Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc


Đêm đến, trong một phòng bao của quán ba nào đó.
Thành Chân nâng cốc: "Nào, đại ca, làm bữa tiệc chia tay cho anh, chúc anh thượng lộ bình an, ngày càng phát triển!"
Lục Hướng Bắc nâng cốc chạm với cậu ta nhưng chỉ tượng trưng nhấp một chút.
Thành Chân thì uống cạn luôn, nhìn rượu trong cốc của anh vẫn gần như còn nguyên liền thấy không vừa lòng: "Không phải chứ, đại ca, không nể mặt chút nào cả!"
Anh dựa người vao xô pha, dáng vẻ lười nhác: "Uống ít thôi!"
"Tại sao? Em còn tưởng anh hôm nay sẽ muốn uống chứ!" Thành Chân khó hiểu nhắc lại chuyện tình cảm không như ý của anh.
Anh cười khổ, không nói gì.
"Đại ca, anh như này là không đúng rồi, rõ ràng là anh gọi em đi uống rượu, bây giờ lại bày ra dáng vẻ này? Hơn nữa ngày mai anh đi rồi, muốn lại tụ tập uống rượu chắc là rất khó!" Thành Chân lảm nhảm, lại rót đầy vào cốc mình.
Lục Hướng Bắc nhắm mắt, ánh đèn phản chiếu vào mắt anh sinh ra nhiều màu sắc, càng có vẻ sâu xa khó dò: "Đi rồi..

lẽ nào không thể quay lại sao?"
Thành Chân ngây ra rồi đột nhiên đấm một quyền vào ngực anh, trong mắt lấp lánh như có chất lỏng đang phát sáng: "Đại ca giỏi lắm! Lại lừa em, lần nào cũng lừa em, lừa gạt nước mắt của em vui lắm sao? Còn tưởng là không gặp lại anh nữa chứ!"
Một sự coi thường hiện lên trên hàng lông mày của anh: "Thành Chân, giống đàn ông một chút đi, chưa từng thấy người đàn ông nào sướt mướt như cậu đấy! Người không biết còn tưởng giữa tôi và cậu có gì không bình thường đấy!"
Thành Chân chưa từng để tâm bới móc của anh, bởi vì cậu ta biết đây không thực sự là bới móc.

Nói cậu ta không giống đàn ông thì coi như không giống đi! Đại ca nói cậu ta tròn thì cậu ta tròn, nói cậu ta dẹt thì cậu ta dẹt, đại ca muốn cậu ta làm phụ nữ à? Chờ đã..

vấn đề này cậu ta vẫn cần suy nghĩ một chút.
Cậu ta vẫn muốn làm công hơn.

Còn nữa đại ca có dáng vẻ mất hồn như vậy, còn đoan chính hơn cả phụ nữ ấy chứ, không làm thụ thì thật là quá đáng tiếc.
"Thành Chân, cậu đang nghĩ gì vậy?" Anh từ trong ánh mắt của Thành Chân dường như đã nhìn ra được gì đó, liền nổi giận.
Thành Chân cười hi hi, cắt lời: "Em đang nghĩ, đại ca lần sau quay lại sẽ lấy thân phận là gì? Mỗi lần xuất hiện đều làm em giật mình, đến em cũng không biết đại ca là cảnh sát đấy.."
Tất nhiên là không thể để đại ca biết được cậu ta đang YY anh rồi, nếu không sẽ bị K đến không nhặt được răng mất.

Nói đến thân thủ của đại ca thì thật sự không thích hợp làm thụ, hơn nữa định hướng của cậu ta cũng rất bình thường, đại ca nếu thật sự muốn cậu ta làm phụ nữ, cậu ta cũng không làm.
Nhưng có một điểm cậu ta thật sự tức nghẹn, cậu ta luôn tưởng rằng đại ca là vì muốn báo thù nhà họ Hạ nên lúc đầu cần cậu ta giúp đỡ, cậu ta liền không hề do dự nhận lời.

Nhưng không ngờ đại ca lại chơi vô gian đạo.
Giấu cậu ta thì cũng thôi đi, còn hại cậu ta bị mắng oan, khi Đồng Nhất Niệm tố cậu ta có phải biết từ trước rồi không, cậu ta nghẹn họng như ăn phải hoàng liên, có nỗi khổ không nói thành lời.
Tất nhiên cuối cùng cậu ta vẫn hiểu cho đại ca, người chơi vô gian đạo giấu cả người nhà, tất nhiên cũng không thể nói cho mình rồi.

Có điều cậu ta không biết đại ca thần thông quảng đại lần sau quay lại sẽ mạ kim loại nào đây? Phó tổng Đồng thị đến cảnh sát quốc tế, sự nhảy cấp này có vẻ lớn quá rồi, cậu ta có chút khó tiếp nhận.

Hi vọng lần này trước khi anh ấy quay lại có thể để lộ chút gì đó trước mặt cậu ta để cậu ta có chuẩn bị tâm lí.
Cả khuôn mặt Lục Hướng Bắc trầm ngâm nhưng không tiết lộ chút gì, chỉ lấy một phong bì bí mật trong túi tài liệu ra đưa cho cậu ta: "Cái này, cậu giúp anh đưa cho Niệm Niệm." Đây mới là mục đích thật sự hôm nay anh hẹn Thành Chân ra uống rượu.
"Đây là cái gì?" Cậu ta cầm trong tay, miết miết chỉ khoảng vài trang giấy mà thôi.
"Là mấy miếng đất trước đây Đồng thị mua." Anh cầm cốc lên, cúi đầu nhấp một ngụm, thong thả nói.
Thành Chân vô cùng kinh ngạc: "Không phải niêm phong rồi sao? Sao lại rơi vào tay anh vậy?"
"Anh mua lại rồi." Anh cau mày, tỏ vẻ Thành Chân hỏi quá nhiều rồi.
Nhưng Thành Chân luôn có thỏi thói quen hỏi ra ngô ra khoai, hơn nữa còn không buồn quan tâm đến sự mất kiên nhẫn của đại ca cậu ta: "Sao lại nhanh vậy? Không phải bán đấu giá sao? Đại ca anh nói xem anh rốt cuộc có át chủ bài gì? Lại có nhiều tiền như vậy? Đất này mua với giá bao nhiêu vậy? Có mấy công trình đều đã đang thi công rồi đấy, mấy mảnh đất này chỉ sợ đã cao gấp mấy lần lúc mua rồi ấy chứ? Hơn nữa tòa án vốn chưa hề đưa ra bán đấu giá đâu, anh rốt cuộc có kênh nào vậy?"
Một loạt câu hỏi làm chân mày Lục Hướng Bắc cau chặt lại: "Cậu có thôi đi không hả? Y như một bà lão lắm chuyện vậy!"
Thành Chân không cho là vậy: "Đừng coi thường bà lão, cẩn thận em tập hợp một bầy bà lão đến thảo phạt anh! Đại ca, tiết lộ chút đi mà, đất này sao mà anh có được vậy? Anh không nói em biết giao cho Đồng đại tiểu thư thế nào đây!"
Lục Hướng Bắc biết nếu tính hiếu kì này có thể bị đè bẹp vậy thì người đó không còn là Thành Chân nữa rồi, đành nói thật: "Tất nhiên là phải đi vài con đường, cậu tưởng tôi gần đây thường xuyên chạy đi Bắc Kinh là để làm gì hả?"
"Thì ra là anh bận việc này à?" Thành Chân lắc lắc phong bì mật trong tay, càng tò mò hơn: "Anh ở Bắc Kinh có át chủ bài gì vậy? Đại ca, lai lịch của anh đừng có quá dọa người đấy!"
Anh lắc đầu, lần này vô cùng nghiêm túc: "Tôi chỉ là một cảnh sát bình thường thôi, không có lai lịch gì cả, thật đó."
Thành Chân có chút nửa tin nửa ngờ, có điều cũng biết thói quen của đại ca, trước giờ đều không thích nói nhiều, hỏi mười câu đáp một câu là xem như đã có thu hoạch rồi, than vãn: "Chả trách đợt đó gọi điện cho anh, mà anh cứ nói bận mãi, gọi nhiều còn bị anh mắng.."
"Ai bảo điện thoại của cậu toàn là đến không đúng lúc chứ?"
Thành Chân bĩu môi: "Cái gì mà gọi không đúng lúc chứ? Anh cũng không phải là đang ấy ấy.."
Anh vụt ra một đấm: "Nói linh tinh gì đó?"
Có điều lời của Thành Chân làm anh nhớ đến một chuyện, có một lần, lần đó đúng là anh đang ấy ấy, còn Thành Chân lại bị anh cử đi trộm một thứ, mấy ngày sau đều không thấy tăm hơi đâu.

Anh lo lắng sợ Thành Chân có nguy hiểm tính mạng, luôn đợi điện thoại cảu cậu ta.

Kết quả tối đó đang cùng Đồng Nhất Niệm vào lúc quan trọng thì có cuộc gọi đến, anh tưởng là Thành Chân gọi liền rút ra đi nhận điện thoại, nào biết lại không phải mà là Ngũ Nhược Thủy, làm anh nhất thời mềm ra, vì hoảng hốt mà không còn hứng thú hồi phục sự mạnh mẽ của phái mạnh nữa.
Chính là lần đó anh biết Niệm Niệm tức giận nhưng lại không biết giải thích thế nào cho phải, khổ không biết làm thế nào liền âm thầm quyết định đợi Thành Chân trở về phải giáo huận cậu ta một trận, sao lại có chuyện vài ngày không có chút tin tức nào vậy chứ? Là sống hay chết thì cũng phải có tin tức chính xác chứ, cuối cùng sau khi thấy cậu ta mang thương tích quay về liền không còn nhớ đến việc phải giáo huấn cậu ta nữa.
"Tóm lại điện thoại có liên quan đến cậu đều làm người ta tức giận cả!" Anh tất nhiên là biết việc này không thể trách Thành Chân, chỉ là quen đùa với cậu ta mà thôi.
"Được! Dù sao cũng là em làm người ta ghét vậy em bây giờ sẽ gọi điện cho Đồng đại tiểu thư, nói với chị ấy, Lục tiên sinh nhà chúng ta đã vô cùng vất vả, hao tổn tài nguyên để mua lại đất của nhà họ Đồng chị ấy rồi!" Cậu ta ra vẻ đi lấy di động.
Lục Hướng Bắc biết cậu ta đùa, nhưng vẫn dặn dò thêm cậu ta mấy câu: "Anh bảo cậu uống ít rượu thôi chính là sợ cậu uống nhiều rồi sẽ nói linh tinh, cậu phải nhớ kĩ không được nói là anh mua cho cô ấy! Chỉ nói khi tòa án tra xét chỉ tịch thu công ty, mấy mảnh đất này sạch sẽ, khi trả lại tạm thời sẽ thuộc về công ty con!"
"Tại sao? Chị ấy bây giờ không phải rất hận anh sao? Anh nên lấy mọi chỗ đối tốt với chị ấy ra để thể hiện cho chị ấy nhìn thấy chứ, sao còn phải giấu giấu giếm giếm như vậy, đầu đại ca có phải có trở ngại gì rồi không?" Thành Chân không hiểu nổi.
"Cậu không biết rồi, cô ấy bây giờ hận tôi đến tận xương, chắc là thà đi ăn xin cũng không muốn nhờ sự giúp đỡ của anh, thế nên cậu chỉ cần nói đất là do anh mua lại thì với tính cách của cô ấy sẽ lập tức xé nát tài liệu này rồi ném vào mặt cậu cho mà xem." Nhắc đến tính cách khó chịu của Đồng Nhất Niệm anh lại thấy đau đầu nhưng đồng thời nhiều hơn là sự thương tiếc.
"Ôi giời!" Thành Chân sờ đầu: "Đại tiểu thư quả nhiên không tầm thường, lẽ nào đây là xé giấy sao? Là tiền! Là đất! Là vàng đấy!" Cuối cùng lại nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, lần trước em còn nghe anh nói nhà cũ họ Đồng kia hình như cũng sẽ bị tịch thu, bây giờ không phải vẫn tốt lành đấy thôi? Đại ca, có phải lại là công lao của anh không? Còn có công ty nữa! Không lẽ anh mua lại cả công ty rồi sao?"
Anh nặng nề thở dài: "Căn nhà đúng là anh mua, giấy tờ đất căn nhà đó vẫn ở chỗ của anh, đã chuyển thành tên cô ấy rồi, cậu đừng nói ra, cứ để cô ấy tưởng là tòa án chưa tra đến đi.

Còn về công ty..

anh bây giờ thật sự không có cách nào cả..

chờ bán đấu giá thôi!"
Thành Chân huýt sáo, suýt xoa không ngừng: "Đại ca, anh thật sự làm em mở rộng tầm mắt rồi! Thật là biết nhịn hơn cả nam chính trong phim tám giờ nữa đó.

Anh và chị ấy đã ly hôn rồi vậy mà còn đem toàn bộ gia tài của anh đưa cho chị ấy nữa? Dù cho có tiền đi nữa cũng không nên ném như vậy chứ? Có đáng không?"
Anh nhìn chằm chằm cốc rượu trước mặt, gợn sóng trong đôi mắt đen láy dần dần dâng lên, cuốn lấy vòng xoáy xót xa và bất lực: "Anh có lỗi với cô ấy.."
"Dù cho là có lỗi, thì như vậy cũng hơi quá rồi?" Thành Chân cảm thấy phong bì trong tay nặng cả ngàn cân, đó tuyệt đối không chỉ là mỏng manh vài tờ giấy mà là tiền, là đất, là vàng đấy.
"Không, Thành Chân, cậu không hiểu.

Trong sinh mạng của mỗi người đều sẽ có một người là kiếp nạn của cậu, làm cậu có mất hết mọi thứ cũng không hối hận, chỉ muốn cô ấy sống tốt hơn kiếp nạn của cậu!" Anh đánh giá dư vị WHISKY trong miệng, đậm đặc, thuần hậu, cay đắng.
Thành Chân ngây người nhìn anh, bỗng nhiên nói: "Em hiểu, em có một người như vậy."
Anh lại ngạc nhiên: "Cậu có sao?"
"Đúng thế!" Thành Chân khẳng định gật đầu.
"Ai vậy" Người đầu tiên anh nghĩ đến là Di Đóa, lẽ nào Thành Chân và Di Đóa có bước phát triển rồi?
Đôi mắt hẹp dài của Thành Chân ánh nên sự giảo hoạt: "Anh đó." Nói xong vội vàng đứng dậy sợ anh cho một quyền.
Lục Hướng Bắc như giẫm phải mìn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui