại.”
Phương Noãn Hạ cắn môi, lung lay sắp đổ.
"Hôm nay tinh thần em gái tôi không tốt." Cận Minh Thành ôm tôi, ra hiệu cho vệ sĩ xóa ảnh, "Cho nên tôi không hy vọng hình ảnh của em ấy truyền ra ngoài, cảm phiền các vị xóa đi.
Phí bồi thường tôi sẽ chuyển cho mọi người, mỗi người 8888 tệ, chúc các vị có một cuối tuần tốt lành."
Lúc Cận Minh Thành dẫn tôi đi, Giang Kiều bỗng nhiên nhìn tôi nói: "Tri Tâm, em có biết sau khi anh ở bên em, chuyện đau khổ nhất là gì không?"
Đã qua nửa tháng kể từ khi tôi và Giang Kiều ngửa bài, thế nhưng tôi vẫn nhớ như in lời hắn nói lúc đó, tức giận tới mức muốn lật trời.
Giang Kiều nói với tôi: "Tri Tâm, khi yêu em có đôi khi anh thật sự quá mệt mỏi.
Những thứ anh không thể chạm tới, đối với em chỉ là vấn đề muốn hay không.
Có đôi khi anh đã nghĩ, có lẽ ngay cả tình yêu của anh, em cũng không cần, em chỉ ở bên anh để thỏa mãn chính mình."
Lúc hắn nói xong những lời này, não bộ tôi lập tức đình chỉ.
Tôi lặp lại những lời của Giang Kiều hai lần, sau đó gọi vệ sĩ nhà tôi đánh gãy một cái xương sườn của hắn.
"Giang Kiều, anh là nhất, anh là số một." Tôi nhìn Giang Kiều sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, giơ ngón tay cái lên với hắn.
Nếu như năm nay Giang Kiều mới mười lăm tuổi, tôi nhất định sẽ tha thứ cho những câu nói xà lơ của hắn.
Nhưng không…
Hắn đã ba mươi tuổi.
Người đàn ông đã công thành danh toại, lại có thể đường hoàng nói những lời đó sau khi ngoại tình.
Tôi nằm trên sô pha, khẽ đưa tay sờ bụng nhỏ, vừa nghĩ tới hoàn cảnh khi đó liền cảm thấy huyệt thái dương giật giật.
"Dì! Dì!" Tôi yếu ớt kêu lên "Mau bưng cho con một chén yến sào bồi bổ."
Cận Minh Thành đang ngồi bên cạnh xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của tôi, càng xem càng nhíu mày, bất mãn nói: "Như vậy mà vẫn ở bên Giang Kiều tận năm năm, em bị làm sao thế?"
Ôn Tri Tâm tôi tự xưng là dám yêu dám hận, hiện tại có chút hoài nghi ánh mắt của mình.
Lúc trước lần đầu tiên gặp Giang Kiều, tôi đã bị sự trầm mặc mà nội liễm của hắn hấp dẫn tới mức dốc hết sức theo đuổi hắn.
Hắn hơn tôi một khóa, điều kiện gia đình lại tương đối kém.
Khi đó tôi không muốn tiết lộ gia đình của mình chính là vì không muốn gây áp lực cho hắn.
Cùng hắn chen chúc trên tàu điện ngầm, ngủ trong phòng trọ, để dưỡng dạ dày cho hắn còn tự mình xuống bếp học nấu cơm.
Dự án cuộc thi khởi nghiệp Giang Kiều giành được hạng nhất, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân mà không có nhà đầu tư theo vào.
Tôi thấy tình cảnh hắn gặp trắc trở khắp nơi, lập tức gọi điện cho Cận Minh Thành, nhờ anh đầu tư.
Vì vậy nhờ có tiền anh trai tôi bỏ ra, Giang Kiều vừa tốt nghiệp liền có thể thành lập công ty khoa học kỹ thuật của mình.
Sau đó công ty hắn huy động vốn vòng A, anh tôi vẫn tiếp túc đầu tư, sau đó mới có một đống công ty đầu tư lớn theo sau.
Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, công ty Giang Kiều đã chuẩn bị được lên sàn NEEQ*.
NEEQ: viết tắt của National Equities Exchange and Quotations.
Được dịch từ tiếng Anh - Sàn giao dịch và báo giá cổ phiếu quốc gia là một hệ thống không cần kê đơn của Trung Quốc để giao dịch cổ phiếu của một công ty trách nhiệm hữu hạn đại chúng không được niêm yết trên sàn giao dịch chứng khoán Thâm Quyến hoặc Thượng Hải.
Hắn cho rằng tất cả đều dựa vào năng lực của hắn sao?
A! Dựa vào tài lực Cận gia chúng tôi thì có!
Người có tài hoa lại có năng lực rất nhiều, tất cả đều làm việc vất vả với số lương ít ỏi hàng năm trong các nhà máy lớn, dựa vào cái gì Giang Kiều hắn có thể trổ hết tài năng?
Những chuyện này trước kia tôi chưa từng nghĩ tới, bởi vì tôi cảm thấy chuyện có thể dùng tiền giải quyết đều không phải là vấn đề.
Tôi tiêu tiền mua cho Giang Kiều một giấc mộng, mua cho cuộc sống của chúng tôi một phần hạnh phúc, cũng rất tốt.
Tôi không nghĩ, Giang Kiều lại có những suy nghĩ vậy sau lưng tôi.
Dì giúp việc bưng tổ yến tới, tay tôi không muốn động, làm nũng bảo dì đút cho tôi ăn.
Cận Minh Thành không nhìn được được nữa, nhận lấy bát, cầm thìa nhét vào miệng tôi.
Ta trừng mắt nhìn anh một cái, động tác của anh mới chậm lại.
Vẫn là ở nhà thoải mái nhất, áo quần có người giặt, cơm canh có người bón.
"Cận Minh Thành, anh nói xem đơn ly hôn đã được gửi đi một tháng rồi, sao Giang Kiều vẫn chưa liên lạc với em?"
Cận Minh Thành liếc tôi một cái: "Làm sao, em còn muốn quay lại với nó à?"
Tôi vừa nghĩ tới đã cảm thấy ghê tởm.
Tôi vừa lướt thấy bài viết trên vòng bạn bè của Phương Noãn Hạ, vụt một cái nhảy dựng lên, đụng vào cằm Cận Minh Thành.
Được lắm, tôi vừa mới rời đi chưa được một tháng, cái đuôi của Phương Noãn Hạ đã vểnh lên trời rồi!
Tôi nhìn cô ta đeo chiếc túi Hermes của tôi, chiếc vòng tay kim cương Cartier của tôi, uống trà chiều ở khách sạn năm sao.
Bộ dáng tự sướng của cô ta, cực kỳ giống tâm thế của một người thắng cuộc.
Ở góc của một tấm ảnh tôi thấy được bóng lưng Giang Kiều.
Phương Noãn Hạ đăng kèm cap: Dáng vẻ làm việc của anh ấy thật mê người.
Tôi suy nghĩ một chút, mới nhắn tin cho một nhân viên cấp cao của công ty, nhờ cô ấy giúp tôi xem bài viết trên vòng bạn bè của Phương Noãn Hạ.
Quả nhiên, Phương Noãn Hạ đã quang minh chính đại show ân ái với Giang Kiều, dám đăng bài viết công khai luôn rồi.
HR: Tri Tâm, cô thật sự muốn ly hôn với Giang tổng sao? Phương Noãn Hạ hiện tại đã lấy danh nghĩa Giang phu nhân lộng hành khắp công ty.
Hôm trước công ty mở cuộc họp thường kỳ, tổ marketing không đồng ý phương án của cô ta, thế là cô ta lại nói muốn đuổi việc người ta ngay tại chỗ, mắng cô bé còn đang trong kỳ thực tập đến mức khóc rất lâu.
Tôi im lặng rất lâu, không trả lời tin nhắn.
Công ty Giang Kiều tên là khoa học kỹ thuật Thiên Thành, cái tên này là do tôi đặt, có nghĩa là Giai Ngẫu Thiên Thành.
Khi công ty mới bắt đầu, tôi làm ở bộ phận nhân sự, rất nhiều nhân viên kỳ cựu là do tôi phỏng vấn từng bước một.
Khi học đại học, tôi học tài chính, làm công việc tuyển dụng trong giai đoạn khởi đầu của công ty.
Chỉ là sau đó tôi phải chuẩn bị điều dưỡng thân thể để mang thai nên mới rời khỏi công ty.
"Anh." Tôi ngẩng đầu nhìn Cận Minh Thành hỏi anh, "Anh cảm thấy thân phận con gái của Cận Độc Sơn đáng giá bao nhiêu tiền?"
Cận Minh Thành thản nhiên nói:
"Lúc trước ba không đồng ý em cưới nó, cũng có lý của ông, ông cảm thấy trong lòng Giang Kiều vẫn có chút ngạo khí, loại ngạo khí này sẽ tổn thương đến em.
Cho nên nhiều năm như vậy, ông chưa từng thừa nhận qua Giang Kiều, vậy nên rất nhiều người không biết vợ của nó chính là con gái rượu của Cận gia.
Tri Tâm, có những chuyện không cần em mở miệng, anh cũng sẽ chủ động làm thay em.
Giang Kiều tốtn với em, nó là thiên chi kiêu tử.
Nhưng nếu không có em, nó không xứng với địa vị như ngày hôm nay."
Tôi nghe xong lời này, nghĩ đến năm đó lúc giận dỗi ba, Cận Minh Thành đã lén bỏ tiền ra giúp tôi, trong lúc nhất thời khóe mắt có chút chua xót.
"Ôn Tri Tâm, có việc thì gọi anh, không có việc gì thì gọi Cận Minh Thành." Anh giơ tay xoa xoa đầu tôi, nói, "Trước mười tám tuổi, em ngoan hơn bây giờ nhiều."
Tôi xoa xoa thái dương, châm chọc nói: "Đó là bởi vì mười tám tuổi em mới biết được, anh căn bản không phải anh ruột của em!"
Khi tôi mười tám tuổi, ba lập di chúc và cho tôi 80% tài sản trên danh nghĩa.
Cũng là lúc đó tôi mới biết Cận Minh Thành không phải con trai của ba, chỉ là đứa trẻ do ba nhận nuôi.
Lúc tôi nhất định phải gả cho Giang Kiều, ba nói: "Tâm Tâm, ba là người hy vọng con hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Nhưng ba vẫn giữ thái độ như cũ đối với Giang Kiều, con kết hôn với nó thì có thể, nhưng phải làm kê khai tài sản trước hôn nhân, phân chia tài sản cho rõ ràng."
Cũng chính là lúc đó, Giang Kiều mới biết gia thế của tôi.
Biểu tình của hắn rất kỳ quái, nhìn chằm chằm tôi hơn nửa ngày.
Trong lòng tôi áy náy vì đã giấu hắn chuyện này, còn giải thích với hắn: "Xin lỗi anh, không phải em sợ anh nhắm vào tài sản nhà em mà chỉ là em không biết phải nói chuyện này với anh như nào."
Giang Kiều chỉ nắm chặt tay tôi nói: "Tri Tâm, anh vĩnh viễn sẽ không phụ lòng em."
Gần đây tôi thường xuyên nhớ lại chuyện cũ khi ở cùng một chỗ với Giang Kiều.
Điện thoại vang lên, là Giang Kiều gọi tới.
Tôi bắt máy, hắn chỉ nói: "Tri Tâm, có rảnh gặp mặt nói chuyện không?"
Hẹn xong thời gian và địa điểm, tôi cúp điện thoại.
Ngẩng đầu nhìn lên, Cận Minh Thành đang nhìn tôi.
Ta buông tay thở dài: "Sẽ không khóc nữa, anh yên tâm!"
"Khóc cũng không sao." Cận Minh Thành nhẹ nhàng chạm vào tay tôi.
Tôi tựa đầu lên vai anh, nhẹ giọng nói: "Anh, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống thật không có ý nghĩa.".