Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc


Bốn người ngồi xuống.
Lục Hướng Bắc rất có phong độ rót bốn tách trà, cuối cùng ngồi một cách vui vẻ, nói chuyện còn mang theo âm cuối hơi lên cao kiểu họ Lục: "Bà Lục không định giới thiệu một chút sao?"
Đồng Nhất Niệm bốc hỏa, bà Lục em gái anh ấy! Thêm vào đó lại nghe thấy Di Đóa phì cười thì càng tức giận hơn.

Con nhóc Di Đóa này ngày càng ăn cây táo rào cây sung rồi!
Cô cắn răng nuốt xuống cục tức này, không mặn không nhạt giới thiệu: "Vị này là ngài Trác Thần Viễn, vị này là..

cục trưởng mới nhận chức của cục công an."
Cô đến cả anh họ gì cũng không muốn nói, trước đó gọi cô là bà Lục rồi nên nếu như giới thiệu anh là cục trưởng Lục thì người khác sẽ nghĩ gì chứ.
"Chào anh Trác, vinh hạnh được gặp mặt." Lục Hướng Bắc rất ra dáng đưa tay phải ra.
"Chào cục trưởng Lục, đã nghe danh anh từ lâu!"
Anh ta biết anh họ Lục sao: "Khụ khụ khụ.." Đồng Nhất Niệm ho liên tục, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng là bình thường, Trác Thần Viễn đến đây phát triển thì tất nhiên phải hiểu rõ các mối quan hệ về các phương diện rồi.

Tuy không nhất định là đã gặp mặt nhưng tên tuổi các thần thánh mỗi phương chắc là cũng nắm được.

Cô vừa nói cục trưởng cục công an thì anh ta tự nhiên sẽ biết là ai thôi, vậy anh ta có biết được Lục Hướng Bắc là chồng trước của cô không? Nhất định là cũng biết rồi, trên tường nhà tân hôn vẫn còn treo ảnh cưới của họ mà.
Cô lại họ sặc sụa.
Vì thế nên hai người đàn ông tuyệt sắc đã hoàn thành lần đầu tiên bắt tay hữu nghị trong tiếng ho đến đỏ mặt của Đồng Nhất Niệm.
Chỉ có Di Đóa vỗ lưng cho Đồng Nhất Niệm hỏi nhỏ: "Niệm Niệm, cậu vẫn ổn chứ? Bị cảm rồi sao?"
Hai người đàn ông vậy mà lại không động thanh sắc.
Đồng Nhất Niệm có chút phiền muộn, xem ra thời khắc quan trọng thì bạn thân vẫn tốt hơn là đàn ông! Đồ đáng chết Lục Hướng Bắc kia chẳng phải ở trước mặt cô vẫn luôn quấn lấy tỏ vẻ xum xoe sao? Sao bây giờ lại không xum xoe nữa vậy?
Cũng không biết là xuất phát từ tâm lí như thế nào mà cô lại thuận theo lời của Di Đóa: "Đúng thế, có chút ho, lát nữa đến hiệu thuốc mua thuốc uống!"
Lời này vừa nói xong thì người nào đó bắt đầu có phản ứng, lập tức nói vào: "Cái gì? Đi hiệu thuốc mua sao? Không được, đi bệnh viên khám đi! Có một số thuốc sẽ gây ảnh hưởng đến con đó! Tự mình uống linh tinh sao được!"
Một loạt những lời phê bình nhảy ra, Đồng Nhất Niệm càng tức hơn, quả nhiên là chỉ xem trọng con mà thôi, chỉ vì con mà thôi.
Cô lạnh lùng lườm anh: "Đâu có liên quan gì đến cục trưởng Lục chứ?"
"Anh là ba của con, sao lại không liên quan được?" Người nào đó lí lẽ rất hùng hồn.
"Vậy sao? Sao tôi lại không biết nhỉ!" Cô cầm chén lên uống một ngụm nước, vị nhạt nhẽo không mùi vị, lúc này mới nhận ra, chén của ba người họ là trà, chỉ có cô là nước lọc.
Sao lại vậy, có thai rồi đến trà cũng không được uống sao? Vẫn là suy nghĩ mọi thứ vì đứa trẻ mà thôi!
Trác Thần Viễn nhìn hai người cãi nhau chỉ cười nhạt, tỏ vẻ càng sâu xa.
Mặt Đồng Nhất Niệm hơi đỏ, cãi nhau trước mặt người ngoài đúng là một việc mất mặt, cũng chỉ có Lục Hướng Bắc luôn không sợ mất mặt này mới không ngại mà thôi.
"Ngại quá anh Trác, hay là chúng ta đổi một chỗ khác ăn cơm đi?" Cô ngại ngùng cười.
Vừa nói xong thì mẹ Lương liền gõ cửa đi vào, mang theo món khai vị, niềm nở đặt lên bàn: "Hướng Bắc, Niệm Niệm, mọi người ăn từ từ, hôm nay mẹ rất vui nên đã bắt ông già kia ra tay để các con và bạn bè được hưởng lộc ăn! Đây là lần đầu tiên hai đứa cùng về nhà ăn cơm đấy! Thật hiếm có mà!"
Về nhà ăn cơm.
Đồng Nhất Niệm lúng túng đến sắp vùi mặt vào bát rồi.
Chỉ có Di Đóa không sợ chết vẫn cứ không buông tha: "Ấy, về nhà sao? Niệm Niệm, sao mình nghe không hiểu gì vậy!"
Mẹ Lương cười: "Niệm Niệm là con dâu nhà chúng tôi đấy!"
"Hả?" Di Đóa kinh ngạc, quay liên tục hết nhìn Lục Hướng Bắc lại nhìn Đồng Nhất Niệm.
"Đừng quay nữa, cứ quay mãi thế mắt lác bây giờ!" Lục Hướng Bắc cười như hoa đào nở, nghe lời mẹ Lương nói mà vô cùng vui vẻ, còn nói thêm: "Mẹ, thức ăn đừng cay quá, Niệm Niệm có em bé rồi!"
Đồng Nhất Niệm thấy may mắn là mình không uống nước, không thì sẽ phun ra hết mất.
Mẹ Lương vui vẻ đến không khép được miệng: "Đúng là song hỉ lâm môn.

Song hỉ lâm môn mà! Nhà đầu thối này sao lại không nói với mẹ chứ."
Ngơ ngác hơn còn có Di Đóa, không thể hiểu được mối quan hệ trong đó, cuối cùng chỉ có thể hiểu rõ một việc, chỉ về mũi Đồng Nhất Niệm nói: "Cậu giỏi lắm Niệm Niệm, đúng là phù sa không chảy ra ruộng ngoài mà! Anh Trác mời cơm vậy mà cậu lại đưa anh ta về quán ăn của mẹ chồng, muốn kiếm lợi một bữa từ anh Trác hả?"
Đồng Nhất Niệm nhìn Trác Thần Viễn, ánh mắt ai oán giống như là thề cô không hề có ý như vậy.
Mẹ Lương lại vội nói: "Không nói như vậy được! Đưa bạn bè về nhà ăn cơm làm gì có đạo lí thu tiền chứ? Tất nhiên là mẹ mời khách rồi! Các con cứ thoải mái ăn đi!"
Đồng Nhất Niệm bỗng nhiên rất muốn kéo tay mẹ Lương nói với bà, mình đúng là đã mang thai nhưng cô đã li hôn với Lục Hướng Bắc rồi!
Nhưng cô vừa vươn tay ra ngẩng đẩy lên định nói thì mẹ Lương đã quay người đi ra ngoài mất.
Đây là có chuyện gì vậy.
May là Trác Thần Viễn là người rất đúng mực, đối mặt với việc này chỉ cười nhạt, trong mắt không mang theo nội dung gì khác.

Lúc này lại còn rất thức thời nói muốn vào nhà vệ sinh nên đi ra ngoài.
Trác Thần Viễn vừa đi, Đồng Nhất Niệm liền không nhịn được đập tay xuống bàn: "Lục Hướng Bắc, đừng có cho anh mặt mũi mà anh lại không cần, không phải lần nào tôi cũng giữ được bình tĩnh đâu!"
Lục Hướng Bắc lại có vẻ không hiểu có chuyện gì: "Anh làm sao chứ, bà Lục!"
"Anh còn dám gọi tôi là bà Lục nữa thì tôi phế anh luôn đấy! Từ nay về sau trước mặt người ngoài cấm chỉ nói ra quan hệ của chúng ta!" Cô mặc kệ Di Đóa ở bên cạnh vẫn làm ầm ĩ với anh, dù sao Di Đóa cũng không phải người ngoài.
Lục Hướng Bắc tiếp tục trong trạng thái khó hiểu: "Anh có nói linh tinh sao?"
"Anh còn không sao? Tại sao anh lại nói anh là ba đứa bé?" Cô tức giận.
"Cái đó..

vốn là thật mà!" Vẫn tiếp tục tỏ ra vô tội.
"Anh..

nhưng chúng ta đã li hôn rồi, sao anh không nói cái này ra đi!"
Anh khó hiểu nhìn cô, nói chầm chậm: "Đâu có ai hỏi đâu, lẽ nào muốn anh vừa giơ một cái bảng vừa đi trên đường là tôi và Đồng Nhất Niệm đã li hôn rồi sao?"
Được, được, được, cô cảm thấy sự vô sỉ của Lục Hướng Bắc đã được tu luyện đến cảnh giới xuất lò được rồi.

Cô không địch lại nổi, lại đập bàn: "Lục Hướng Bắc, anh cứ như vậy thì làm sao những người đàn ông khác dám đến gần tôi chứ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui