Nhất Niệm Là Em


Màn đêm buông xuống, trăng sáng treo cao nơi đỉnh đầu.

Thứ ánh sáng vàng vọt chiếu vào căn phòng, chiếu lên hai cơ thể đang ôm lấy nhau.
Đồng Ngữ Hân vừa nãy giúp hắn thay quần áo, sau đó lại bưng nước, chạy đi chạy lại vô cùng cực khổ.

Cô có lẽ không bận tâm, nhưng trong lòng hắn lại thấy bứt rứt không yên.

Nói mãi cuối cùng Đồng Ngữ Hân cũng chịu nằm xuống, vừa nằm mắt đã nhắm nghiền, rõ ràng là chăm sóc hắn mệt đến vậy nhưng vẫn có tỏ ra không sao.
Sức khỏe hắn vốn dĩ đã không tốt ngay từ đầu.

Mấy năm gần đây luôn phải dùng thuốc, không ngờ cũng có một ngày lộ ra phần yếu đuối trước mặt cô như vậy.
Lục Thần chống tay, nghiêng đầu nhìn xuống người đang nằm bên cạnh.
"Cho đến khi chúng ta không thể ở bên nhau nữa, đến khi em muốn rời đi, lúc đó thật sự không biết làm cách nào để níu kéo em..." Lời mà hắn vẫn chưa thể nói ra hết...!Hắn sợ hãi đủ điều, sợ Đồng Ngữ Hân sẽ bỏ hắn mà đi, nhưng chính tương lai sau này, người nhẫn tâm duy nhất chỉ có hắn.

Hắn làm sao biết trước được điều đó tàn khốc đến nhường nào.
Cô gái hắn từng nói dùng cả đời để bảo vệ yêu thương lại bị chính tay hắn hủy hoại chà đạp không thương tiếc, mà cô gái đó vẫn cam tâm, đứng ở phía sau chờ hắn quay đầu.
Lục Thần đưa tay chạm vào mi mắt nhắm nghiền, hắn cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn trên trán cô.

"Hân Hân! Ngủ ngon."

.........
Sau hôm đó, Đồng Ngữ Hân quyết định ở nhà chăm sóc hắn thêm, nhất cử nhất động của Lục Thần đều nằm trong tầm mắt cô.

Ngay cả một bước chân cũng sẽ bị cô kiểm soát.
Còn cho rằng hắn sẽ thấy bức bối khó chịu, nào ngờ còn tận hưởng hơn ai hết.
Đến ngày thứ ba, tay chân Đồng Ngữ Hân vì quá nhàn rỗi mà bắt đầu sinh sự.
Đồng Ngữ Hân đứng trong bếp loay hoay một lúc, không biết đã có thêm một người xuất hiện phía sau lưng.

Người đó tiến đến, vòng tay ôm siết lấy eo cô.

Đầu Lục Thần vùi vào hõm tay Đồng Ngữ Hân, hắn lí nhí nói.
"Hừm...!Làm gì vậy?"
"Nấu cho anh ăn."
Mày Lục Thần tức khắc cau lại, hắn nuốt nước bọt nhìn thứ cô vừa cho thêm vào nồi.

"Cụ thể là em đang nấu thứ gì vậy?" Cái nồi đó sệt sệt, màu sắc cũng lạ, cảm giác chính là không ăn được.
"Cháo!" Cô rất thản nhiên đáp lại, đột nhiên hơi nghiêng đầu nói nhỏ.

"Hình như nấu không đúng công thức cho lắm..."
Lục Thần thở dài, kéo Đồng Ngữ Hân ngồi xuống ghế trong phòng ăn, sau đó ngang nhiên đoạt lấy tạp dề của cô.

"Ngồi đó đi Đồng tiểu thư, hôm nay tôi nấu cho cô ăn."
Cô bị đẩy ngồi xuống ghế, tay chân lại bắt đầu ngứa ngáy, thấy đĩa trái cây trên bàn chưa gọi nên lại thuận tay cầm lên.

Vừa chạm vào dao gọt đã bị giọng nói của Lục Thần ngăn lại.
"Em gọt chỉ sợ số trái cây đó không ăn được nữa."
Cô phụng phịu ngồi dựa ra ghế, kiểu ăn nói gì vậy? Khinh thường cô sao?
Rõ ràng ý của hắn chính là sợ cô không làm được sẽ bị đứt tay...
Đợi một lúc, thứ Đồng Ngữ Hân đang nấu đã được Lục Thần thay bằng một món khác.

Mà cô lại chẳng biết nó là gì, chỉ thấy hương vị không tệ, sao hắn ta không mở một nhà hàng nhỉ?
Đồng Ngữ Hân cúi đầu chăm chú ăn, đột nhiên lại khựng lại ngước mắt nhìn hắn.


"Công việc ở tập đoàn của anh..." Phải làm sao bây giờ? Ai cũng đã biết thân phận của cô, bây giờ ánh mắt của mọi người đối với cô sẽ chẳng thể giống như trước được nữa.

"Em không cần đi làm làm gì, tiền của anh đủ cho em tiêu sài."
Lúc nói ra câu này, gương mặt người kia phóng túng vô cùng.

Giống như cô đang được bao nuôi vậy.

Đồng Ngữ Hân nghĩ đến cảnh bản thân ôm chân Lục Thần, rõ ràng là đang ăn bám hắn mà.
Thấy nét mặt cô ngày càng tối sầm, chắc chắn là không thể chấp nhận được chuyện này.
"Nhưng...! Không phải em nợ anh rất nhiều...!Rất nhiều tiền sao, nếu lại như vậy nữa thì...cảm thấy bản thân thật quá mức thấp hèn." Cô cũng không thể nhận không từ hắn mãi được, nhiều như vậy lấy cô trả nợ cũng không đủ.
Lục Thần thở dài, tựa lưng ra ghế: "Em sợ ánh mắt của người khác đến vậy sao?"
"Sao cơ?"
"Nếu không thì cần gì phải bận tâm đến họ, em chỉ cần làm tốt công việc của mình.

Nếu không làm sai thì sao phải sợ ánh nhìn của họ? Hay em sợ họ sẽ nhìn em bằng ánh mắt nhìn Lục phu nhân, cảm thấy như vậy sẽ không công bằng?" Lục Thần vươn tay cốc vào trán Đồng Ngữ Hân, trên khoé môi hắn còn cong lên một nụ cười vô cùng ấm áp.

"Đừng ngốc nghếch như vậy nữa, cứ như bình thường là được...!Là chính em."
Mắt cô sáng rực, chăm chú nhìn người đối diện.

"Được rồi thưa Lục tiên sinh! Cảm ơn lời khuyên của ngài."
Mặc dù nói thế nhưng mặt Đồng Ngữ Hân cứ ủ rũ không thôi.

Lúc nào cũng suy nghĩ về điều hắn nói, bản thân cô có thể kiêu hãnh trước nhiều chuyện đến vậy sao?
Có lẽ đợi đến mai là sẽ rõ...

Đến tối, vừa đặt lưng xuống giường Lục Thần đã quay sang ôm chặt cứng lấy cô.

"Phu nhân, người làm trong nhà bị em đuổi đi hết rồi à?"
"Hửm?"
"Anh không thấy ai hết, cả ngày hôm nay."
"Em cho bọn họ nghỉ một ngày."
"Sao phải nghỉ?"
Đồng Ngữ Hân quay sang ôm lấy Lục Thần, cúi xuống vùi đầu vào ngực hắn.

"Trần Lam đã nói...!Giao mọi quyền hành của quản gia cho em, ngài Lục thấy không thoả đáng chỗ nào về việc này?"
Trên đỉnh đầu truyền xuống giọng nói trầm thấp, pha lẫn tiếng cười.

"Không dám, thiếu phu nhân làm quản gia vậy mỗi tháng có cần tiền lương không?"
"Tùy lòng hảo ý của ngài Lục đây!"
Vừa dứt lời, người kia đã giữ chặt hai tay cô cố định trên đỉnh đầu.

Lục Thần lật người ép Đồng Ngữ Hân xuống dưới thân hắn.
"Được thôi, ngài Lục trả lương cho em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận