Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc


"Anh bảo em đứng lại mà!" Cô chỉ cảm thấy phía sau có một cơn gió ập đến, tay trái của cô bị giữ lấy, cô rơi vào một cái ôm.

Kiệt Tây thấy vậy thì mỉm cười: "Chị à, vậy em đi trước đây!"
"Này, đợi chị với!" Đồng Nhất Niệm giằng co trong lòng anh nhưng không thoát ra được, chỉ cảm thấy kì lạ, Kiệt Tây vẫn luôn không thích Lục Hướng Bắc mà sao hôm nay đột nhiên lại thay đổi như vậy?
Nhưng Kiệt Tây chỉ vẫy tay tạm biệt với cô rồi lên xe không thèm để ý đến lời của cô mà lái xe thể thao nhỏ đi.

"Lục Hướng Bắc, anh buông tôi ra, giữa thanh thiên bạch nhật, đừng quên anh là cảnh sát, cảnh sát lại làm trò lưu manh à!" Kiệt Tây đi rồi chỉ có thể dựa vào bản thân để chiến đấu thôi! Mẹ Lương chắc chắn là đứng về phía Lục Hướng Bắc rồi!
Tiếng cô vừa vang lên thì cảm thấy cơ thể được tự do.

Anh lại buông cô ra, chỉ là có một cỗ khí lạnh phả xuống từ trên đỉnh đầu cô: "Sao em lại ở cùng ông ta?" Anh nói "ông ta" đương nhiên là chỉ "ông ta" rồi.

Nhưng cô lại coi thành Trác Thần Viễn: "Sao tôi lại không thể ở cùng anh ta chứ? Cô đây là người tự do mà, muốn ở cùng ai thì ở cùng người đó thôi!"
Anh biết cô hiểu nhầm ý anh, không nhịn được cười nói: "Vậy sao? Anh nhớ là cô Đồng đã từng thể là phải câu dẫn được Trác Thần Viễn cơ mà, xin hỏi việc câu dẫn của em đã tiến hành đến đâu rồi?"
Đồng Nhất Niệm ghét dáng vẻ này của anh, giống như lần trước anh xem thường cô nói Trác Thần Viễn sẽ không thèm nhìn đến cô vậy, cô tức giận nói: "Tôi cho anh biết nhé Lục Hướng Bắc, chỉ cần anh không quanh quẩn cạnh tôi nữa thì sẽ không có việc gì hết, chẳng phải anh đã thấy rồi sao? Mọi việc tiến hành rất thuận lợi, hôm nay còn gặp ba anh ta nữa kìa! Bác Trác còn mời tôi đến Bắc Kinh chơi nữa đấy, muốn cùng tôi ăn tết, không tin thì anh tự đi hỏi đi!"
"Bác Trác sao?" Anh bị cách xưng hô này làm cho kinh ngạc, rất nhanh đã hiểu ra, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: "Vậy sao? Vậy có cần anh chúc mừng em không? Thế nào? Đã đồng ý người ta đi Bắc Kinh ăn tết chưa?"
Đồng Nhất Niệm lườm anh: "Tất nhiên rồi, bác Trác nói để tôi ngồi xe riêng đi, có bác sĩ ý tá đi cùng, còn có cảnh sát bảo vệ hộ tống nữa!"
"Hừm, đãi ngộ cao thật đấy, gần như nguyên thủ quốc gia rồi!" Anh hắng giọng từ mũi ra.

"Lại chẳng vậy!" Cô hừ mấy tiếng, hai tay ôm ngực: "Không chừng lúc đó chúng ta còn có thể gặp nhau ở Bắc Kinh ấy chứ, nghe nói nhà anh cũng ở Bắc Kinh!"
"Đúng thế, ở Bắc Kinh, đúng là một ý kiến hay!" Sự lạnh lẽo trong mắt anh đã biến mất, mà đầy vẻ vui vẻ ấm áp.

Cô luôn cảm thấy trong lời nói của anh có hàm ý quỷ kế gì đó liền lùi lại mấy bước đề phòng anh lại tấn công đột ngột: "Lục Hướng Bắc, dù có gặp ở Bắc Kinh thì bên cạnh tôi cũng sẽ có Trác Thần Viễn, mà bên cạnh anh tốt nhất là có thêm Âu Dương Nghiên, như vậy đều tốt cho cả hai!"
Anh cười sáng lạn như hoa đào: "Em cũng biết nhiều đấy! Còn biết cả cái tên Âu Dương Nghiên này nữa, xem ra không phải hoàn toàn là không quan tâm đến anh nhỉ!"
Cô như bị nghẹn lời, cười lạnh: "Đừng đắc ý nữa, ai mà thèm cố ý đi quan tâm anh chứ, chỉ là tình cờ nghe thấy thôi! Anh không biết khi tôi biết đến cái tên Âu Dương Nghiên này đã vui mừng thế nào đâu! Cuối cùng đã có người thay tôi gánh tội rồi, xin anh hãy hạnh phúc cùng với Âu Dương Nghiên của mình đi, tôi chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử, đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa!"
"Vậy.

.

Có phải anh nên chúc em với Trác Thần Viễn cũng gì gì đó?" Nụ cười của anh có chút tà khí không hề hợp với bộ cảnh phục đang mặc trên người.

Cô khinh thường lầm bẩm: "Lưu manh xấu xa! Đúng là làm bẩn bộ cảnh phục này mà! Cục trưởng Lục, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, tôi rất bận!"
Cô đi ra ngoài rồi mới đột nhiên nhớ ra Kiệt Tây đã đi mất rồi, cô làm thế nào đây?
Trước mắt, đến cả một chiếc taxi cũng không có, trong con ngõ này vốn rất ít taxi, mấy năm nay việc làm ăn của nhà họ Lương tốt hơn, chi phí cũng khá cao, người đến đây ăn thường là tự lái xe đến, dù có taxi thì lái xe cũng chỉ đi đến cửa ngõ thôi vì sợ ngõ sâu quá không tiện ra.

Xem ra trước mắt sẽ không có xe ngay được.

Cô đang muốn ra ngoài bắt xe thì sau lưng lại vang lên một giọng nói âm u: "Vẫn là để anh gắng gượng đưa em đi đi, ai bảo anh là cảnh sát chứ! Có người nào đó chẳng đã nói, gặp khó khăn thì tìm cảnh sát sao!"
Cô không quay đầu lại mà muốn đi ra đầu ngõ bắt xe, ý nghĩ này vừa xuất hiện thì lại nghe thấy tiếng Lục Hướng Bắc trắc nịch vang lên: "Đừng cố nữa, không cần phải giận dỗi với anh đâu, giận mãi cũng đâu tránh gặp được đâu, về sau còn gặp cả ở Bắc Kinh cơ mà! Lúc này em vẫn nên nghĩ nhiều cho con thì hơn, quãng đường xa như vậy, em không sợ làm con mệt sao?"
Nói cũng đúng, việc gì phải làm khó mình chứ! Cô vốn nghĩ xem có nên gọi điện cho Hạ Tử Tường đến không, nhưng như vậy thì có vẻ hơi quá đáng với Hạ Tử Tường, anh ta sẽ thật sự trở thành người gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi mất, hơn nữa, vừa rồi cô còn lớn giọng nói với Lục Hướng Bắc là sẽ đi Bắc Kinh ăn tết với Trác Thần Viễn mà, bây giờ mà đổi hướng gió thì sẽ nhìn không được thật lắm.

Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Lục Hướng Bắc mượn cớ đưa cô đi mà mời cô lên xe rồi? Mà mỗi lần đều rất trùng hợp, xung quanh đều không bắt được xe! Lẽ nào ông trời cũng muốn đối đầu với cô sao? Đúng là không còn lẽ trời nữa mà! Cô có nên nghi ngờ cục trưởng cục công an này lợi dụng chức quyền để không cho xe taxi xuất hiện trong tầm nhìn của cô hay không nữa?
Tất nhiên khả năng này cũng rất nhỏ.

Thế nên không nói nhiều nữa mà trực tiếp mở cửa lên chiếc Audi của anh.

Anh cười rồi cũng lên xe.

Đồng Nhất Niệm trong xe vẫn buồn bực không nói gì, anh liền lái xe đến cửa ngõ rồi dừng lại.

"Sao lại không đi nữa?" Đồng Nhất Niệm cuối cùng cũng lên tiếng, dù sao cũng đến cửa ngõ rồi, nếu như anh còn giở trò gì thì bản thân cô cũng có thể xuống xe bắt taxi rồi!
"Cô lớn à, em còn chưa nói cho anh biết là đi đâu!" Anh không nói gì.

"Tôi về nhà!" Trên mặt cô có chút mệt mỏi, gần đây ngày càng cảm thấy dễ mệt mỏi, buổi trưa nhất định phải ngủ một chút mới có thể dễ chịu được.

Anh nghe vậy thì lại bắt đầu lái xe, không giống như trước đây mặt cười xấu xa nói này nói kia.

Sự im lặng bao phủ dường như mỗi người đều trầm tư vào suy nghĩ riêng.

Mà Đồng Nhất Niệm trong khi đang suy nghĩ viển vông thì thường có tật là buồn ngủ.

.

Tật này trước đây thường xuyên gặp phải khi ngồi trên xe của Lục Hướng Bắc.

Hôm nay hình như cũng có hiện tượng này.

Dựa vào ghế xe, dù cô cố gắng chỗng đỡ mí mắt mình nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, không khí buổi trưa có chút khô hanh, sau khi chống đỡ một hồi vẫn là ngủ mất.

Hơn nữa, trong cơn mơ màng liền cảm thấy chân mình không được thoải mái, mơ hồ bỏ giày ra, ý thức cuối cùng là hôm nay đôi giày phối với bộ vest này có chút chật.

Không biết tại sao, là vì có anh ở bên cạnh hay là vì bản thân mệt quá mà giấc ngủ trưa hôm nay lại đặc biệt sâu.

Lờ mờ một hồi liền cảm thấy cơ thể như bay lên, lướt nhẹ.

Cô rất muốn tỉnh dậy xem có chuyện gì nhưng cảm giác như vậy quá khó chịu, muốn tỉnh dậy nhưng lại không thể mở nổi mắt, dường như ý thức thì tỉnh, có thể nghe thấy có người đang nói chuyện nhưng lại không tỉnh dậy nổi, những giọng nói kia nghe như đang nằm mơ lại cũng giống như thực, trái tim cũng rất khó chịu, giống như là ngừng đập vậy, cô rất muốn có người lôi cô tỉnh dậy!
Cô mơ hồ nhớ được là mình ngủ trên xe Lục Hướng Bắc, vì thế theo bản năng gọi tên Lục Hướng Bắc, muốn anh lắc tỉnh cô nhưng làm thế nào cũng không gọi được.

Khó chịu quá.

Cô chịu thua, để mặc bản thân chìm vào giấc ngủ sâu.

Sau đó hình như xung quanh trở nên mát mẻ, dễ chịu hơn nhiều, cũng bình ổn hơn nhiều, thấp thoáng có tiếng nói chuyện, sau đó lại chìm vào giấc ngủ yên ổn.

Tỉnh dậy lần nữa thì là tỉnh dậy bình thường, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là chăn ga màu trắng, sau đó là giường đơn màu trắng, hoàn cảnh xa lạ, cô nhận thức được mình đang ở bệnh viện.

Cô làm sao vậy?
"Tỉnh rồi à, tạm thời đừng cử động!" Bên cạnh vang lên giọng nói của anh.

Cũng thật sự không muốn động đậy, nằm thoải mái hơn, cũng không có sức cãi nhau với anh nữa.

Cô đặt tay lên trên bụng dưới, xoa xoa phần hơi nhô lên mới yên tâm, chỉ cần con không sao thì cô yên tâm rồi, cô lại nhắm mắt lại.

Cô nghe thấy tiếng anh đi vào nhà vệ sinh, sau đó truyền đến tiếng nước chảy, ngay sau đó tiếng bước chân của anh đến bên cạnh cô, tuy cô nhắm mắt nhưng cũng có thể cảm thấy dược áp lực vô hình của anh liền không chịu được mà mở mắt ra, cô thấy anh cúi người đặt chậu nước xuống đất.

"Nào, ngồi dậy.

" Khi anh đứng dậy thì nhẹ nhàng lật chăn ra, dịu dàng nói với cô.

Cô không biết anh muốn làm gì, phản ứng đầu tiên là không muốn nghe lời anh, thậm chí muốn chất vấn anh tại sao lại phải dậy.

Nhưng cô còn chưa mở mồm thì thấy anh trầm mặt xuống, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc: "Em muốn nghĩ cho con thì hãy ngoan ngoãn nghe lời đi!"
Cô nhớ lại trạng thái không thoải mái vừa rồi, lẽ nào con làm sao sao?
Nhắc đến con thì cô không dám lơ là chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời anh, để anh đỡ cô dậy, khi anh cúi người, hơi thở thuộc về anh bao chùm lấy cô làm cô có chút ngây ngất, cô tự an ủi nhất định là do mình dậy nhanh quá thôi.

Chờ cô ngồi vững rồi anh liền di chuyển hai chân của cô trong chăn ra thò xuống cạnh giường, sau đó tháo tất ra, ấn hai chân cô vào chậu nước.

Trong chậu nước là nước ấm, hai chân vừa ngậm vào nước ấm thì có một cảm giác thoải mái không nói thành lời, dường như lỗ chân lông trên chân giãn ra, nước nóng xuyên qua lỗ chân lông như thấm vào máu cơ thể làm toàn thân cô thoải mái hơn, rất muốn nằm xuống.

Anh đang rửa chân cho cô sao?
Hình như rất mờ ám.

Tuy rất thèm cảm giác thoải mái này nhưng bản năng lại thúc đẩy cô muốn kháng cự lại: "Lục Hướng Bắc, anh làm gì vậy! Tôi không muốn rửa chân!"
"Em an phận chút đi, chân đã phù hết lên rồi, bác sĩ nói phải thường xuyên ngâm chân!" Anh giữ chặt chân cô, trong giọng nói mang theo sự uy nghiêm không cho phép phản kháng.

Phù chân sao, chẳng trách hôm nay cô cảm thấy đi giày không thoải mái, nhưng bây giờ cô mới mang thai được mấy tháng chứ, sao đã bị phù rồi? Người ta nói phải từ giữa thai kì trở đi mới bị phù mà.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui