"...!Ta không phảingăncản càng không phải tánđồng
Chỉlàđểmặccontựmìnhlựachọn..."
"Tiểu Tịch, cha nghĩ kỹ rồi, con năm nay cũng đã 37 tuổi rồi, ta đã sớm lạc hậu!" Liêu phụ cười khổ ngồi đối diện Liêu Tịch trong đại sảnh Liêu Gia.
Anh nhìn ông đề phòng "Tại sao đêm qua gặp con nhưng cha vẫn giả vờ không thấy?"
"Vì ta không muốn các con mất tự nhiên, không phải ta không biết vừa qua có một đoạn thời gian con phát điên, công việc con vẫn hoàn thành tốt không có nghĩa ta không biết!"
"Cha...!Cho người theo dõi con!" anh chau mày khó chịu.
Liêu phụ vỗ vỗ vai con trai "Đều vì ta lo lắng cho con, lo sợ con bị thiếu niên kia lừa gạt!"
Liêu Tịch tức giận đứng lên "Hôm nay thì ra cha gọi con tới chỉ có vậy, cảm ơn ý tốt của ba.
Con có việc, tạm biệt!" tiêu sái đi ra khỏi cửa.
Ông lắc đầu cười khổ, phải chi ngày trước không làm ra mấy chuyện kia có lẽ việc này hiện tại dễ xử lý rồi, cũng không trách anh được, loại tính khí này của anh giống hệt ông lúc còn trẻ, bất quá...!Ông ngày trước không có tình yêu kìm hãm bản thân còn anh thì có, người đó may mắn chịu được tính cách ngang ngược kia của anh.
Liêu Viễn San mở mắt thức dậy đã không thấy Liêu Tịch đâu, đang ngồi ở phòng bếp uống sữa, nó nghe tiếng xe liền chạy ra mở cửa, nhìn thấy anh nó vô thức mỉm cười "Anh vừa đi đâu về vậy?"
Liêu Tịch giả vờ tươi cười, bước xuống xe ôm lấy eo nó bước vào trong "Anh đi giải quyết một số công việc!"
"Ba anh đã nói gì?" nó ôn nhu hỏi anh.
Liêu Tịch giật mình cử chỉ dừng lại một chút "Làm sao em biết?"
"Đừng lừa dối em nữa có được không? Không phải anh đã hứa sẽ..." nó bi ai nhìn đi nơi khác, cố ý né tránh tay anh, nó sớm biết anh sẽ giấu nó chuyện đi gặp Liêu phụ.
Chỉ vì đêm qua nó bị tiếng di động của anh làm thức giấc nhưng vẫn giả vờ ngủ vô tịn nghe được anh nói chuyện với Liêu phụ, nếu không anh còn muốn che giấu nó đến bao giờ.
"Anh..." anh bối rối không biết nói gì, lời muốn nói nghẹn ở họng muốn phát ra cũng không được.
"Không tiện nói ra cũng không sao, anh đã ăn gì chưa? Em giúp anh làm chút điểm tâm!" nó đứng dậy khỏi sofa bước được hai bước đã bị anh kéo lại "Tiểu San, đừng như vậy, nghe anh giải thích có được không!"
Nó im lặng quay lưng về phía anh.
"Anh thật ra không muốn em lo lắng nên không cho em biết, nhưng hiện tại...!Cha đã đồng ý chuyện chúng ta!"
Nó hơi bất ngờ quay lưng lại nhìn anh, rốt cục nhịn không được vui mừng môi khẽ cong lên "Thật...!Thật sao?"
"Ân!" Liêu Tịch lại một lần nữa ôm nó, đặt lên trán nó một nụ hôn "Từ nay chúng ta đã có thể rồi!"
Liêu Viễn San vui mừng đến viền mắt ửng hồng, gật đầu lia lịa "Cảm ơn anh...!Em thật sự...!Thật sự rất hạnh phúc!"
Anh thì thầm vào tai nó "Anh cũng vậy!"
Nó giả vờ làm mặt giận nhìn anh "Nhưng sau này bất luận thế nào, không cho phép nói dối em!"
Liêu Tịch bật cười, xoa đầu nó "Tuân mệnh bà xã đại nhân!"
Cả hai đều thật hạnh phúc nhìn nhau.
Liêu Tịch cũng quyết định sẽ định cư lại Đài Nam, cả hai sẽ từ từ thuyết phục Dạ Nguyệt, có sự đồng ý và ủng hộ của bà, hạnh phúc của Liêu Viễn San mới gọi là trọn vẹn.
Chỉ cần biết cách yêu thương, hạnh phúc đến chỉ là vấn đề thời gian, can đảm đối mặt mới là thượng sách.
Đem hạnh phúc của mình ra đánh cược thật liều lĩnh nhưng sau đó mới biết được, dù thắng hay thua bản thân mình chính là tuân theo số mệnh an bài.
~~~~~ HOÀN~~~~~
*Tung siệp* ngộ cũng k ngờ là sẽ kết thúc như rứa cơ mà kệ đi.
Còn vài cái phiên ngoại nữa mà:*
Yêu mấy người nào mà đọc tới tận đây lắm nhea *moa moa ta ~*.