Mấy ngày nay biểu hiện của Lục Hướng Bắc rất tốt, phần lớn thời gian là cùng đến công ty với Đồng Nhất Niệm.
Cùng nhau về nhà, trừ những tiệc tùng cần thiết thì buổi tối thường không ra ngoài, cứ như vậy hai người như là hình với bóng không rời vậy.
Đồng Nhất Niệm bắt đầu cảm thấy, cuộc sống nếu cứ như vậy trôi qua thì chính là hoàn mỹ rồi.
Yêu cầu về cuộc sống của cô trước giờ không cao, từ đầu là khát vọng một gia đình hình thức cho đến sau này nổi lòng tham muốn có một gia đình thật sự, còn bây giờ ít ra nhìn trên bề mặt thì cũng coi như đã đạt được tâm nguyện.
Còn về yêu cầu về một gia đình thực sự của cô cũng không cao, cũng chỉ cần như bây giờ, trở về nhà sau một ngày bận rộn không cần một mình ở trong căn phòng rộng lớn một mình mà có người cùng mình, có người cùng chen chúc sa pha, chen chúc đệm với cô, có người tranh cơm với cô, có khi lại bón đồ ăn đến tận miệng cho cô.
Cô kinh ngạc phát hiện tất cả đồ ăn vặt Lục Hướng Bắc tịch thu của cô lần trước không phải là đã vứt đi tất cả mà còn để lại khoai sấy và đậu sắt.
"Những thứ này sao lại không vứt đi?" – Cô vơ một nắm đậu sắt nghịch hỏi, tiếp tục nụ hôn khiêu khích.
Anh liếc mắt một cái: "Những thứ này không phải là thực phẩm rác rưởi.." – Hơn nữa bản thân anh cũng ăn rất nhiều khoai sấy.
Cô khinh thường nhìn anh, nhất định là bản thân anh cũng thích ăn..
Cô lại bắt đầu nhớ lại tại sao lần đó anh tức giận ném đi đồ ăn vặt của cô? Hình như là vì..
cô chỉ ăn đồ ăn vặt mà không ăn cơm..
Lẽ nào anh đúng thật là quan tâm cô mà lại bị cô xem nhẹ rồi?
Không biết..
Nhưng, cho dù là quan tâm, có trách cũng chỉ có thể trách phương pháp anh dùng đều quá là tệ hại.
Có khi cô cứ nhìn chằm chằm Lục Hướng Bắc cảm thấy một anh như vậy, một cuộc sống như vậy có thật hay không?
Mà cứ mỗi khi cô ngây người Lục Hướng Bắc đều xoa đầu cô hoặc là nhét cái gì đó vào mồm cô đùa: "Anh biết mình đẹp trai nhưng em không cần phải ngây ngốc như vậy đâu!"
Đồng Nhất niệm không thể không cho anh một cái nhìn khinh thường thuận tiện còn ném gối về phía anh.
Cảm giác mà cô thích nhất chính là khi anh nằm một đầu sa pha thuận tiện cũng ôm vào lòng đôi chân trần của cô dường như là một động tác hết sức tự nhiên đã trở thành thói quen của anh vậy không hề có chút mất tự nhiên nào nào.
Chỉ là một ngày nào đó cô bỗng nhớ lại chuyện này liền cảm thấy ấm áp.
Trong lòng anh thật sự rất ấm áp, nếu như sự ấm áp này là thật.
Cô cảm thấy cô cuối cùng đã tìm được cảm giác của tình yêu, chính là hiện tại, dù đã trễ nhưng thà không muộn, thà..
Oanh Oanh và Ngũ Nhược Thủy không xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa, cô nghĩ chắc anh đã sắp xếp, còn về sắp xếp như thế nào cô không muốn hỏi đến chỉ cần việc anh đã hứa có thể làm được là được rồi, anh nói sẽ cắt đứt với quá khứ, quá khứ đương nhiên là chỉ Oanh Oanh và Ngũ Nhược Thủy.
Tối nay hai người đã hẹn sẽ cùng đi ăn tối ở một nhà hàng mới mở.
Khi Đồng Nhất Niệm đến gọi Lục Hướng Bắc anh lại bảo cô đi trước đặt chỗ và gọi đồ ăn, anh vẫn còn việc chưa làm xong, một tiếng sau sẽ đến ăn.
Cô nhìn anh ba giây không có dị nghị đồng ý.
Cô thật không muốn nghi ngờ cái gì, cô cũng biết lòng tin là cơ sở để hai người sống chung nhưng, hãy tha thứ cho cô..
Nếu như thật sự có công việc cần làm hơn nữa còn cần một tiếng đồng hồ anh hoàn toàn có thể bảo cô đợi, cô có thể đợi đi cùng anh nhưng tại sao muốn cô một mình đi trước?
Lục Hướng Bắc, tốt nhất là anh đừng làm em thất vọng..
Cô để Di Đóa lái xe của cô đi tạo ra giả cảnh là cô đã rời đi còn bản thân cô thì ngồi ở quán cà phê đối diện, từ quán cà phê này có thể nhìn thấy tất cả bên ngoài công ty xảy ra chuyện gì.
Kết quả không cần đến một tiếng để gặp quỷ, mới có mười năm phút Lục Hướng Bắc đã xuống lên một chiếc taxi.
Gần đây hai người đều cùng đi làm vì thế chỉ lái một chiếc xe.
Cô để lại một tờ tiền trên bàn nhanh chóng đi ra cũng lên một chiếc taxi bảo lái xe đi theo chiếc taxi phía trước.
Chiếc xe mà Lục Hướng Bắc lên sau khi đi một đoạn liền dừng lại, bên đường có một người con gái ăn mặc rất bắt mắt là Oanh Oanh..
Cửa xe mở ra Oanh Oanh liền lên xe.
Sau đó xe tiếp tục đi.
"Phu nhân vẫn tiếp tục đi theo sao?" - Lái xe taxi hỏi, trong giọng nói mang theo sự đồng tình.
Vẫn đi theo sao?
Trong tim cô bắt đầu lạnh dần: "Thôi bỏ đi không đi theo nữa, cám ơn."
Cô trả tiền xuống xe, bước chân trở nên nặng nề không bước nổi, bỗng nhiên lại nhớ ra tại sao lái xe taxi lại biết cô đã có chồng rồi mà gọi cô là phu nhân? Trên mặt cô có khắc ba chứ "Lục phu nhân sao"?
Bỗng nhiên như hiểu ra thì ra trên thế giới này phụ nữ theo dõi chồng như vậy rất nhiều, nhìn thấy nhiều sẽ không thấy kỳ lạ nữa..
Lục Hướng Bắc anh không nên khiêu khích lòng tin của em..
Nhưng Đồng Nhất Niệm mày đã từng thật sự tin tưởng anh ta sao? Nếu không tại sao lại theo dõi anh ta, nếu không cái cảm giác hão huyền lại cứ luôn tồn tại đây?
Cái gọi là tình yêu hạnh phúc cũng chỉ là giả tưởng thôi, hơn nữa giả tưởng này cũng quá dễ bị bại lộ quá rồi..
Quá nhanh, cô thậm chí còn chưa kịp nắm được chút hổi ức tốt đẹp nào..
Nhà hàng mới mở kia cô cũng không muốn đi nữa, sau khi đi lòng vòng không mục đích một hồi liền nhìn thấy một quán ba vừa bắt đầu mở cửa.
Vốn không phải là một người mượn rượu tiêu sầu nhưng lúc này cô thật sự muốn uống một ly để cho cái cảm giác cay cay kia chạy dọc trong người, kích thích bản thân một chút nhắc nhở bản thân lúc này cần duy trì tỉnh táo..
Cô đi vào gọi một ly rượu mạnh.
Người trong quán ba chưa đông cũng khá yên tĩnh thích hợp để cô thưởng thức từ từ vị kích thích cay nóng của rượu.
Lục Hướng Bắc nói cô uống rượu quá nhanh, một ngụm liền cạn không thể thưởng thức được hương vị của rượu nhưng thật sự không tốt sao, đắng, cay, chát, thuộc tính vốn có của rượu không vì giá cả của nó cao thấp mà thay đổi nếu không nó đã không gọi là rượu mà cứ gọi là nước trái cây luôn rồi..
Cô kiên trì uống từng ngụm chút một để cho cảm giác cay nóng lan từ đầu lưỡi đến dạ dày thiêu đốt hết đau đớn, đến tim cũng bị đốt theo, càng là nơi của trái tim thì lại càng đau.
Cô có tửu lượng tốt nhưng hôm nay chỉ mới uống hai ba ly đã bắt đầu cảm thấy đầu quay cuồng, người pha rượu trước mặt cũng bắt đầu như có thêm một cái bóng nữa.
Lại uống thêm một ly cô bắt đầu thấy bản thân không thể ngồi thẳng được nữa, cánh tay chống lên quầy đầu gục trên tay xoay xoay ly rượu, chất lỏng màu hổ phách trong ly phát ra ánh sáng mờ ảo.
Trong sự sóng sánh của rượu dường như có thể nhìn thấy mặt của chính mình giống như được nhuộm lên màu sắc của rượu, cô để ly rượu dán lên mặt cảm giác mát lạnh làm lỗ chân lông cô hơi hơi dãn ra thì ra mặt cô đã nóng như vậy.
"Cô gái xinh đẹp không biết tại hạ có vinh hạnh được mời em một ly không?" – Có một người dùng giọng phổ thông không thành thục nói chuyện với cô.
Cô di chuyển ly rượu đôi mắt giống như một con mèo lười không biết có bao nhiêu mê hoặc.
Thì ra là một anh chàng ngoại quốc đẹp trai..
Cô nâng ly nhẹ nhàng: "Tại sao lại không chứ?"
Quán ba chính là nơi người ta đến tìm niềm vui, Lục Hướng Bắc có thể đến câu lạc bộ đêm vui vẻ thì sao cô lại cứ nhất định phải ở nhà một mình chứ?
"Cô gái thật xinh đẹp! Tôi tên là Harry." – Người nước ngoài kia lại gọi một chai rượu: "Tửu lượng của cô không tồi nha, tối nay chúng ta..
không say không về, thế nào?"
Tiếng trung của anh ta rất khá lại biết cậu không say không về, tuy là đã dùng sai rồi..
À, người khác giới thiệu bản thân tiếp theo đến lượt cô giới thiệu rồi, cô một hơi cạn hết rượu còn lại trong ly mình thở ra toàn mùi rượu: "Tôi tên là Cherry."
"Anh đào sao? Tôi thích ăn đấy!" – Người nước ngoài đó cười rót đầy rượu cho cô: "Harry và Cherry, như người Trung Quốc các cô nói gọi là duyên phận đó."
Duyện phận sao? Cô thật sự ghét cái thứ này.
Nếu như nhìn Lục Hướng Bắc từ xa cũng gọi là duyên phận thì duyên phận chính là từ độc ác nhất trên thế giạn rồi.
Sao cứ phải là cô rơi xuống nước, anh lại cứu cô, đây không gọi là duyên phận thì gọi là gì? Hơn nữa đây còn là nghiệt duyên đáng ghét nhất trong duyên phận nữa.
Mà Harry lại cứ nói cô và anh ta có duyên vậy thì cô và anh gọi là cái duyên gì đây? Duyên lộ thủy sao? Nghe nói quán ba là nơi phát triển cấp cao của tình một đêm mà người nước ngoài thường rất tùy tiện trong phương diện Sex..
À, cô nghĩ nhiều quá rồi..
Hãy tha thứ cho sự không thuần khiết của cô..
"Được rồi, hãy cạn ly vì chữ -rry của chúng ta!" – Cô nâng ly lên lần này cũng một hơi cạn sạch.
"Chữ rry là cái gì vậy?" – Người nước ngoài đáng yêu lộ ra bộ mặt khó hiểu, người này mắt xanh tóc vàng rất bổ mắt hơn nữa đôi mắt trong vắt nhìn tận đáy, khi mơ hồ thật sự rất đáng yêu.
Đồng Nhất Niệm cười ra tiếng: "Anh bạn nhỏ, cậu không hiểu đâu!" – Tại sao mắt người khác luôn thấu suốt như vậy mà chỉ có đôi mắt của Lục Hướng Bắc sao lại luôn là một xoáy nước trắng xóa?
"Tôi không phải là anh bạn nhỏ! Với lại tôi thật sự hiểu được! Mọi người toàn gọi tôi là thần thông Trung Quốc đấy!" – Anh chàng căng thẳng, nhìn cậu ta như vậy cùng nắm là hai tư hai năm tuổi.
Đồng Nhất Niệm nhẹ nhàng ợ một cái rồi đứng lên đặt ly rượu lên bàn, cười tươi như hoa: "Cám ơn rượu của cậu, anh bạn nhỏ, tạm biệt!"
Cô thật sự không có ý định xảy ra quan hệ tình một đêm với người bạn nhỏ này càng không có ý định ở đây say đến không đứng nổi vì thế cô không có ý định uống hết chai rượu kia cùng cậu ta, tranh thủ giờ còn chưa say nhũn ra nên đi thôi!
Nhưng cô vừa rời khỏi ghế liền đứng không vững, cả người mềm nhũn ngã vào người Harry, cảm thấy Harry ôm lấy cô bên tai nghe thấy giọng nói tiếng Trung không chuẩn của cậu ta: "Này Cherry cô làm sao thế? Cô ở chỗ nào vậy?"
"Cô ấy ở đâu không cần cậu quan tâm!" – Có một đôi tay khác cướp cô từ trong lòng Harry ra.
.