Đang nằm ngủ trên giường, đột nhiên da đầu truyền đến một trận đau đớn, Liêu Viễn San mở mắt ra nhìn, ập ngay vào mắt là một nữ nhân mặc chiếc đầm dài màu đen, vẻ mặt vô cùng hung dữ.
Lôi nó xuống giường, cô liên tục tát vào mặt nó đến khi hai bên má đỏ ửng cùng với nhiều vết cào đã rướm máu.
Liêu Viễn San đau đớn rên nhẹ, Lâm Vĩnh Kỳ nghe thấy thanh âm của nó bắt đầu lên tiếng nhục mạ "Ha! Tiểu yêu tinh nhà ngươi, vẫn là hằng ngày dùng loại âm thanh này ở trên giường mê hoặc nam nhân khác a!"
Sau khi đánh mệt, cô giữ lấy tóc nó dừng lại một chút thở dốc "Cho mày biết, anh ta sớm muộn cũng không cần mày nữa, tốt nhất nên sớm rời khỏi, bằng không tao nhất định không để mày sống yên ổn!"
Nó níu lấy cánh tay đang giữ tóc mình ra, lắc đầu lia lịa "Đ..Đừng đánh nữa...!Xin cô..."
Nữ nhân càng đánh càng hăng say, còn nó sức lực ngày càng suy yếu, cuối cùng bị cô lôi ra khỏi phòng ngủ, đẩy đi xuống cầu thang.
Lâm Vĩnh Kỳ vốn muốn đem nó xuống phòng khách xỉ nhục thêm một hồi rồi cho nó một số tiền bắt nó đi.
Không ngờ nó ngã lăn xuống cầu thang.
Cô cũng không ngăn lại trơ mắt nhìn nó, may mắn ở ngã rẽ cầu thang có một bậc lớn ở giữa, kê một bức tượng thần bằng đồng khá to, nó lăn đến chân tượng rồi bị chặn lại ở đó.
Lâm Vĩnh Kỳ tới chỗ nó, cười nhạt một hơi, đá vào lưng nó "Tiện nhân, để tao coi mày còn giả vờ được đến khi nào!" sau đó thản nhiên lái xe về nhà.
Hà tổng quản từ bên ngoài vừa về thấy vậy liền sợ đến chết đứng vài giây.
Bà luống cuống dùng hết sức bồng thiếu niên này ngồi xuống sofa ở phòng khách.
Ở đũng quần nó dính rất nhiều máu, gương mặt nó tái xanh càng khiến bà thêm sợ hãi.
Vội vàng nhấc điện thoại gọi xe cứu thương rồi đưa nó tới bệnh viện.
Trên đường đi bà gọi cho Liêu Tịch nhưng hắn đang họp nên thẳng tay tắt điện thoại.
Bà suy nghĩ một hồi đưa tay sờ sờ túi quần nó, lấy ra điện thoại nhấn phím gọi nhanh, quả nhiên tên của anh xuất hiện đầu tiên.
Lần này rất nhanh có người nghe máy
"Alo, có việc gì em mau nói đi, tôi đang họp!"
"Thiếu gia, xảy ra chuyện rồi!"
"Hà tổng quản, sao lại là bà?"
"Viễn San đang trên đường đến bệnh viện, còn nữa...!Phía dưới của cậu ấy xuất huyết a!"
$Được rồi tôi tới ngay, ở đâu?"
"Là bệnh viện trung ương!"
"..."
Nghe xong câu cuối Liêu Tịch liền ngồi lại ghế tổng giám đốc phân phó một chút cho cấp dưới rồi vội vã chạy đi.
Tới nơi, anh đã một thân ướt đẫm mồ hôi, thần sắc ảm đạm.
Hỏi được chỗ của nó, anh liền chạy như bay tới, thấy Hà tổng quản ngồi đó, Liêu Tịch giảm lại tốc độ đến cạnh bên giường của nó.
Ập vào mắt anh là một gương mặt xưng vù, có vài vết trầy, toàn thân tím bầm.
Lòng anh lúc này vừa đau đớn lại vừa phẫn nộ.
Ra dấu ý bảo Hà tổng quản lui ra, anh ngồi xuống chỗ của bà nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nó áp lên má mình "Bảo bối! Em nhất định không sao!"
Đáp lại anh là tiếng tim đập bình ổn của nó, đôi hàng mi khẽ lay, nó mở mắt ra nhìn anh, cố gắng nặn ra một nụ cười, mặc dù nói không ra hơi nhưng nhìn khẩu hình sẽ thấy được nó đang nói "Em không sao!".