Liêu Viễn San không bước lên xe nghiến răng, quỳ xuống, tay bấu chặt lấy ống quần Liêu Tịch "Coi như ban cho tôi ân huệ cuối cùng, xin chú...!Đừng lại đảo lộn cuộc sống của tôi nữa...!Có được hay không?"
Anh có chút xiêu lòng, nhưng trong chớp mắt lại giữ chặt lấy cánh tay bắt nó đứng lên "Tôi sẽ cho cậu cuộc sống tốt, tại sao không đi với tôi?"
Nó im lặng cúi đầu, chính nó cũng không biết nữa, có lẽ do bản chất lỳ lợm khiến nó miễn cưỡng bản thân mình rời xa anh, nó là một tên nhát gan, đau một lần rồi vĩnh viễn tránh xa không dám mon men lại gần nữa.
Liêu Tịch trực tiếp bồng nó đưa lên xe, khóa cửa xe lại, nó chỉ biết im lặng ngồi đó, vô thức đưa mắt nhìn ra ngoài.
Bầu trời hôm nay u ám, hệt như tâm tư của nó vậy.
Chiếc xe giảm tốc độ dần rồi dừng lại trước cổng một căn biệt thự, hai bên là hàng cây xanh cao vừa phải.
Cánh cổng to tự động mở ra cho xe vào.
Anh bước xuống trước, đi vòng qua giúp nó mở cửa xe, Liêu Viễn San ánh mắt vô hồn, chuyện tới nước này rồi, nó phải xuống xe đối mặt sự thật.
"Viễn San, cậu thích ngôi nhà này không?!"
"..."
Thấy nó không trả lời, anh cũng không tức giận, ngược lại còn ôn nhu cười dắt tay nó vào trong "Chúng ta vào trong đi!"
Vừa bước vào nhà, một cỗ không khí kỳ quái tràn ngập bao trùm lấy hai thân ảnh, còn có âm thanh rêи ɾỉ của nữ nhân, dường như thấy trán nó nhau lại, anh cười giải thích bâng quơ "Mặc kệ âm thanh đó đi.
Cô ta là như vậy!" trong âm điệu còn có chút mỉa mai.
Nó rất nhanh hiểu ra vấn đề, tâm càng thêm lạnh, thực ra Liêu Tịch yêu nữ nhân kia, nhưng do cô ta lăng nhăng bay bướm bên ngoài nên anh mới chạy đi tìm cậu, coi như trả thù.
Nhếch môi nở nụ cười, nó hít thở thật sâu, đi tới chỗ Liêu Tịch "Tôi sẽ giúp chú chọc tức nữ nhân kia, nhưng xong rồi chú phải để tôi đi!"
Anh nheo mắt khó hiểu, cuối cùng cũng hiểu ra "Tôi không phải là muốn chọc tức cô ta nên mới đi tìm cậu! Tôi là..."
"Tôi hiểu! Chú không cần nói nữa, tôi cũng không phiền đâu!" nó cụp mắt, nhìn lại bộ đồng phục nhân viên của mình, tận sâu trong lòng trào lên sự trào phúng, nó buồn cười, cười đến tê tâm liệt phế.
Không để ý tới có một người chăm chú nhìn từng cử chỉ hành động của nó, Liêu Viễn San u buồn cúi đầu nở nụ cười, anh nhìn thấy nó cười, một trận cuồng phong chạy qua thổi bay đi lý trí, Liêu Tịch trực tiếp ngồi xuống sofa cạnh chỗ nó, đặt lên môi nó một nụ hôn thật sâu, đến khi cảm nhận được vị mặn và nóng của dòng lệ nó vừa đánh rơi mới buông ra, giữ lấy vai nó, bắt nó nhìn thẳng vào mắt mình "Bảo bối, quay lại như trước đây có được không? Cùng tôi sống như trước đây, chỉ cải thiện quan hệ, không còn là cha con nữa, cậu hiện tại là người tôi thích!"
Nó đau lòng không nói.
Chỉ mới là "thích" thôi sao? Chính là nơi sâu thẳm kia, nơi cất giữ tình yêu của anh nó mãi mãi chạm không tới, với anh nó chỉ là người thay thế có cũng được, không có cũng không sao.
Trước kia là thay thế Điềm Mạt La, bây giờ thay thế Lâm Vĩnh Kỳ.
Dằn vặt nó như vậy anh vui lắm sao...
Thấy nó im lặng, Liêu Tịch tưởng nó đã ngầm đồng ý, nhấc bổng nó lên, bồng nó vào phòng, tiện thể ghé vào bên cửa phòng bên cạnh, giọng nói hết sức thản nhiên "Rên nhỏ một chút!" lập tức trong phòng loại âm thanh khó nghe kia im bặt.
Rất nhanh sau đó khi anh tới trước cửa phifng định bước vào, Lâm Vĩnh Kỳ khoác một tấm áo mỏng, vội vàng chạy tới níu tay anh lại "Tịch! Em..."
Liêu Tịch nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng, tay cứng rắn tách tay cô ra khỏi người mình, vô tình nói ra câu "Tôi không quan tâm!"
Qua khe hở nhỏ, cô nhìn thấy Liêu Viễn San đang ngồi trên giường nhìn tới chỗ mình, trong lòng tràn ngập phẫn nộ "Chết tiệt! Cậu chờ đó.
Tôi nhất định trừng phạt cậu!" tức giận bỏ đi, tình nhân của cô cũng bị làm cho hoảng sợ, sớm bỏ chạy.
Đại tiểu thư nhà họ Lâm cũng không còn tâm tình, quay về phòng chải chuốt rồi đi ra ngoài.
Liêu Viễn San như một con rối, múa may theo tác động của anh, đến nụ cười của nó cũng không biết được cái nào là thật, cái nào là giả.
Liêu Tịch không trong tình yêu không biết dụng tâm, trái với nó, nó rất để tâm.
Người ta có câu "Mùa hạ không thể hiểu được lời của mùa đông"....