Phòng thăm trại tạm giam.
Lục Hướng Bắc tưởng chỉ có luật sư đến thôi nhưng khi nhìn thấy thân hình quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn thì ánh mắt bỗng nhiên thẳng lên.
Lúc nhạy cảm như thế này, ba anh còn chạy đến đây gặp anh làm gì? Không sợ chuyện của anh làm ảnh hưởng đến ba sao, sao ông ấy không tránh đi chứ?
Thấy ba anh như đang bực bội với ai vậy, sắc mặt không tốt lắm.
Có lẽ là đang giận anh nhỉ, lại tạo cho ông ấy một phiền phức lớn như vậy.
"Nếu tức thì cứ mắng con đi!" Anh nói nhàn nhạt.
Gặp nhau dưới tình cảnh này làm lòng anh thấy chua xót.
Dù sao cũng là cha con, tuy vẫn còn tầng khoảng cách nhưng vì cánh mũi bỗng thấy cay cay mà tầng ngăn cách đó cũng như dần bị ăn mòn và trở nên mềm mại hơn.
Ông Lục cố nhịn nhìn anh, người con trai này làm công nhớ nhung cả đời, áy náy cả đời, lâu sau mới nặn ra một câu: "Ba là đang tự trách mình, đến đứa con trai duy nhất cũng không bảo vệ được!"
Lục Hướng Bắc cúi đầu xuống, khoé mắt ẩm ướt, cha con liền tâm mà.
Ba anh và anh đã xích mích cả mười năm rồi, từ khi ông biết có người con trai là anh thì ông càng khát khao được gần gũi với anh, mong được anh công nhận mọi hành động lời nói và thỏa mãn gần như mọi yêu cầu, khi nói chuyện với anh lúc nào cũng cười, từ khi anh đến Pháp học thì càng mong cho anh mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới, nhưng anh lại vẫn luôn cứng đầu không chịu nhận người ba này.
Cho đến khi nhà họ Đồng xảy ra chuyện, vì để bảo vệ nhà họ Đồng tốt nhất có thể, anh mới mấy lần về Bắc Kinh cúi đầu trước ba.
Ba anh thấy anh chịu mở lời cầu xin ông thì vô cùng vui mừng.
Đông ý mọi thứ theo ý anh.
Thực ra, việc anh muốn làm ba anh chưa bao giờ phản đối, dù có hoang đường đến đâu thì ba anh chỉ nói một chữ được.
Ban đầu nhất quyết về nước nhưng lại không chịu ở Bắc Kinh mà về phía nam giấu ông đi nằm vùng.
Bề mặt nói là nhớ chuyện cũ nên muốn quay về nơi lớn lên làm việc ở Đồng thị, mẹ anh phản đối quyết liệt nhưng ba anh lại nói được, đàn ông tốt nên có sự nghiệp độc lập riêng.
Sau này lấy Đồng Nhất Niệm làm vợ, ở rể nhà họ Đồng, một người truyền thống như ba anh biết tin cũng chỉ kinh ngạc há hốc miệng rồi sau đó vẫn nói được, dù trong lòng vô cùng không muốn người con trai độc nhất này ở rể chút nào.
Sau khi kết hôn anh cũng chưa từng đưa vợ về nhà, thậm chí vợ anh cũng không hề biết có cái nhà này, có cha mẹ chồng, ba anh cũng vẫn nhịn không nói gì.
Sau này nữa, nhà họ Đồng xảy ra chuyện, tám trăm triệu mua lại Đồng thị, cũng là ba anh điều Trác Thần Viễn đến, Trác Thần Viễn cũng làm theo mà không hề chớp mắt.
Mọi người trong nhà đối xử tốt với anh, anh đều biết, chỉ là đã khó chịu với ba nhiều năm như vậy cũng thành quen rồi, nếu như thay đổi sẽ cảm thấy rất kì lạ, thậm chí là không giống đàn ông chút nào.
Mà hôm nay anh cũng đã trưởng thành chín chắn, cũng đã làm cha, cũng hiểu thêm về tấm lòng người làm cha mẹ.
Lúc đầu bỏ rơi anh dù sao cũng là có nỗi khổ có thể tha thứ, dù sao cũng là quá khứ rồi, lúc này đối mặt lại là trong ngoài song sắt, dưới sự bao dung của người cha vỏ bọc của anh sao còn có thể còn cứng như thép được chứ?
Hơn nữa câu nói tôi giận bản thân mình, không bảo vệ nổi đứa con trai duy nhất.
Anh đã là ba của ha đứa con rồi, còn cần ba bảo vệ cái gì chứ?
Anh ngẩng đầu lên, sự ẩm ướt trong mắt đã khô đi, trong mắt là sự bỡn cợt, cười nói: "Ba già rồi vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi thì hơn, đừng đến dính lấy con nữa, đừng để vận đen của con làm liên luỵ đến ba!"
Anh nói thật lòng.
Ba anh lại nổi giận: "Nhóc thối con đã thế này rồi mà còn muốn chọc tức ba sao? Lại còn nói vậy với ba con nữa? Làm ta tức chết ở đây rồi hai cha con cùng lên đường đi!"
Anh mím môi, cười nhạt, anh bỡn cợt, chỉ là muốn ông biết được anh rất ổn thôi.
Vì thế lại đổi ngữ khí: "Đô Đô và Đồng Đồng có khoẻ không? Con nhớ chúng rồi."
Nhắc đến hai đứa cháu, cơn tức của ông Lục mới giảm đi: "Vẫn khoẻ, lại lớn hơn một chút rồi, thay đổi từng ngày, đáng yêu vô cùng, cũng rất thông minh!"
Trong mắt Lục Hướng Bắc hiện lên vẻ tự hào, con trai của anh sao có thể thua kém được chứ?
"Niệm Niệm thì sao? Cô ấy có biết không?" Nhắc đến cái tên này, trái tim anh không nhịn được mà đập nhanh hơn, rất muốn biết tin tức của cô.
"Nó vừa đến Bắc Kinh thăm con, sau khi nó đi ta mới biết chuyện của con, nhìn dáng vẻ của nó thì hình như là không biết chuyện của con."
"Ha ha.." Anh cười nhẹ, trong lòng thấy hơi mất mát, nhưng lí trí lại thấy được an ủi.
Thật ra, anh vẫn mong là cô biết, mong là cô sẽ cảm nhận được chút gì đó, nhưng lí trí lại cho anh biết vẫn là đừng làm cô lo lắng thì hơn: "Vậy thì..
Đừng cho cô ấy biết."
Trong đôi mắt sâu xa của anh, sự đau thương và dịu dàng đan xen vào nhau, mềm mại lấp lánh.
"Chúng ta không nói, ta cũng chưa già đến mức hồ đồ, nhưng liệu giấu nổi sao?" Ông Lục than thở.
"Giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu." Anh cảm thấy đúng là số mệnh, dường như anh luôn có nhiều chuyện giấu giếm cô vậy.
"Đúng rồi, mọi người làm sao mà biết được vậy? Ai nói cho mọi người biết vậy?"
Đây là câu hỏi đè nén trong lòng Lục Hướng Bắc, có lẽ từ đây có thể tìm ra được manh mối.
"Nói ra cũng thật khó tin.
Một hôm Trác Thần Viễn bỗng nhiên nhận được một tin nhắn, nói với nó con ở Philippines xảy ra chuyện, bảo chúng ta nhanh tìm cách cứu con.
Ban đầu chúng ta không tin, nhưng cũng không dám coi thường, Trác Thần Viễn lập tức tìm người điều tra mới biết là phía cảnh sát Philippines đã liên hệ với trong nước rồi, nhưng người bên đó của các con không có báo lên!" Ông Lục nói đến đây liền nổi giận, khi Lục Hướng Bắc đến đó làm cục trưởng tuy là không cho phép ông can thiệp vào công việc của anh, càng không cho ông đi chào hỏi các nơi nhưng cũng làm một chút bước đệm, những người đó vậy mà lại không truyền đi chút thông tin nào.
"Ba đừng tức giận nữa, đã biết người gửi tin nhắn là ai chưa?" Anh cảm thấy bất ngờ, chắc người của ông Lục cũng không biết chuyện anh bị bắt ở Philippines.
Ông Lục lắc đầu: "Người báo tin rõ ràng là không muốn chúng ta biết nội tình của hắn ta, dùng sim điện thoại mới không có ghi chú, hơn nữa còn chỉ dùng một lần rồi cũng mất tung tích, chắc là sim mua để gửi tin nhắn cho chúng ta, dùng xong liền bỏ, bí mật như vậy hình như là dân chuyên nghiệp."
"Vậy sim đó thuộc khu vực nào?" Anh lại hỏi.
"Bắc Kinh.." Đây chính là chỗ mà ông Lục không thể nào hiểu được, ở Bắc Kinh còn có ai biết được chuyện Lục Hướng Bắc ở Bắc Kinh chứ?
Lục Hướng Bắc cũng rơi vào trầm lặng.
"Con trai! Con đừng nghĩ nhiều nữa, nghe này, nhiệm vụ của con chính là nghỉ ngơi khoẻ mạnh ở chỗ này, ta sẽ liều mạng để tìm chứng cứ cứu con ra khỏi đây!" Nhìn thấy gương mặt của con trai gần đây gầy hẳn đi thì ông Lục vô cùng đau lòng.
Lần đầu tiên nghe thấy ông Lục gọi thẳng con trai làm anh bỗng nhiên như bị nghẹn, trong đầu là hình ảnh bản thân bế Đô Đô và Đồng Đồng gọi con trai.
"Ba.." Cổ họng anh xót xa, thốt tha một từ.
"Con..
Con vừa nói gì?" Ông Lục dường như không thể tin vào tai mình, là mình nghe nhầm rồi sao? Nhất định là nghe nhầm rồi.
Lục Hướng Bắc nuốt vào, có chút kó khăn, khoang mắt có một lớp sương mờ chua xót, gọi lại lần nữa: "Ba.."
Tiếng gọi này tuy không tự nhiên, không lớn nhưng lại rất rõ ràng, rất..
nghiêm túc.
Ông Lục mở to miệng, khoang mắt ẩm ướt, một tiếng "ừ" chầm chậm phát ra.
Ông kích động đến không biết làm thế nào, nắm chặt lấy cánh tay của luật sư bên cạnh, giọng run run: "Cậu nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa? Nó vừa nói gì vậy?"
Luật sư tất nhiên là nghe rất rõ ràng rồi nhưng anh ta không tiện nói nhiều về chuyện nhà họ Lục nên chỉ mỉm cười.
Lục Hướng Bắc cũng cười, thật ra vận mệnh ép anh đến góc chết này lại làm anh cuối cùng phải đối mặt với hiện thực, cởi bỏ nút thắt này cũng không phải là không tốt.
Trên thế giới này, có người không chịu tha thứ cho anh, cũng có người anh không muốn tha thứ, khi anh bị người ta oán hận sâu sắc thì anh mới biết mùi vị bị người ta oán hận không dễ chịu chút nào.
Tha thứ cũng là một đức tính tốt đẹp.
Nếu như có thể thì hãy tha thứ đi! Thật ra, trong lòng anh đã sớm tha thứ cho ba mình rồi, không phải sao?
Thời khắc như thế này người có thể liều mạng cứu anh không nhiều, cũng nên biết trân trọng.
Không biết lần này còn có thể sống ra khỏi đây không, chưa đến cuối cùng thì cũng không chưa nắm chắc được điều gì, nếu như không còn cơ hội nữa thì cũng không nên để lại hối hận trong lòng nhau.
Tiếng "ba" này coi như là bù đắp tiếc nuỗi của cả hai người đi.
Ông Lục rất nhanh trí, lập tức hiểu được ý anh, hung dữ nói: "Ta nói cho con biết, con trai, con đừng tưởng gọi ta một tiếng ba rồi là sẽ không còn nuối tiếc gì nữa đấy, con còn nợ ta rất nhiều đấy, nhiều năm như vậy con lạnh nhạt với ta, giận ta, ta còn chưa đòi lại đâu! Ta sẽ dạy hai đứa con trai của con cả vốn lẫn lãi để chọc giận con.
Vì thế ba của con đây vẫn chưa bỏ rơi con đâu, con không thể từ bỏ chính bản thân được, nói chuyện tử tế với luật sư đi, con nhất định có thể sống ra ngoài!"
Lục Hướng Bắc không nhịn được cười ra tiếng, người cha này..
Khó trách có thể leo lên vị trí cao như vậy, anh tự thấy mình không bằng ông ấy.
Luật sư đến lâu như vậy, nhìn hai cha con nói chuyện vui vẻ, vẫn luôn không làm phiền, lúc này ông Lục cuối cùng đã cho anh ta quyền nói chuyện rồi, liền hỏi về vụ án.
Lục Hướng Bắc liền nhắc đến tên gầy trong phòng tạm giam ở Philippines, kể lại quá trình anh tự cứu mình.
"Nói như vậy, ở Philippines có lẽ có người biết được anh bị oan.
Chúng ta có thể tìm người này làm chứng!" Luật sư tìm được một điểm sáng mới, vô cùng vui vẻ.
Đây là vụ án ông Lục nhờ, nếu như có thể giúp Lục Hướng Bắc rửa oan thì ông Lục không chỉ nợ anh ta một ân tình mà tiền đồ sau này của anh ta chỉ có thể gọi là vô cùng sáng sủa rồi.
Lục Hướng Bắc trầm ngâm, giả thiết người này ra làm chứng thì rất có thể sẽ làm cho một người khác bị nguy hiểm.
Nếu như người đó tự mình không muốn nghĩ cách cứu anh thì anh cũng không muốn đi con đường này.
Khi còn ở phòng tạm giam ở Philippines, anh vẫn luôn tưởng người cuối cùng sẽ đến cứu mình sẽ là anh ta, nhưng không ngờ người đến lại là ba mình, có thể thấy người đó đang không lo được cho chính mình.
Anh lắc đầu, tỏ vẻ mình không hề quen biết người này.
"Tên gầy kia là người của ai? Chúng ta có thể đi tìm anh ta!" Luật sư lại hỏi.
Lục Hướng Bắc lại cười khổ: "Nếu như anh ta thật sự có thể đưa ra chứng cứ thì khi còn ở Philippines chẳng phải đã đưa cho cảnh sát rồi sao? Còn về tên gầy kia, tôi thật sự không hề quen biết."
Tự tin dâng cao của luật sư lại chìm xuống, nhưng vẫn có lòng muốn thử: "Để tôi xem thế nào, tôi sẽ không từ bỏ đâu!" Trong lòng đã tính toán làm thế nào để đi Philippines tìm chứng cứ.
Đến cả ông Lục cũng hạ quyết tâm, đi Philippines tìm người này về, dù có nguy hiểm cỡ nào cũng phải tìm ra! Dù chỉ có một tia hy vọng cũng không được từ bỏ!
Còn Lục Hướng Bắc thấy thời gian sắp hết rồi, trong lòng lại còn mấy câu muốn nói với ông Lục, về một ý nghĩa nào đó thì đây mới là việc quan trọng hơn.
"Ba, về sau ba đừng đến đây nữa, con hiểu hết, con biết ngày nào mà ba không bị con chọc tức mấy lần thì sẽ ăn không ngon ngủ không yên, nhưng lúc này thật sự là không thích hợp." Dù là khi nào thì con trai nói chuyện với cha mẹ vẫn luôn là tránh nặng tìm nhẹ..
Rõ ràng là không ổn nhưng vẫn phải giả vờ là rất ổn, rõ ràng trong lòng muốn khóc nhưng vẫn phải ra vẻ cười vui vẻ.
Ông Lục hừ giọng, không cho là đúng.
Anh cũng biết tính khí của ba mình giống mình, sao người xung quanh anh đều có cái tính khí này chứ? Còn cả người phụ nữ kì quặc kia cũng vậy.
"Ba, Đô Đô và Đồng Đồng về sau phải nhờ vào ba rồi." Anh mỉm cười nói, trong lòng là dáng vẻ đang ngủ của Đô Đô và Đồng Đồng, có rất nhiều nhớ nhung.
"Con đánh rắm cái gì? Con trai của con thì tự con đi mà nuôi, không có chuyện dễ dàng thế đâu? Con tự mình ra ngoài mà nuôi!" Ông Lục nghe vậy trong mắt cũng đỏ lên.
Lục Hướng Bắc vẫn cười, mặc kệ sự tức giận của ba vẫn nói tiếp: "Còn cô ấy..
người con không yên tâm nhất chính là cô ấy..
Ba, cô ấy là con dâu nhà họ Lục, bất cứ lúc nào, ba cũng nên quan tâm đến cô ấy nhé." Haizz, đã nói là từ bỏ cô, nhưng cuối cùng người mềm lòng nhất vẫn lại là bản thân anh.
Ông Lục tức giận đến đứng dậy đập bàn: "Con đang để lại di ngôn đấy à? Muốn để lại di ngôn với ba con sao? Được, ta cho con biết, tiểu tử con nếu như không thể sống ra khỏi đây thì ta sẽ lập tức khuyên vợ con lấy chồng mới, để các con con đổi họ! Ta thấy vậy thì dù con có biến thành ma cũng sẽ đội mồ sống lại thôi! Luật sư, đi thôi, không gặp nữa, tức chết tôi mất!"
Ông Lục quay người đi, thở hồng hộc đi ra ngoài.
Anh nhìn bóng lưng của ba mình, trong mắt dần dâng lên một lớp chất lỏng, tầm nhìn cũng mờ dần, nụ cười vẫn như cũ: "Ba, bảo trọng.."
Chỉ ba chữ đã làm cho ông Lục đã quay người đi rơi hai hàng nước mắt nóng hổi..