"Nhưng chị ơi..
em muốn đi sớm một chút, có thể xếp được lớp, có lớp mùa xuân mà.." Nhất Lăng nắm lấy cánh tay cô lắc lắc, dáng vẻ đó giống như đang nũng nịu với mẹ nhỏ trước đây vậy.
Nhất Lăng còn xem cô là phụ huynh rồi sao?
Sự thân thiết này làm cô thật sự không quen, cũng không biết sao Nhất Lăng có thể làm được nữa? Không biết là bản tính đơn thuần không hiểu nhân tình thế thái hay là đang diễn kịch đây?
Cô đau đầu.
Nếu như Nhất Lăng khẳng định sẽ nghiêm túc học hành thì đối với nhà họ Đồng hay là bản thân cô cũng đều là chuyện tốt, chứ không cứ như thế này thì chắc cô sẽ phải chăm sóc nó cả đời mất, hơn nữa đưa nó sang Pháp thì ở đó còn có Kiệt Tây, nể mặt cô cậu ấy cũng sẽ chăm sóc tốt cho nó, có lẽ Kiệt Tây quản nó có tác dụng hơn là cô.
Vì thế đi Pháp cũng không phải là một việc không tốt, nhưng hiện tại Y Niệm hoàn toàn phá sản rồi, lấy tiền đâu ra đây?
Cô day huyệt thái dương: "Nhất Lăng, chị không giấu em, không phải chị không muốn cho em đi mà hai người cũng biết tình hình của Y Niệm bây giờ đấy, đi Pháp cần một số tiền lớn lắm."
Nhất Lăng cúi đầu xuống, dáng vẻ tủi thân: "Em biết chị không có tiền..
nhưng nhà anh rể có tiền mà.."
"Nhất Lăng!" Giọng của cô bỗng nhiên cao vút, lẽ nào muốn cô đi tìm Lục Hướng Bắc lấy tiền sao?
Nhất Lăng bị cô quát liền sợ, vội vàng lắc đầu: "Không phải, em không có tìm anh rể đòi tiền, là anh rể tự nói..
anh ấy nói em cần phải đọc nhiều sách nên em mới nói em muốn đi Pháp học thiết kế, trường học anh ấy cũng giúp liên hệ rồi, Bên Pháp anh ấy có nhiều người thân bạn bè, có thể chăm sóc em..
chính là..
muốn em xin phép chị trước.."
Đồng Nhất Niệm rất lâu không nói gì, Lục Hướng Bắc ơi là Lục Hướng Bắc.
"Chị.." Nhất Lăng lại lắc cô, sợ cô không đồng ý.
Cô gượng cười: "Mấy người chẳng phải đã bàn xong rồi sao, còn cần gì sự đồng ý của chị chứ? Nếu như chị nói không đồng ý thì em sẽ không đi sao?"
Nhất Lăng chu môi, cúi đầu không nói: "Coi như là em mượn anh ấy đi, chờ em tốt nghiệp có tiền rồi sẽ trả lại anh ấy."
"Anh ta sao lại nói mấy thứ này với em? Anh ta thường đến nhà sao?" Cô thấy kì lạ hỏi, trước giờ cô không biết quan hệ giữa Lục Hướng Bắc và Nhất Lăng lại tốt thế đấy.
"Khi con không ở nhà Hướng Bắc thường xuyên đến, có lúc cũng ở lại ăn cơm, nhà không có đàn ông dù sao cũng không ổn, nó giúp chúng ta rất nhiều việc." Mẹ nhỏ cẩn thận nói chuyện với cô.
Sắc mặt cô cứng đờ, than thở: "Con biết rồi." Nói xong liền đứng lên đi lên tầng.
"Chị..
vậy còn chuyện của em thì sao?" Nhất Lăng lo lắng vội hỏi sau lưng cô.
"Chẳng phải em đã quyết định rồi sao?" Cô nói mà không thèm quay đầu lại.
"Chị, vậy là chị đồng ý rồi sao?" Nhất Lăng vô cùng vui mừng.
Là em tự nói là coi như mượn anh ta, viết một giấy nợ cho anh ta đi! "Cô cứng họng.
Nếu như cô đồng ý thì có phải Nhất Lăng sẽ cho rằng không cần trả lại khoản tiền này nữa không?
Thật ra, có trả tiền hay không hay ai sẽ trả chỉ là thứ yếu, dù có trả Lục Hướng Bắc cũng chưa chắc đã cần nhưng nếu như viết một tờ giấy nợ sẽ tạo cho Nhất Lăng một áp lực, như vậy cũng tốt.
Mong là Nhất Lăng lần này sẽ thật sự làm được.
" Niệm Niệm, con thật sự không ăn chút gì đã ngủ sao? "Mẹ nhỏ cũng rất vui mừng.
" Không ạ, con ngủ dậy rồi ăn ạ! "
Cô vừa vào đến phòng ngủ liền ngủ luôn.
Trong chăn là mùi nước giặt quen thuộc, mọi thứ trên giường rõ ràng là mới được thay sạch sẽ, cô nhớ lại Lục Hướng Bắc đã thông báo cho người nhà rồi, thế nên mẹ nhỏ đã chuẩn bị trước rồi.
Hừ..
không nghĩ nhiều nữa, ngủ trước đã! Mấy giờ không yên ổn trên máy bay không thể bù nổi sự mất ngủ đêm qua được.
Chiếc giường mềm mại, mùi hương quen thuộc, cùng với sự mệt mỏi cả tháng phải chăm sóc hai đứa con tích lại làm cô rất nhanh đã có cảm giác buồn ngủ, cô bỗng nhiên cảm thấy nhà thật sự rất tốt.
Chẳng trách Hách Tư Gia mỗi lần về đến Đào Lạc đều giống như được sạc điện, dù có gặp đả kích lớn thế nào cũng vẫn có thể đứng dậy tràn đầy sức sống.
Nhưng trước đây cô không hề có loại cảm nhận này, hơn nữa còn luôn muốn rời khỏi nhà nên mới lên thuyền của Lục Hướng Bắc.
Người xưa đã nói, phải tu trăm năm mới được cùng thuyền, nghìn năm mới được cùng chăn gối.
Con thuyền Lục Hướng Bắc này, cô có lên đúng không đây?
Đáp án trong lúc mơ hồ buồn ngủ cũng chưa đưa ra được.
Giấc ngủ này rất yên ổn, không có tiếng khóc của các con làm ồn, ngủ say đến không mơ mộng gì cả, tỉnh dậy đã là buổi chiều.
Việc đầu tiên chính là lật người đi xem các con nhưng lại nhận ra mọi thứ không giống, lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra mình đã về nhà rồi.
Cô cười chán nản, vô cùng nhớ Đô Đô và Đồng Đồng.
Cô gọi điện về Bắc Kinh thì Đàm Uyển nói với cô hai đứa vẫn còn ngủ.
Cô cuối cùng cũng hiểu lần trước Lục Hướng Bắc trở về Bắc Kinh sao lại đánh thức con dậy chơi rồi, dù chỉ để nghe tiếng khóc của các con thôi cũng có thể giải bớt nỗi nhớ rồi! Nhưng hai nhóc thối này hình như vốn không hề nhớ cô, chỉ ngủ say sưa, cũng không biết đến tối các con có quen không nữa, bình thường Đô Đô buổi tối khóc rất ác.
Ngủ no rồi, đầu óc cũng tỉnh táo, cô nằm trên giường suy nghĩ, dần dần nghĩ ra chút đầu mối, trước tiên phải làm gì, sau đó phải làm gì, cần có một đề cương.
Việc đầu tiên là phải đi mua một sim điện thoại thay cho sim điện thoại Bắc Kinh, sau đó phải gửi tin nhắn cho mọi người có trong danh bạ thông báo đổi số.
Việc thứ hai chính là đi đến xưởng của Y Niệm, cô muốn xem xem còn lại gì sau vụ cháy kia.
Bắt xe đến xưởng đã là hoàng hôn, đống tàn tích cháy đen dưới ánh tà dương kia như đâm đau mắt cô.
Nhìn thấy cảnh này, nếu như nói không đau lòng thì là giả, nghĩ đến bản thân và Kiệt Tây đã bỏ vào đây biết bao tâm huyết, cảm giác đó không khác gì là giết mất đứa con của mình.
Cô xuống xe đi vào trong khu cháy đen, cũng không hi vọng có thể tìm được manh mối gì bên trong cả, cục công an đã đến rồi, thứ cần tìm cũng đã tìm rồi, sẽ không còn lại gì nữa, còn về những gì Lục Hướng Bắc đã nói, đây là mọt vụ phóng hỏa do có người cố ý làm, là ai đã phóng hỏa? Trong đầu cô đã nghĩ hàng trăm nghìn lần, trong lòng cũng có một đáp án, có lẽ không chắc chắn trăm phần trăm nhưng cũng phải chín bảy chín tám phần trăm rồi.
Đứng trong gió nhớ lại thời gian chạy đôn chạy đáo vì Y Niệm, có lẽ những tháng ngày như vậy sẽ không bao giờ quay lại nữa nhưng cô không hề hối hận.
Chậm trễ một chút mà trời đã tối rồi.
Cô quay người trở về xe, lần cuối cùng nói tạm biệt với Y Niệm.
Dù cho cô tự nói với bản thân mình phải kiên cường hay là buồn bã đến muốn khóc đi nữa thì từ bây giờ Y Niệm sẽ trở thành một danh từ trong kí ức mà thôi.
Cô lái xe chầm chậm trên đường về, trời đã tối hoàn toàn, tầm nhìn sau khi bật đèn xe vẫn rất rộng, bỗng nhiên bên đường có một bóng người làm cô chú ý.
Người này lại mặc quần áo chưa từng xuất xưởng của Y Niệm.
Cô lái xe đến gần người đó rồi dừng lại, nhận ra người này là một ăn mày, lại còn là nữ nữa.
" Quần áo của cô ở đâu mà có vậy? "Cô xuống xe đi về phía trước mặt người đó hỏi.
Ăn mày nữ kia bị giật mình, nhìn ánh mắt còn có chút điên khùng:" Không phải là tôi trộm đâu, không phải trộm! "Nói xong lại muốn trốn.
Đồng Nhất Niệm liền hô to ở phía sau:" Đừng chạy nữa! Tôi lấy di động chụp lại ảnh cô rồi, cô có chạy đi đâu thì cảnh sát cũng tìm được thôi, cô chính là ăn trộm, những trang phục này đều chưa từng xuất xưởng, trên đường không hề có bán! "
Ăn mày nữ kia nghe vậy vội dừng chân, quay người lại xua tay giải thích:" Thật sự không phải là ăn trộm, không phải đâu! Là tôi nhặt được đấy! "
" Ồ, làm gì có mà nhặt chứ? Chẳng phải đều bị thiêu cháy hết rồi sao? "Cô từ từ đuổi theo hỏi.
" Đúng là ngày hôm đó..
lửa cháy rất to! Mọi người đều bận cứu hỏa không ai để ý đến tôi nên tôi mới lặng lẽ nhặt mấy bộ! "
Trong lòng Đồng Nhất Niệm kinh ngạc:" Ngày xảy ra cháy lớn cô có nhìn thấy sao? "
" Không có, không có, không có cháy lớn! "Nữ ăn mày đó lại bắt đầu phủ nhận.
Vẻ mặt này rõ ràng là có biết.
Đồng Nhất Niệm liền dọa:" Được! Cô không nói thì thôi, tôi sẽ đưa bức ảnh này cho cục công an, nói là cô ăn cắp đồ cho họ bắt cô lại! "
Cô nói xong ra vẻ bỏ đi thì bị ăn mày kia gọi lại:" Chờ đã! Chờ đã! "
" Làm sao? "Cô cười thầm, quay lại.
" Có phải tôi nói rồi thì cô sẽ không báo cảnh sát nữa không? Tôi thật sự không phải là ăn trộm! "
" Nói vậy là cô nhìn thấy vụ cháy đúng không? Yên tâm, chỉ cần cô nói thật thì tôi nhất định sẽ giữ lời! "Cô lại nâng di động trong tay lên.
" Vậy..
được rồi! "Ăn mày gật đầu thật mạnh:" Tôi thường loanh quanh ở đây, ngày hôm đó trộm, không, là nhặt được một miếng thịt xông khói của nhà người khác, không dám ăn vào ban ngày, không phải, là ban ngày không đói nên tối khuya mới trốn trong bụi rậm ăn thì nhìn thấy một chiếc xe, trên xe có rất nhiều thùng lớn, có người xuống xe sau đó hắt thùng về phía bên đó, hắt rất nhiều rất nhiều, sau đó ném thứ gì đó lên trên, bỗng nhiên liền có lửa cháy lớn.
"
" Cô có nhìn rõ những người đó không? "Đồng Nhất Niệm vội vàng hỏi.
Dù trong lòng có suy đoán về người phóng hỏa nhưng đó chỉ là suy đoán mà thôi, nếu như có chưng cứ chính xác thì sẽ càng chắc chắn hơn một chút.
Ăn mày lắc đầu.
Đồng Nhất Niệm hơi thất vọng, đang định để cô ta đi thì lại nghe thấy cô ta nói: Nhưng.." "
" Nhưng sao? "Cô nóng lòng.
" Nhưng tôi nhận xa chiếc xe đó..
"Nữ ăn mày nói chậm rãi.
Trong lòng Đồng Nhất Niệm vui vẻ:" Chiếc xe như thế nào?"
Nữ ăn mày liền nói dáng vẻ của chiếc xe, chủ yếu là nói mấy con số của biển số xe nhưng tiếc là nữ ăn mày lại không nhớ hết..