"Là công ty của Antoine.." Giọng nói nhẹ nhàng của Di Đóa vang lên bên tai mang theo chút cảm thông: "Niệm Niệm, sau khi Y Niệm xảy ra chuyện, Kiệt Tây và ba cậu ấy hình như cũng cãi nhau, cậu ấy nói không thể tiếp tục ở trong nước nữa, mà Antoine vừa đúng lúc lại đưa ra một cành ô liu, cậu ấy suy nghĩ kĩ càng rồi vẫn quyết định đi.
Mình nghĩ cậu ấy vẫn không nỡ bỏ cậu nên mới không dám nói với cậu..
Cũng bảo mình tạm thời đừng nói..
Nhưng sớm muộn thì cậu cũng biết thôi.."
Đồng Nhất Niệm nghe ra được ngữ khí ngập ngừng của Di Đóa là do sợ cô không chấp nhận được.
Nói thực nếu như nói trong lòng không có chút cảm thương nào thì không thể nào, Kiệt Tây tuy nhỏ hơn cô nhưng vẫn luôn là người bảo vệ cô.
Từ khi còn nhỏ có gì ngon cũng luôn để lại cho cô, có gì vui cũng rủ cô cùng chơi, cấp ba và đại học đều bảo vệ cô khỏi những thằng con trai khác đến làm phiền cô, sau khi cô kết hôn thì vẫn luôn ở bên cạnh cô những khi tâm trạng cô sa sút, sau khi nhà cô phá sản cũng vẫn bảo vệ cô cùng cô lập nghiệp.
Cậu ấy đã bảo vệ cô lâu đến như vậy.
Từ khi còn mặc quần thủng cho đến khi cậu hai mươi ba hai mươi tư tuổi thì cũng đã bảo vệ cô hai mươi năm rồi.
Cuộc đời con người có được mấy lần hai mươi năm chứ?
Cô cũng thỏa mãn rồi, con người không thể tham lam, hơn nữa dù có là thần hộ mệnh thì cũng có lúc mệt mỏi, dù cho Kiệt Tây không cảm thấy thì cô cũng không dễ chịu gì.
Thế nên Kiệt Tây, lần ra đi này hãy thật tốt nhé, nhất định vậy nhé!
Vốn muốn thử gọi lại cho Kiệt Tây xem thế nào nhưng lại sợ Kiệt Tây không thoải mái khi đối diện với mình nên cô đành thôi, đợi khi hai bên qua một thời gian nữa rồi hãy gặp lại một cách thoải mái đi!
"Niệm Niệm, cậu còn nghe không?" Di Đóa bên kia chờ cô phản ứng lại.
Cô lúc này mới phát hiện bản thân lại thất thần rồi.
"Mình đây, Di Đóa." Cô chôn giấu sự thương cảm cuối cùng lại, cô bắt buộc phải đối mặt với thực tế, không phải sao? Nhưng trước mặt cô bây giờ có bao nhiêu hiện thực cần cô phải đối mặt và giải quyết đây?
"Di Đóa, mình muốn biết những khách hàng kia nói như thế nào."
"Niệm Niệm, chúng ta không giao được hàng, cần phải bồi thường cho khách hàng một khoản tiền lớn, khoản tiền này toàn bộ là Kiệt Tây bỏ ra."
"Kiệt Tây, cậu ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Ba người bọn họ đã bỏ toàn bộ tiền vào Y Niệm rồi mà, Kiệt Tây lúc đó đã nói rõ ràng với cô không còn tiền nữa mà, lẽ nào số tiền này là chú Sầm đưa sao?
"Mình cũng không biết, cậu ấy không chịu nói, chỉ nói để cậu ấy làm chút gì đó cuối cùng cho cậu.." Di Đóa vẫn luôn có giọng điệu vui vẻ nhưng giờ cũng tràn đầy đau buồn.
Đồng Nhất Niệm sợ bản thân bị giọng điệu đau buồn này dẫn dắt cảm xúc nên vội chuyển đề tài: "Vậy còn cậu thì sao Di Đóa? Cậu định làm thế nào?"
"Niệm Niệm, mình và Thành Chân đều đã đi làm ở công ty con rồi, vẫn là làm công việc trước đây ở Đồng thị, cậu sẽ không để ý chứ?" Di Đóa vẫn luôn lo lắng vấn đề này.
Cô ấy cũng không biết Đồng Nhất Niệm và Lục Hướng Bắc bây giờ thế nào rồi, tự nhiên quay về công ty Lục Hướng Bắc, liệu Đồng Nhất Niệm có cảm giác bị cô lập không nữa?
Cô chỉ hơi sững người một chút rồi liền cười: "Sao có thể chứ? Việc của Đồng thị hai người đều quen rồi, như vậy cũng tốt! Đúng rồi, cậu và Thành Chân có phải sắp có chuyện tốt rồi không?"
Hôm nay nghe được quá nhiều tin buồn rồi, đến cả bầu trời bên ngoài cửa sổ cũng trở nên u ám, vẫn nên tìm chút chuyện có màu sắc mới tốt, để điểm màu cho tâm trạng.
Di Đóa có chút câm nín: "Cái gì chứ? Bát tự còn chưa xem nữa là, chờ cậu về rồi nói đi!"
Ha ha, cái gì mà chưa xem bát tự chứ, ngữ khí như vậy chính là đã xem xong rồi ấy chứ
Nếu như Di Đóa đã không muốn nói thì cô cũng không định nghe ngóng thêm nữa, tuỳ ý nói mấy câu rồi bắt đầu ổn định tâm trạng lại để nghĩ chuyện của mình.
Có một người đã rất lâu không liên lạc rồi, chính là Hạ Tử Tường.
Từ sau khi cô đến Bắc Kinh, Hạ Tử Tường chỉ gửi một tin nhắn đêm ba mươi đó, sau đó liền bặt vô âm tín.
Còn cô dường như ngày nào cũng bị người ta vây quanh, thêm vào việc sinh con, chăm con nên không có thời gian để nghĩ về anh ta nữa.
Đến tận lúc này hình dáng của anh ta mới nhảy vào trong đầu cô.
Chắc chắn phải gọi điện cho Hạ Tử Tường nhưng phải bắt đầu như thế nào đây, hơn nữa cô cũng cảm thấy kì lạ, khách hàng của Y Niệm là do Hạ Tử Tường giới thiệu, Y Niệm xảy ra chuyện như vậy Hạ Tử Tường không thể nào không liên hệ với cô.
Vừa suy nghĩ thì tay cũng tìm được số điện thoại của Hạ Tử Tường trong đi động, sau khi tìm được liền gọi đi, đối phương lại truyền đến một đoạn ghi âm là số bạn gọi là số không tồn tại.
Hạ Tử Tường đổi số mà lại không thông báo với cô sao? Theo suy đoán của cô thì không có khả năng này lắm.
Cô tìm lại tin nhắn đêm ba mươi thì phát hiện tin nhắn cũng bị xóa từ lâu rồi.
Cô nhớ là mình từ trước đến giờ chưa từng xóa tin nhắn, bởi vì mang thai nên vốn rất ít dùng di động, sau khi sinh con thì lại càng không có thời gian động vào di động, sao có thể xóa được chứ?
Trong đầu cô vụt lên một ngọn lửa, chỉ có một khả năng đó chính là Lục Hướng Bắc! Là Lục Hướng Bắc xóa tin nhắn cua Hạ Tử Tường.
Anh dựa vào đâu mà làm vậy chứ? Đừng nói là bây giờ họ không có quan hệ gì cả, dù cho có là vợ chồng đi nữa thì anh cũng không có quyền xâm phạm riêng tư của cô.
Ban đầu khi anh và Oanh Oanh còn dính lấy nhau như keo sơn, cô có từng lục di động của anh sao?
Cô tức giận nhưng lại không muốn xuống dưới cãi nhau với anh trước mặt người nhà anh liền trực tiếp dùng di động gọi vào số của anh, gọi anh lên.
Di động vang lên rất nhiều tiếng nhưng anh vẫn không nghe.
Cô không bình tĩnh nữa mà mở cửa phòng trực tiếp đi tìm anh, vừa đi đến đầu cầu thang thì nhìn thấy anh đang trầm mặt đi lên, vừa đi vừa nghịch di động trong tay.
"Tôi còn tưởng anh sẽ không lên cơ đấy!" Cô cố nhịn tức giận, đột nhiên đứng trước mặt anh nói.
Tất nhiên Lục Hướng Bắc vẫn luôn cúi đầu nên không biết cô đang chờ ở đầu cầu thang, bị cô đột nhiên dọa như vậy di động liền rơi xuống đất.
Đồng Nhất Niệm hờ hững lườm một cái.
Cầu thang có trải thảm nên di động rơi cũng không vỡ, trên màn hình vẫn sáng, mấy chữ thấp thoáng trên màn hình hình như là "Xóa?"
Thì ra anh đang xóa thứ ở bên trong dấu hỏi sau chữ "xóa" này là đang chờ anh xác nhận.
Cô vừa muốn nhặt thì đã bị anh nhanh hơn nhặt được trước và cho vào túi mình, trong mắt có chút hỗn loạn hiếm thấy, nhưng chỉ là hơi hơi hoảng loạn mà thôi, rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, giữa trán vẫn là sự xa cách biểu hiện ra lúc xuống dưới: "Nữ hoàng bệ hạ có thánh dụ gì sao?"
Trong ngày thường anh thường đùa như vậy, sắc mặt chắc chắn là sự cợt nhả nhưng hôm nay lại có vẻ như chế giễu.
Nhưng Đồng Nhất Niệm không để ý được cái này, sự hoảng loạn thoáng qua đó tưởng cô không nhìn thấy sao? Tay cô đưa ra trước mặt anh: "Đưa đây!"
"Cái gì?" Hai tay anh đút vào túi quần, vẻ mặt tự nhiên.
Cô thật sự khâm phục diễn xuất của anh! Sao cô lại quên mất anh là diễn viên xuất sắc nhất trên thế giới chứ! Rõ ràng là bị lộ rồi nhưng vẫn ra vẻ như không có chuyện gì vậy! Tay đút vào túi quần là muốn làm gì đây? Muốn phá huỷ dấu vết sao? Cô đâu có ngu như vậy!
Không đợi anh đạt được như ý thì cô đã tóm lấy cổ tay anh, giữ chặt không cho động, nhỏ giọng, ngữ khí không hề nghi ngờ mà kiên định: "Lục Hướng Bắc, thứ bị xóa trong di động của anh, anh thử sờ vào xóa đi xem!"
Lần này anh cũng coi như không nói được gì, trong đôi mắt đen lại hiện lên sự mờ mịt không hiểu rõ được.
"Tôi muốn xem!" Anh càng như vậy cô càng tò mò.
Nội dung trong di động của cô bị anh xóa mất tuy trong lòng cô không vui nhưng không có gì mờ ám đến nỗi bị xóa cả, nếu như anh muốn xem cô có thể cho anh xem nhưng anh lại vội vàng xóa đi như vậy chắc chắn là có bí mật gì đó không thể cho người khác biết!
"Lục Hướng Bắc, không phải anh vẫn còn qua lại với người phụ nữ nào đấy chứ?" Cô độ nhiên có một ý nghĩ mạnh mẽ, đồng thời cũng nhớ đến cảnh ngộ của Giai Mi, trong lòng cô lại càng đau đớn vô cùng, lẽ nào đàn ông thiên hạ đều là cùng một loại sao?
Anh đứng trên cầu thang chỉ thấp hơn cô một bậc nhưng anh vẫn cao hơn cô một chút, nhìn ánh mắt cô giống như đang nhìn một động vật kì lạ không ngờ tới vậy.
Ánh mắt như vậy của anh làm cô thấy như mình đang oan uổng anh vậy, nhưng anh có gì mà không thể nói chứ? Vì thế cô nắm cổ tay anh càng mạnh, nói từng chữ một: "Tôi muốn xem!"
Tay còn lại luồn vào túi anh.
Lần này anh không còn kiên trì nữa để cô thuận lợi lấy được di động.
Trên màn hình di động, thứ anh muốn xóa là một số gọi nhỡ, một số lạ.
"Đây là số của ai?" Cô chỉ vào số điện thoại hỏi, một số gọi nhỡ đáng lẽ không có gì kì lạ nhưng anh lại giấu giấu giếm giếm lại còn phải xóa thì có chút kì lạ rồi!
Anh nhìn cô, sắc mặt nặng nề, mãi mới nói: "Số của một người phụ nữ!"
"Anh được lắm Lục Hướng Bắc, anh có biết tôi ghét nhất là người ta chơi trò hai mặt không hả? Chúng ta đã li hôn rồi, anh có thể quang minh chính đại đi tìm niềm vui mới của mình, thích tìm bao nhiêu cũng được, muốn tìm người trẻ thế nào cũng được, Đồng Nhất Niệm tôi đây tuyệt đối không ôm con đến ăn vạ trước cửa nhà anh đâu mà lo, tôi đã nói rồi, hai đứa con đều sẽ mang họ Đồng không có quan hệ gì với anh cả! Anh bây giờ là thế nào đây? Anh và Minh Khả đúng là cùng một loại! Đàn ông đúng là không có tên nào tốt đẹp cả!" Cô vô cùng tức giận, nói một tràng trách móc anh, dường như tất cả giận dữ với Minh Khả lúc trước đều đã chuyển lên người anh vậy.
Anh cũng nên giải thích chứ? Hoặc là nên dỗ dành cô chứ? Nhưng anh lại chỉ đứng đó nhìn từ trên cao xuống, lúc này lại như không hề kinh ngạc cũng không hề rối loạn chút nào.
Cô ghét nhất thái độ này.
Tại sao cục diện lại thành như thế này? Cô vì anh mà điên cuồng còn anh lại vẫn bình tĩnh như thường là sao? Lục Hướng Bắc đáng chết, cô vốn chỉ muốn một cuộc sống yên ổn rời xa anh nhưng anh tại sao lại cứ đến chọc cô chứ? Chọc cô làm cô lại muốn đi chọc tức người khác là có chuyện gì đây? Còn cái bộ dạng đáng chết không chịu giải thích của anh là làm người ta bực nhất, giống như một hòn đá vậy, cô không biết ra tay chỗ nào thì mới có thể lay động được anh!
"Lục Hướng Bắc! Anh nói gì đi chứ!" Cô đẩy mạnh ngực anh, nhưng dù có đẩy anh đến lắc lư thì chỉ càng bực hơn mà thôi, cô xoay người vào phòng bắt đầu thu dọn hành lí.
Anh giữ lấy cô, ôm chặt cô từ phía sau: "Em muốn làm gì?"
"Tôi muốn về nhà!" Cô lạnh lùng nói: "Anh chẳng phải là thái tử gia sao? Thái tử gia muốn có tam cung lục viện, tôi không hầu hạ nổi không được sao? Anh đi chơi với ba nghìn giai nhân của anh đi, tôi đưa con đi sống cuộc sống của tôi!"
Bàn về sức lực thì cô nào có thể là đối thủ của anh, chỉ cần anh hơi dùng sức thì đã có thể ôm cô rời khỏi mặt đất rồi, đôi môi ấm áp chà vào tai cô: "Thì ra em cũng biết ghen à?"
Anh còn có sức để cười đùa sao?
Hai chân cô giãy dụa trong không trung: "Anh mau buông tôi xuống! Tôi không ghen, chỉ là coi thường nhân cách của anh thôi! Đàn ông không có tên nào tốt đẹp cả!"
"Một người phụ nữ thôi đã đủ giày vò anh rồi, làm gì còn người thứ hai chứ?" Anh lẩm bẩm.
Cô nghe thấy rồi thì cũng yên tĩnh lại: "Trước tiên hãy buông tôi ra!"
Anh làm theo.
Cô đứng thẳng, cầm di động hỏi anh: "Đó là cuộc gọi của ai? Sao anh lại phải xóa?"
Anh không vội nắm lấy tay cô, có ý đồ lấy lại di động: "Được rồi, xem cũng xem rồi, người không liên quan mà thôi, không đáng phải nhắc đến!"
"Lục Hướng Bắc! Người không liên quan mà anh phải xóa à? Đừng coi tôi là con ngốc!" Cô lại bị thái độ này của anh chọc giận: "Lục Hướng Bắc, là anh ép tôi đấy, hôm nay tôi làm như vậy không có nghĩa là tôi còn để ý đến anh chỉ là không muốn làm một con ngốc mà thôi!"
Cô huỷ bước xóa rồi trực tiếp ấn phím gọi.
Trong một thoáng ngắn ngủi cơ thể anh hơi động hình như muốn ngăn cản nhưng dù anh có vươn nhanh tay ra nhưng vẫn không kịp, Đồng Nhất Niệm đã gọi đi rồi.
Kì lạ là không có người nghe, nhưng nhạc chuông lại vang lên trong phòng, trong túi áo cô, di động đang rung.
Cô ngây người, lấy di động của mình ra xem, trên đó hiển thị là số của Lục Hướng Bắc gọi đến, có nghĩa là cuộc gọi nhỡ vừa rồi của Lục Hướng Bắc là cô gọi đến.
Anh thấy vậy liền cười ôm cô vào lòng: "Đã nói là số của một người phụ nữ mà."
Cô không hề vì nụ cười và cái ôm này của anh mà mất đi lí trí, cô muốn biết số điện thoại của cô bị đổi lúc nào mà sao cô lại không biết? Là ai đổi của cô? Hơn nữa người nhà và bạn bè của cô đều biết cô đổi số vì thời gian này họ đều từng chủ động liên hệ với cô, chỉ có cô là không biết thôi, chẳng trách Hạ Tử Tường không có bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nào cho cô.
Tất nhiên đáp án của câu thứ hai rất dễ thấy, chắc chắn là Lục Hướng Bắc đổi sim rồi, nhưng anh tại sao lại làm vậy, cũng dựa vào đâu mà làm vậy?
"Anh rút cục là có ý định gì?" Cô đã không thể nhịn được nữa rồi.
"Ý của anh chính là đến Bắc Kinh rồi thì dùng sim của Bắc Kinh sẽ tiết kiệm hơn ấy mà!" Anh cúi đầu hôn mắt cô, dáng vẻ vô tội.
Cô nhíu mắt chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt này chỉ cần nhìn thấy là sẽ mệt mỏi vô cùng: "Lục Hướng Bắc, sống cùng với anh thật là mệt mỏi! Toàn bộ giống như là đang chơi trò lục đục vậy!".