Đồng Ngữ Hân: "Ông xã!"
Lục Thần: "Chìa khoá ở trong tủ, em thích cái nào cũng được.
Đều cho em tất."
Đồng Ngữ Hân vui vẻ đến tủ ở gần bàn làm việc của hắn.
Vừa mở ra liền bị giật mình vì những thứ trước mắt thấy được.
Từng này...!Không phải quá nhiều rồi sao?
Cô nuốt nước bọt ừng ực, lấy bừa một cái trong đống chìa khóa xe trong tủ.
Vừa xuống nhà, người giúp việc đã kính cẩn chào hỏi, họ nhìn dọc nhìn ngang, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.
"Thiếu gia đâu rồi ạ."
Đồng Ngữ Hân.
"Anh ấy hôm nay không khoẻ, sao thế?"
Người phụ nữ này không hiểu vì sao lại cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.
Cô hơi lo lắng hỏi.
"Bà sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao?"
Tay cô vừa chạm vào vai đối phương, bà ta đã giật mình lùi ra sau.
Đồng Ngữ Hân cứng người trước phản ứng của bà ta, cô nhẹ giọng nói.
"Anh ấy ở trên phòng, tôi phải đi trước rồi."
Nói xong cũng không quay đầu ngoảnh lại nữa, mà người phụ nữ kia lúc này mới dám ngước lên, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp không nói thành lời.
...
Cứ như vậy ngày hôm đó thuận lợi đến mức Đồng Ngữ Hân tưởng chừng bản thân đã sắp thích nghi được hoàn toàn rồi.
Nhưng đến gần trưa rốt cuộc lại bị tạt cho một vố nước lạnh vào mặt.
Lộ Giang mặt mày hơn hở như mọi khi, ả đứng giữa văn phòng nói to.
"Thiết nghĩ tiệc chúc mừng nhân viên mới chắc không cần tổ chức đâu nhỉ?" Ả ta liếc nhìn Đồng Ngữ Hân.
"Phải không? Đồng tiểu thư."
Đồng Ngữ Hân vẫn không rời mắt khỏi máy tính, chỉ khẽ đáp lại.
"Tôi thế nào cũng được."
Biểu cảm bình thản đó không ngờ lại làm ả ta ghen ăn tức ở.
Liếc mắt thấy Đồng Ngữ Hân vẫn dùng chiếc túi hàng hiệu kia, Lộ Giang nhanh chân đi đến, mặc cho sự ngỡ ngàng của mọi người, ả ta đổ toàn bộ đồ trong túi xách của Đồng Ngữ Hân ra, sau đó dùng sức phá hoại túi của cô.
"Này? Cô có bị ngốc không thế? Đã nói mau đem cái túi này đi cho khuất mắt tôi rồi mà, vậy mà hôm nay còn dám đem đến đây?"
Đồng Ngữ Hân rốt cuộc không chịu đựng được nữa, cô đứng lên nghiến răng nghiến lợi muốn tát cho người trước mặt một cái.
Nhưng khi nghĩ đến bản thân chỉ mới nhận việc, sợ rằng sẽ gây phiền phức cho Lục Thần thì lại thôi.
Cô cúi xuống nhặt lại đồ trong túi đang nằm vương vãi trên mặt đất, lại bị ả ta đạp một cuộc ngã nhào ra đất.
Tất cả đồng nghiệp vì cảnh tượng trước mắt mà bật cười, vài người thấy bất bình cũng không dám ra mặt giúp cô.
Không lẽ chỉ vì một câu thừa nhận bừa của ả ta thôi? Chỉ vì ả ta nói bản thân là Lục phu nhân?
Lúc này Lộ Giang lại bắt đầu lên giọng, "Chắc các người cũng biết tiếng tăm của Lục Thần rồi đúng không? Vậy nên đừng có mà làm tôi tức giận.
Nếu không..."
"Nếu không thì thế nào?" Đồng Ngữ Hân gượng dậy, đăm đăm nhìn ả ta, gằn giọng hỏi.
"Cô không có bằng chứng, lấy đâu ra việc nhận mình là Lục phu nhân?"
Lộ Giang nhìn ánh mắt từ mọi người đang đổ dồn về mình, trong lòng không khỏi lo sợ.
Cô ta ấp úng.
"Còn cần bằng chứng sao? Ai...!Ai nhìn vào cũng đều biết điều đó rồi còn gì."
Rõ ràng câu trả lời đó hoàn toàn không thề thuyết phục một chút nào, mọi người lại được một phen bàn tán xôn xao.
Ả ta đảo mắt một hồi, sau cùng lại nói to.
"Được thôi! Vậy tối nay mời mọi người đến nhà tôi để chứng minh, tôi sẽ cho mọi người thấy."
Mày Đồng Ngữ Hân liền cau lại, cô ta có ý gì?
Lộ Giang lúc này lại quay trở lại như trước, lớn giọng với Đồng Ngữ Hân.
"Còn cô, cũng đến xem thử đi, nhưng mà đừng có tùy tiện chạm vào đồ nhà tôi.
Sợ bẩn!"
"Được! Tôi đến." Đồng Ngữ Hân mỉm cười, giọng điệu thách thức ngược lại ả ta.
Cô muốn xem xem ả ta sẽ dùng cách gì đây, còn muốn bày trò thêm sao?
Đến chiều lúc tan ca, Đồng Ngữ Hân liên nhắn cho Lục Thần một tin nhắn rằng hôm nay cô sẽ về muộn một chút, anh không cần phải lo lắng.
Sau khi cất điện thoại vào trong túi xách, Đồng Ngữ Hân cùng mọi người đến căn biệt thự tự nhận là nhà của Lục Thần cùng ả ta.
Chỉ là con đường này khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, Đồng Ngữ Hân đã đi suốt bao nhiêu năm, giống như đang quay về căn biệt thự đó vậy.
Biệt thự Đồng gia bây giờ đã bán cho người khác, nhìn lại cũng chỉ duy nhất là kỉ niệm còn đọng lại trong hồi ức của cô mà thôi.
Nhưng khi đối diện với những gì ngay trước mặt mình, cả thân thể Đồng Ngữ Hân liền run lên kịch liệt.
Chỗ này...!Căn biệt thự mà Lộ Giang dẫn cô cùng đồng nghiệp đến, rõ ràng chính là nhà cũ của cô.
Ả ta mở cánh cửa lớn, hồ hởi mời mọi mọi vào trong.
Đồng Ngữ Hân lại như con robot bị vặn dây cót, cũng không tự chủ mà đi vào theo sau.
Lúc này điện thoại bỗng rung lên, cô khó khăn mở lên xem, là Lục Thần nhắn tin cho cô.
Chỉ ngắn gọn bốn chữ.
"Ở đó đợi anh."