Tòa nhà văn phòng cục công an.
Trời đã tối, trong phòng họp vẫn đang mở cuộc họp đặc biệt, cục trưởng Lục đích thân chủ trì, lãnh đạo các chi đội đã đói đến bụng sôi rồn rột nhưng cục trưởng Lục dường như vẫn chưa có ý định tan họp.
Bỗng nhiên cửa phòng họp có tiếng gõ cửa.
"Cục trưởng Lục.
" Bên ngoài truyền đến tiếng của Tiểu Đỗ.
"Vào đi.
" Lục Hướng Bắc để ý đến khí trời, tưởng là Tiểu Đỗ cho người mang cơm đến, cuộc họp ngày hôm nay không thể kết thúc ngay được.
Sau khi Tiểu Đỗ đi vào liền đi đến bên tai Lục Hướng Bắc: "Cục trưởng Lục, bên ngoài có một phụ nữ tìm anh.
"
Anh bỗng nhiên nhớ ra là hôm nay hẹn Đồng Nhất Niệm đến lấy bằng lái, vì thế liền đứng dậy nói: "Nghỉ ngơi một chút đã, uống miếng nước, lát nữa lại họp tiếp.
"
Anh bước nhanh về văn phòng, chỉ mong nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia nhưng vừa bước vào văn phòng thì liền bị một ngọn lửa đỏ làm cho hoa mắt.
Sau đó vang lên một tiếng cười giòn tan: "Enzo!"
Anh không nhịn được cau mày, đầu tiên là không nhìn thấy người mình muốn thấy đã làm anh rất thất vọng, hơn nữa lại nghe thấy có người gọi tên tiếng Pháp của mình trong văn phòng cục công an thì lại càng thấy không thoải mái.
"Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng gọi anh là Enzo, đây không phải là nước Pháp!" Anh kìm chế nói.
"Xin lỗi mà Ân Chi, không, Hướng Bắc, người ta quên mất!" Người đến chủ động khoác tay anh.
Anh tránh ra mấy bước, thoát khỏi tay cô ta: "Tiểu Nghiên, sao em lại chạy đến văn phòng của anh vậy? Anh đang họp đấy, có việc gì thì mau nói đi!"
"Chính là vì biết anh họp nên em mới đến mà! Họp thì cũng cần ăn cơm chứ? Anh nhất định là chưa ăn đúng không, em có hầm canh cho anh, là canh kiểu Quảng lần trước em đã về nhà đặc biệt nhờ bảo mẫu dạy cho đấy, nghe nói canh kiểu Quảng rất bổ! Mau uống đi, còn nóng hổi đấy!" Người đến chính là Âu Dương Nghiên, thấy anh không tỏ vẻ gì mà thoát khỏi tay cô ta thì thấy không vui, nhưng cô ta vẫn chưa quên nhiệm vụ đến đây ngày hôm nay, đặt bình giữ nhiệt đến trước mặt anh.
Anh khách sáo xa cách: "Cám ơn Tiểu Nghiên, em mang về tự uống đi, anh còn đang họp, các cán bộ cảnh sát khác cũng chưa ăn thì sao anh có thể ăn một mình được, còn ra thể thống gì chứ?"
Nói rồi anh cũng đứng lên chuẩn bị quay lại phòng họp.
"Nhưng dù anh có uống thì cũng có ai biết đâu chứ!" Âu Dương Nghiên đã tốt bụng mà còn không được thừa nhận nên không can tâm, kéo lấy quần áo anh không cho anh đi.
"Tiểu Nghiên!" Anh gấp gáp: "Đây không phải là nước Pháp mà à Trung Quốc, hơn nữa còn là ở cục công an lôi lôi kéo kéo còn ra cái dạng gì chứ!"
Âu Dương Nghiên đã ở Pháp lâu nên bị nhiễm sự lãng mạn và tùy ý của bên đó, về mặt nam nữ không nên động chạm thân mật này hình như không có nhiều khái niệm lắm.
Nghe lời anh nói xong thì cô ta không vui buông tay ra: "Cục công an thì ghê gớm lắm sao? Ở Trung Nam Hải chẳng phải cũng lôi kéo đấy thôi!"
Sắc mặt anh cau có: "Anh đi họp đây, em mang canh đi đi!"
"Này, Hướng Bắc, em sẽ để ở đây, lát nữa anh uống nhé!" Cô ta đuổi theo mấy bước nhưng chỉ nhìn thấy được lưng anh biến mất ở chỗ rẽ, sau đó thì không thấy nữa.
Không nhịn được giậm chân mấy cái nhưng vẫn không thể không nhẫn nhịn mà rời đi, còn canh tất nhiên là vẫn ở trên bàn trong văn phòng.
Khi Lục Hướng Bắc quay về đến cửa phòng họp thì Tiểu Đỗ vẫn ở đó, anh không nhịn được phê bình Tiểu Đỗ: "Rõ ràng đã biết khi tôi đang họp không được cho bất cứ ai làm phiền mà sao còn để Âu Dương Nghiên vào văn phòng của tôi?"
Tiểu Đỗ bị phê bình nên sắc mặt buồn rầu: "Cục trưởng Lục, cô ta nói cô ta là Âu Dương Nghiên mà.
.
"
"Âu Dương Nghiên thì sao?" Anh trầm mặt.
"Dạ, tôi biết rồi.
.
" Tiểu Đỗ không dám nói nhiều.
Khi Âu Dương Nghiên đến còn mang theo canh cho cục trưởng Lục, có vẻ rất thân thiết, hơn nữa cô ta chẳng phải là người nổi tiếng trong giới chính trị pháp luật sao, lần trước phỏng vấn cục trưởng Lục cũng là cô ta làm nên cậu ta tưởng rằng cô ta khác với những người khác mới cho cô ta vào văn phòng chờ còn mình thì đi tìm cục trưởng báo cáo, thì ra là đã làm sai rồi.
Các thuộc hạ cấp dưới của cục công an vừa bưng cơm hộp lên tay chuẩn bị ăn thì cục trưởng Lục lại quay lại.
Sao lại nhanh vậy? Các vị đều nhìn nhau, không nỡ đặt hộp cơm xuống.
Lục Hướng Bắc để ý đến vẻ mặt của mọi người liền châm một điếu thuốc nói: "Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi tiếp tục!"
Các cán bộ cảm kích cục trưởng Lục khai ân nhưng còn bản thân anh thì rõ ràng là tâm trạng không tốt, muốn gọi điện thoại hỏi tình hình, nhưng lại nhớ đến quy định của mình là trong thời gian họp không được mở đi động, chỉ có thể để vậy, thêm vào đó dù anh có gọi điện thì sao chứ? Cô cũng chưa chắc đã nghe.
Tiểu Đỗ đưa cho anh một hộp cơm: "Cục trưởng Lục, đây là của anh.
"
Anh nhìn qua một cái, đến là món gì còn chưa nhìn rõ đã dập thuốc đi rồi ăn cùng mọi người.
Tiểu Đỗ ở bên cạnh thấy khâm phục, cục trưởng Lục đúng là tốt, cùng mọi người đồng cam cộng khổ ăn cơm hộp, có canh ngon cũng để nguội vậy không uống.
Lục Hướng Bắc nào đâu biết trong lòng Tiểu Đỗ đang quanh quẩn nhiều thứ như vậy, nhanh gọn dứt khoát ăn cơm xong với mọi người rồi họp tiếp, lần này họp liên tục đến chín giờ tối mới tan họp.
Mọi người đều vô cùng mệt mỏi rời đi, anh cũng trở về văn phòng nhưng lại thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, lẽ nào Âu Dương Nghiên còn chưa đi sao?
Anh nghi hoặc mở cửa ra thì thấy người ngồi trên ghế trong văn phòng rộng lớn lại là Đồng Nhất Niệm.
Lúc này cô lại đang dựa nghiêng vào ghế ngủ gật.
Tiểu Đỗ sợ lại bị mắng liền vội tiến đến nhỏ giọng giải thích: "Cục trưởng Lục, cô Đồng cũng nói là tìm anh nên tôi để cô ấy chờ ở đây.
" Cậu ta thầm nghĩ, lần này mình không để ảnh hưởng đến cuộc họp nữa nhỉ.
Nào ngờ Lục Hướng Bắc lại đen mặt nhỏ giọng mắng: "Sao lại không thông báo cho tôi là cô ấy đến!"
Tiểu Đỗ đúng là khổ không chịu được, chẳng phải chính ngài nói là bất cứ ai cũng không được làm ảnh hưởng đến cuộc họp sao? Sao làm thế nào cũng bị mắng vậy trời? Cậu ta đâu có dễ dàng gì đâu cơ chứ?
Nhưng từ giờ cũng coi như là nhớ kĩ rồi, cô Đồng này, không, nói chính xác hơn là phu nhân trước đây của cục trưởng ở trong mắt cục trưởng rất đặc biệt, gương mặt của cô, cái tên của cô chính là giấy thông hành đặc biệt, đừng phạm sai lầm nữa!
Lục Hướng Bắc nhẹ tay nhẹ chân đi vào văn phòng, đóng cửa lại, đi đến bên cạnh cô, cô còn chưa tỉnh, vì không biết nên đã làm cô chờ lâu như vậy đến mức ngủ quên mất rồi.
Nhưng cũng may là cô ngủ rồi nếu không thì đợi đến khi mất kiên nhẫn chắc đã sớm về rồi! Chỉ là cứ ngủ như vậy mong là không bị cảm!
Anh cởi áo ngoài ra định đắp lên cho cô nhưng vừa nhìn thấy là cảnh phục thì lại để sang một bên rồi đi về phía tủ lấy ra một cái áo thường ngày mặc nhẹ nhàng đắp lên cho cô, không nỡ gọi cô dậy vì sợ cô tỉnh dậy sẽ đi mất.
Nhưng cuối cùng cô vẫn tỉnh, chiếc ghế này ngủ không được thoải mái, rất dễ giật mình tỉnh.
Vừa tỉnh dậy cô đã nhìn thấy gương mặt của anh đang cách mình rất gần, còn có đôi mắt của anh đen đến mức muốn hút mình vào trong đó.
Cô bỗng nhiên cảm thấy khát nước liền liếm môi một cách vô thức, ngồi thẳng dậy tránh đi ánh mắt anh: "Tôi đến lấy bằng lái!"
Đầu lưỡi cô vẽ ra một quỹ đạo óng ánh màu hồng cam trên môi, chỉ mới nhìn môi cô thôi mà anh đã cảm thấy muốn ngừng thở.
Động tác này của cô vô cùng hấp dẫn.
Rõ ràng là anh có phản ứng rồi, bụng dưới trương lên có chút khó chịu.
Anh rất muốn cứ thế mà hôn xuống đó, rất muốn ôm cô vào lòng, cùng hòa làm một thể với cô.
Nhưng anh có thể dự đoán được hậu quả của mình nếu làm như vậy, chỉ e là cái tát của cô sẽ lại giáng xuống không hề lưu tình cho mà xem.
Anh cười khổ để bản thân cách xa cô một chút rồi lấy bằng lái từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô.
Cô im lặng nhận lấy, không định nói thêm gì vô ích với anh, liền đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng tư thế ngủ vừa rồi của cô giữ quá lâu nên khoảnh khắc đừng dậy thì chân đã tê dại làm cô không đứng vững suýt ngã xuống đất.
Nhưng anh phản ứng rất nhanh, định vươn tay ra kéo cô nhưng không kéo được.
Cô vô cùng sợ hãi, sợ mình ngã xuống sẽ làm bị thương đến con nên đã bất chấp cố tóm mọi thứ, cuối cùng cũng coi như là thoát hiểm trong kinh sợ.
Hai đầu gối cô quỳ xuống đất, hai tay ôm chặt lấy bắp đùi anh.
Còn may, chưa ngã thì tốt rồi, cô âm thầm thấy may mắn.
Nhưng tư thế này là sao?
Cô bỗng nhiên phát hiện mặt mình vừa hay dán vào chỗ giữa hai đùi của anh.
Hơn nữa cái thứ đó lại còn cứng rồi.
Mặt cô đỏ bừng, vội đứng dậy, vừa hay nhìn thấy gương mặt như cười như không của Lục Hướng Bắc, thần thái trong mắt anh rất cổ quái.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận: "Lục Hướng Bắc, đồ lưu manh, anh chính là con" sói "khoác trên mình bộ cảnh phục, đồ háo sắc!"
Anh rất oan uổng: "Rõ ràng là tự em va vào mà.
.
"
"Đúng là tôi va vào nhưng tôi không có làm nó cứng lên!" Trong lòng cô hoảng loạn nên có chút nói năng lộn xộn.
Anh càng oan uổng hơn: "Anh cũng đâu muốn đâu.
.
" Lẽ nào anh dễ chịu sao? Đang khổ sở thì có!
"Anh còn giảo biện, anh không nghĩ thì sao nó lại không nghe lời chứ? Rõ ràng là bản thân anh không quản tốt nó!" Cô sợ Lục Hướng Bắc lại vu oan cho cô vừa rồi đã câu dẫn anh nên mới làm nó ngóc đầu đứng thẳng, cô muốn nhanh chóng thanh minh nên cũng không để ý được là mình đã nói gì.
Anh nên khóc hay nên cười đây? Tiếp tục tỏ vẻ vô tội: "Anh cũng muốn nó nghe lời lắm chứ.
.
làm thế nào để nó nghe lời đây?"
Vốn là cũng rục rịch nhưng bị mấy lười của cô trêu ghẹo thì lại càng có chút khó nhịn, làm thế nào để nó nghe lời sao? Chỉ có thể giải phóng ra được thì mới nghe lời được.
Cô nhìn vẻ mặt anh thì lại có cảm giác không tốt, cô nhìn thấy trên bàn có một con dao dọc giấy liền lanh lợi cầm lấy chĩa về trước vị trí bộ phận không nghe lời của anh, ngẩng mặt lên mang theo vẻ đắc ý: "Để tôi nói cho anh cách làm cho nó nghe lời, cắt đi là nghe lời thôi!'
Anh cảm thấy buồn cười nhẹ nắm lấy tay cô:" Đừng làm chuyện ngốc nghếch, có muốn cắt thì cũng phải về nhà hãy cắt, đây là cục công an, bốn phía đều có camera giám sát đấy, em muốn cắt cho ai xem hả?".