Nhưng rất lâu rồi cô chưa có hành động thân thiết gì với anh, thân phận của anh bây giờ còn là chồng trước đấy!
Tuy có cho con bú trước mặt anh, nhưng đó là một việc hoàn toàn khác, khi đó sự chú ý đều tập trung vào việc bản thân đang đau đớn và việc cho con bú, nào còn tâm chí nghĩ đến cái khác?
Nhưng bây giờ lại muốn cô vạch áo để anh đến hút..
chỉ nghĩ thôi cũng thấy kì cục.
"Để anh!" Anh thấy cô ngại ngùng không dứt khoát, trì hoãn mãi không chịu cởi ra liền kích động muốn làm giúp.
Mặt cô liền đỏ lên, vì xấu hổ nên ánh mắt nhìn anh cũng trở nên long lanh.
Thấy anh vươn tay đến liền vội nắm chặt áo mình cảnh cáo: "Lục Hướng Bắc, nói cho anh biết, vừa sinh con xong không làm chuyện đó được đâu!"
Sao anh có thể không biết được chuyện thường thức này chứ? Anh chỉ chớp mắt một cách vô tội: "Chuyện gì chứ?"
"Anh..
anh biết đấy!" Cô cắn môi trừng mắt với anh, một con cáo lại lưu manh như anh sao có thể không hiểu ý cô được chứ?
"Ồ.." Anh tỏ ra như vừa bửng hiểu ra, sau đó lại dán sát vào cô, cười nhỏ: "Ý em là..
một thời gian nữa thì có thể đúng không?"
"Anh mơ đi, anh cút đi!" Cô vừa tức vừa xấu hổ, đầu mình đúng là bị cửa kẹp rồi mới đi nói ra câu này làm anh nói ra mấy lời linh tinh.
Anh vẫn luôn nằm mơ.
Nhưng việc cút đi thì anh không làm được.
"Ngoan, không tức giận nữa, anh nhất định sẽ đứng đắn, làm một công dân tốt, tuyệt đối sẽ không giở trò lưu manh!" Ngón tay anh chạm vào vạt áo cô.
Đúng đắn sao?
"Nhìn anh chẳng giống một người đứng đắn chút nào.." Cô lẩm bẩm.
Anh không biết nên có thái độ gì nữa, anh dù sao cũng là một cục trưởng cục công an, công an dù sao cũng là một nghề đại diện cho chính nghĩa, sao lại không phải là một người đứng đắn chứ?
Tuy kì cục nhưng chuyện con bú sữa là việc quan trọng, nên lúc này chỉ cần có thể có sữa thì có chịu uất ức cũng không sao cả.
Hơn nữa người hút sữa cho cô lại là anh cũng không phải người khác.
Cuối cùng cô cũng buông tay ra, để anh "Đạt được mục đích" cởi áo cô ra.
Khi ngực cô lộ ra trước mặt anh thì anh bỗng đờ người.
Tuy không có sữa nhưng cơ thể cô vẫn có mùi sữa phả vào mặt anh.
Cơ thể cô đầy đặn hơn trước khá nhiều, vốn da cô đã trắng nõn giờ lại thêm sáng bóng như ngọc trai, đặc biệt là bộ ngực càng thêm đầy đặn.
Cô nằm trên giường như vậy giống như một bức tranh sơn dầu nữ thần, toàn thân như được bao phủ bởi ánh sáng thần thánh tinh khiết.
Anh vậy mà lại nhìn đến ngẩn người.
Cô vốn hơi khép mắt đợi anh đến nhưng lại mãi không thấy có động tĩnh gì liền mở mắt ra, thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm liền phát hỏa, che lại: "Lục Hướng Bắc, anh nhìn gì vậy, lưu manh thối tha!"
Khi mắng anh lưu manh thì đồng thời trong lòng cô vẫn còn chút ám ảnh, có phải anh nhìn thấy vết thương còn đang băng lại của cô sau khi phẫu thuật nên thấy ghê rồi sao?
Trước đây anh không như vậy, luôn thích dính chặt lấy cô mà.
Nhưng khi có ý nghĩ này cô lập tức liền vội đuổi nó đi, sao lại muốn anh dính lấy cô chứ, anh là chồng trước thôi mà!
Anh không hề biết trong lòng cô lại có nhiều suy nghĩ lắt léo như vậy, chỉ nghĩ cô ghét anh lưu manh nhìn cô nên vội giải thích: "Anh chỉ là đang nghĩ..
rõ ràng lớn như vậy sao lại không có sữa chứ?"
"Anh..
còn nghĩ nữa à?" Đây chẳng phải là giờ thói lưu manh thì là gì?
"Anh thấy cái này hoàn toàn có thể là một vấn đề học thuật, tại sao lượng sữa và độ lớn nhỏ của cup lại không tỉ lệ thuận đây?" Anh nói một cách nghiêm túc.
"Lục Hướng Bắc, anh thử nói thêm một câu nữa xem.."
"Được rồi, anh không nói nữa, anh sai rồi, chúng ta vẫn nên làm việc chính đi."
Nhưng việc chính này đối với Lục Hướng Bắc lại vô cùng giày vò.
Đồng Nhất Niệm lại không có cảm giác gì, toàn tâm toàn ý muốn có thể có sữa, hai đứa trẻ đáng thương này sẽ không cần phải đói đến khóc rống lên nữa, vậy chỉ có khổ thân Lục Hướng Bắc thôi.
Bức tranh sống động thơm mát ở ngay trước mắt, tuy là thời điểm mất tự nhiên sau khi sinh con nhưng anh rất lâu chưa được thỏa mãn dục vọng, chỉ một ánh mắt của cô đã quyến rũ được anh huống hồ là sự gợi cảm như thế này? Đã thế lại còn muốn anh hút nữa.
Ban đầu còn cảm thấy Trác Thần Viễn cho mình một gợi ý tuyệt vời nhưng đến giờ mới hiểu ra, thực tế lại chính là một kiều "cực hình"
Vừa chạm vào da thịt cô, anh liền cảm thấy mình như chìm vào vòng vây của mùi sữa ấm áp, cơ thể anh lập tức nóng như lửa, cùng với đó là sự căng cứng ở phía dưới, nơi nào đó đã không thể khống chế được mà ngẩng cao đầu.
Bởi vì đang ở trong phòng bệnh có bật máy sưởi ngày đêm để hầu hạ cô, vì để thuận tiện nên anh chỉ mặc quần cotton thoải mái mềm mại, anh cũng sợ đè nên vết thương của cô nên chỉ đứng bên giường cúi người xuống hút, tầm nhìn của Đồng Nhất Niệm vừa hay nhìn thấy được sự biến hóa này.
"Lục Hướng Bắc, anh làm gì vậy?" Cô căng thẳng.
Căng thẳng của cô lại dọa anh lui về: "Anh đang nghiêm túc làm việc đứng đắn mà!"
"Anh không thành thực gì cả!" Cô nhìn vào chứng cứ anh không thành thực kia.
Nhìn theo ánh mắt cô, anh cúi đầu nhìn chứng cứ đang ngẩng cao không thể chối cãi kia, lại càng oan ức: "Anh cũng không muốn..
là nó đói khát quá mà, cũng gần một năm không ăn gì rồi.."
"Vậy thì cũng không được, tôi vừa mới sinh con xong đấy, anh muốn hại chết tôi à! Tôi biết tên lưu manh thối tha nhà anh không thành thực tử tế gì mà!"
"Nó không thành thực không có nghĩa là anh không thành thực, nó là nó, anh là anh.
Anh xin thề sẽ không làm gì em hết, nếu như phản bội lời thề thì sẽ làm cho nó không bao giờ ngẩng đầu nên được nữa!" Trong lúc căng thẳng vì để thể hiện sự trong sạch của bản thân mà không tiếc giá nào đặt ra lời thề.
Đồng Nhất Niệm trừng mắt với anh, hắng giọng: "Lưu manh thối, thứ đó của anh đúng là sớm nên bị phạt rồi!"
Anh cười nhưng trong lòng nói thầm, cô gái ngốc, nếu như thật sự nhận hình phạt thì hạnh phúc nửa đời sau của em biết đi đâu tìm đây? Nhưng anh lại không dám nói ra: "Vì Đô Đô và Đồng Đồng, tiếp tục việc đúng đắn đi!"
Vì thế anh không dám có những suy nghĩ lệch lạc nữa, tập trung tinh thần hút sữa cho cô, đến khi hút đến mức làm cô đau kêu ra thành tiếng thì vẫn không hút ra được bao nhiêu.
"Anh hút còn không bằng con!" Cô nhìn đầu ti đã sưng đỏ của mình trách cứ.
Anh nhớn mày, cảm thấy việc này đúng là giày vò người ta, nếu như thực sự không có sữa thì cũng kệ đi, nuôi sữa ngoài cũng vậy, hai đứa con trai chứ cũng không phải con gái, không yếu ớt đâu?
Nhưng suy nghĩ này anh cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, tuyệt đối không dám nói ra, nếu không làm người mẹ vĩ đại Đồng Nhất Niệm nổi cơn thì chỉ ánh mắt thôi cũng đủ giết chết anh rồi.
Chiều tối hôm nay là Trác Thần Viễn mang cơm đến.
Hai hôm vừa rồi đều là anh ta và Loan Loan cùng đến, hôm nay sao lại đến có một mình vậy?
Đồng Nhất Niệm gặp khó khan.
Loan Loan không đến thì cô biết làm sao đây?
Thường thì đều là Loan Loan đút cho cô ăn, tất nhiên cái này cũng còn tạm, Lục Hướng Bắc có thể làm thay nhưng ăn xong còn cần phải lau người nữa.
Nghĩ đến vừa rồi hút sữa thôi cũng đã đủ kì cục rồi, giờ còn lau người nữa thì biết sao?
Cô tất nhiên là không biết được, tối nay là Trác Thần Viễn cố ý không cho Loan Loan đến, nghe chừng về sau buổi tối Loan Loan cũng sẽ không đến nữa.
Nhưng khi Trác Thần Viễn đá lông nheo với Lục Hướng Bắc thì Lục Hướng Bắc lại có cảm giác muốn khóc không ra nước mắt, đây nào phải là đang giúp anh, có mà đang muốn mạng của anh thì có.
Không biết bảo bối của anh cứ không ngừng bị giày vò ngẩng đầu cúi đầu liên tục thế này thì ngày nào đó có mất đi chức năng hay không nữa? Đến lúc lau người, anh đành cố bưng một chậu nước đến.
Đồng Nhất Niệm biết không trốn được, vệ sinh cũng rất quan trọng, dù bản thân cô không để ý thì cũng cần phải để ý đến con, con còn cần bú ti nữa.
Lục Hướng Bắc biết cô cũng không tình nguyện lắm nên ngồi xuống cầm tay cô: "Cô gái ngốc à, trừ anh ra còn có thể là ai được đây?"
Ngoài anh ra còn có thể là ai được nữa?
Trong lòng cô dâng lên tiếng thở dài.
Bắt đầu từ ba năm trước, mỗi thời khắc cô cần đến anh thì anh đều ở bên cạnh cô.
Lẽ nào thật sự có cái gọi là số mệnh định trước sao?
Định trước là vào buổi tiệc năm mới của công ty năm đó cô sẽ bị ngã vào hồ sen, được định trước là anh sẽ cứu cô, vào buổi tối cô không như ý nhất đó sẽ bị anh đưa đi và trở thành vợ anh sao?
Vòng đi vòng lại, cô tưởng li hôn thì có thể thoát khỏi anh nhưng lại định sẵn phải rơi vào lưới của anh, hơn nữa lần này còn là cô can tâm tình nguyện tự sa mình vào lưới.
Sau một lúc hổi tưởng ngắn ngủi, sao lại cảm thấy câu chuyện của cô và anh giống như là phiên bản hiện đại ôm cây đợi thỏ vậy chứ? Cô lại chính là con thỏ đó.
Cuối cùng cô vẫn đỏ mặt để anh cởi áo ra, đôi tay quen cầm súng của anh dịu dàng dùng khăn lông lau người cho cô.
Một cảnh sát như anh sao lại có thể tỉ mỉ thế chứ? Khăn lông thì được khử trùng qua nước sôi, nước lau người cho cô là nước sôi hơi nguội dần.
Khi anh cầm khăn nhẹ nhàng chà vào từng chỗ kín đáo của cô thì cô cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Có một loại tình cảm gọi là thân mật không khoảng cách.
Trên thế giới này, chỉ có một người có thể nhìn cô trần chuồng như vậy, tên người này là chồng.
Trời, cô tránh qua tránh lại cũng vẫn không tránh nổi khỏi anh.
Lục Hướng Bắc, anh đã từng hứa cho em một chút thời gian, đừng quên đấy, hãy cho em một chút thời gian.
Cô nhìn vào bên mặt anh, nhớ lại chuyện trước kia, nhớ lại khi bọn họ mới quen nhau, chung sống cùng nhau, nhớ đến thời gian đau khổ trong hôn nhân, thậm chí cô còn nhớ về Như Kiều, nhớ sau khi Như Kiều chết anh nhốt mình trong phòng đấm bao cát như một thẳng điên.
Trong lòng anh, chắc vẫn có Như Kiều nhỉ.
Còn cô nhất định cũng không thể yếu kém được.
Lục Hướng Bắc, anh cứ chờ mà xem.
Sau khi lau người cho cô xong lại thay băng vệ sinh sạch sẽ cho cô, tay chân vụng về của anh mãi không dán được..