Hạ Tử Du cười than: "Trên thế giới này quả nhiên là không có sự trung thành nào đáng nói, chỉ là nhìn vào cái giá của phản bội có đủ hay không mà thôi, anh em ruột còn vậy huống hồ là người ngoài."
Hạ Tử Tường trong lòng run lên: "Anh, em không có ý này."
Hạ Tử Du gạt tay, ngắt lời anh ta, nói tiếp: "Sầm Tứ kia chúng ta cần phải nghĩ cách thôi, nếu như ông ta không trên cùng một con thuyền với chúng ta vậy thì ông ta đã biết quá nhiều rồi, nhưng dù ông ta có cùng thuyền với chúng ta thì sao chứ? Ông ta và Đồng Tri Hành chẳng phải cũng có tình cảm thân thiết như vậy mà vẫn phản bội đấy thôi..
Dù thế nào thì ông ta và Đồng Nhất Niệm quá gần gũi không phải là chuyện gì tốt cả, ông ta có thể vì anh mà phản bội Đồng Tri Hành thì cũng có thể vì lá bài trong tay Đồng Nhất Niệm mà phản bội lại chúng ta.
Chúng ta bây giờ thậm chí còn không biết trong tay Đồng Nhất Niệm rốt cuộc có lá bài gì không nữa, hoặc có thể nói, có lá bài gì thì khi sóng yên bể lặng cũng không phải sợ, chỉ sợ có người cố ý gây sóng gió thôi."
Hạ Tử Tường đứng yên, không dám nói với anh trai việc Đồng Nhất Niệm nói dối anh ta đi uống trà cùng Sầm Tứ.
Đêm nay chắc chắn là có uống rượu cũng không ngủ được.
Say rượu lại còn mất ngủ, ngày hôm sau Hạ Tử Tường soi mình trong gương, dáng vẻ tiều tuỵ, bên tai lại vang lên lời anh trai nói, biến cô thành người của mình.
Câu nói này làm lòng anh ta run lên, không, cách nghĩ của anh trai quá tàn nhẫn rồi.
Hơn nữa, anh ta cũng không muốn một cô như vậy, anh ta muốn cô thuần khiết không tì vết, muốn cô khoẻ mạnh hoạt bát, muốn cô có linh hồn hoàn chỉnh cơ.
Trong lòng lại dâng lên một xúc động, anh ta phải bảo vệ bên cạnh Đồng Nhất Niệm, không lúc nào rời khỏi bảo vệ cho cô, không thể để người của anh trai gây bất cứ tổn thương nào cho cô.
Trong phòng riêng Tatami của nhà hàng Nhật.
Đồng Nhất Niệm cảm thấy Hạ Tử Tường hôm nay hơi kì lạ, hẹn cô ra đây nhưng lại chỉ uống rượu giải sầu một mình, hơn nữa còn là rượu mạnh, cũng không rủ cô uống, chỉ một mình uống hết li này đến li khác, thấy một bình đã lộ đáy, anh ta chuẩn bị gọi bình thứ hai thì cô liền lấy tay ngăn lại.
"Hạ Nhị, anh làm gì vậy hả?"
Hạ Tử Tường ngẩng hai con mắt say rượu lên, con người vào lúc ý trí không đủ mạnh dường như càng dễ say hơn bình thường, anh ta lúc này nhìn Đồng Nhất Niệm có hai bóng trùng vào nhau, mắt sáng, răng trắng hiện lên rất rõ ràng.
"Niệm Niệm, Niệm Niệm!" Anh ta gọi tên cô, đã không còn tỉnh táo nữa, bỏ chai rượu ra, nắm lấy tay cô: "Niệm Niệm, chúng ta rời khỏi đây có được không? Chúng ta đi Philippines, đi kinh doanh vườn trái cây xinh đẹp của chúng ta, làm một đôi thần tiên người người ngưỡng mộ đi, được không?"
Đồng Nhất Niệm sững người.
Là ai đã từng nói, lời người đàn ông nói ra khi say chắc chắn là thật nhỉ?
Câu nói này có đáng tin không đây, cô không biết, nhưng Hạ Tử Tường đối xử tốt với cô, cô đều biết.
"Hạ Nhị, anh uống say rồi, đi thôi, tôi đưa anh về nhà!" Cô vòng qua người anh ta, muốn đỡ anh ta đã say dậy.
Không thể cho anh ta bất cứ lời hứa hẹn nào, không muốn sự lừa dối ngày càng lớn, ít nhất, chữ yêu này không thể nói ra một cách dễ dàng được, như vậy liệu có thể giảm bớt sự áy náy trong lòng cô không đây?
"Không, Niệm Niệm, anh say rồi, nhưng lòng anh biết rõ..
Niệm Niệm, anh yêu em, hãy cho anh bên em cả đời đi." Hạ Tử Tường cảm thấy hơi thở người đẹp của cô đang đến gần, một sự xúc động nguyên thuỷ bắt đầu từ dưới bụng dâng lên, sau khi uống rượu không thể khống chế được khát khao như ma quỷ đang làm loạn trong cơ thể nữa.
Anh ta ngẩng đầu lên vừa hay dựa vào vai cô, cô cúi người xuống đỡ anh ta, mấy sợi tóc cũng rơi xuống trán anh ta.
Cô đã rất lâu không cắt tóc rồi, nhớ có người nào đó từng nói đừng cắt tóc nữa.
Khi đó cô còn hỏi anh tại sao, nhưng anh lại không cho cô một đáp án cô muốn, vậy nhưng cô biết, anh thích mái tóc dài của cô, anh thích tiểu yêu tinh với mái tóc đen dài trước đây.
Vì thế, dù cô không nói gì nhưng cô đã quyết định nuôi tóc rồi.
Giống như rất nhiều chuyện mà cô đang lặng lẽ làm nhưng chưa bao giờ nói với anh.
Nhưng hôm nay mấy sợi tóc hơi dài ra này lại gây họa, chọc vào cổ anh ta, sự va chạm như có như không giống như một sự trêu đùa tê tê.
Bắt đầu từ da trán anh ta như điện kích nhanh chóng truyền khắp toàn thân, truyền đến mỗi sợi thần kinh, sau đó mọi cơn sóng liền ào ào tập trung vào một chỗ, chỗ đó liền trương cứng lên, lại thêm sự sai khiến của men rượu nên con ngựa hoang vẫn luôn bị khống chế khát vọng giải thoát đã không thể giữ được nữa.
Anh ta nắm lấy cổ tay cô, tay dùng sức kéo cô vào lòng, lật người ép cô xuống dưới thân, đồng thời đôi môi nóng bỏng đầy hơi rượu cũng ép xuống.
Đồng Nhất Niệm kinh ngạc, hai tay chống ngực anh ta, ra sức đẩy anh ta ra, đồng thời trốn khỏi môi anh ta: "Hạ Nhị, anh uống say rồi, anh buông tôi ra, mau buông tôi ra!"
Hạ Tử Tường uống nhiều rượu, dưới người lại đang là thân thể ngọc ngà thơm ngát mềm mại, ngũ quan toàn thân anh ta đều bị kích thích vô cùng lớn, lúc này muốn anh ta lại buông cô ra thì đừng nói là bỏ qua tai mấy lời hét lên của cô mà dù có nghe thấy thì cũng không thể nào, sau mấy cái ngọ nguậy, anh ta liền kẹp chặt hai tay cô, hôn loạn lên cổ cô.
Cô phát hiện anh ta lúc này đáng sợ hơn Lục Hướng Bắc nhiều.
Không phải là sự chênh lệch về sức lực mà mỗi khi Lục Hướng Bắc dùng sức mạnh với cô thì trong tiềm thức của cô có lẽ đều có dự tính như này, đến bước đường cùng, không đánh lại được, trốn cũng không thoát thì đành anh dũng "hiến thân" cho rồi.
Có lẽ bản thân rơi vào tình cảnh này, cô mới biết cách nghĩ trong tiềm thức này của chính mình, nhưng so với lúc này thì cô mới nhận ra, khi bị Lục Hướng Bắc đè ra cô không sợ hãi là vì bản thân cô vốn là người phụ nữ của anh, đến cuối cùng thần phục anh cũng không có gì lắm, nhưng Hạ Nhị thì khác, cô dù có thế nào cũng không thể xảy ra chuyện gì với Hạ Nhị được.
Nhưng bây giờ cô như cá nằm trên thớt, còn có thể thoát được sao? Nỗi sợ hãi vô bờ bến ập đến, trong đầu cô toàn là hình ảnh Lục Hướng Bắc, thậm chí còn suýt chút nữa hét lên "Lục Hướng Bắc cứu em".
May là cô còn chưa hồ đồ đến vậy, đã kịp thời hãm lại lời sắp thốt ra, chỉ gào loạn lên: "Cứu với, cứu với, Hạ Nhị, anh mau buông tôi ra! Hạ Nhị, anh đã hứa với tôi cái gì hả, tôi sẽ căm ghét anh!"
Trong lòng đầy ắp hình ảnh của Lục Hướng Bắc đã cho cô dũng khí và sức mạnh vô hạn, cô vậy mà lại giằng tay ra khỏi sự kìm hãm của anh ta, hai tay lấy lại tự do liền sờ loạn lên, sờ được một con dao nhỏ trên bàn.
"Hạ Nhị, dừng tay, anh còn không buông tôi ra thì đừng trách tôi không khách khí!" Lúc này mà còn cảnh cáo anh ta, cô cảm thấy bản thân có chút ngu xuẩn, nhưng không đến mức đường cùng thì cô cũng không muốn đâm bị thương Hạ Nhị.
Nhưng Hạ Tử Tường hôm nay như bị trúng tà vậy..
Bắt đầu xé quần áo của cô.
Cô nắm chặt dao nhỏ, khi sắp đâm vào anh ta thì nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên rầm một cái.
Cơ thể cô trở nên nhẹ nhõm, Hạ Tử Tường bị người ta xách lên.
Cô được cứu rồi.
Cô vội vàng đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình, đồng thời phát hiện, người đến cứu cô là Thành Chân.
Thành Chân sao lại biết cô ở đây? Và sao lại biết được cô gặp nguy hiểm?
Cô vẫn còn sợ đến thở gấp, nhìn tình cảnh trước mắt.
Hạ Tử Tường uống say rồi nên không thể là đối thủ của Thành Chân được, giống như một bao cát bị Thành Chân đánh liên tục, ngã lên ngã xuống.
Trong lòng cô rất phiền loạn, không biết có nên ngăn Thành Chân lại hay để anh ta bị đánh như vậy tiếp nữa, đến khi nhìn thấy mặt Hạ Tử Tường chảy máu cô mới hoảng sợ, khi Hạ Tử Tường lần nữa bị Thành Chân đánh ngã vào tường rồi lại nặng nề rơi xuống đất thì cô vội ngăn Thành Chân lại: "Thành Chân, thôi bỏ đi, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ gây án mạng mất!"
Thành Chân hừ giọng, giận giữ nhìn Hạ Tử Tường không nói gì.
Hạ Tử Tường lắc lư đứng dậy, nhìn dáng vẻ anh ta, hình như bị Thành Chân đánh đến tỉnh táo hơn rồi, đôi mắt đỏ ngàu, cà nhắc đi đến trước mặt Đồng Nhất Niệm, áo sơ mi nhàu nhĩ, trên mặt có nhiều vết máu.
"Xin lỗi, Niệm Niệm.."
Thành Chân thấy vậy sợ Đồng Nhất Niệm lại bị bắt nạt vội kéo cô ra sau bảo vệ, rõ ràng là muốn nói cho Hạ Tử Tường biết, nếu còn dám động đến một sợi lông của Đồng Nhất Niệm thì cú đấm của Thành Chân sẽ cho anh ta biết mặt.
Hạ Tử Tường quệt khoé môi, ngón tay đầy máu, cười khổ: "Đưa cô ấy về đi!" Nói xong liền liêu xiêu đi ra khỏi phòng.
Đồng Nhất Niệm vẫn nhìn theo bóng anh ta cho đến khi không nhìn thấy nữa mới tỉnh lại sau khi ngây người, đuổi theo mấy bước nhưng không thấy bóng dáng Hạ Tử Tường đâu nữa.
Trong tay cô vẫn còn cầm dao nhỏ, trong lòng có một cảm giác không nói thành lời.
"Đi thôi!" Sắc mặt Thành Chân không được tốt lắm.
Cô đi theo sau Thành Chân, trong lòng bỗng nảy sinh một suy nghĩ, Hạ Tử Tường say như vậy lại còn bị đánh nặng thế làm sao mà về được đây?
Đến khi lên xe của Thành Chân, trong tay cô vẫn cầm con dao kia, đang ngây người thì nghe thấy tiếng nói âm u của Thành Chân vang lên: "Chị vẫn nên bớt gây chuyện thì hơn, ít ở cùng anh ta đi!"
Cô biết Thành Chân là chê cô lại gây phiền phức, vì thế liền xin lỗi trước: "Cám ơn anh Thành Chân, nhưng sao anh biết được tôi gặp nghuy hiểm?"
Thành Chân chỉ cau có không nói gì, vẻ mặt và khí chất đó giống hệt Lục Hướng Bắc, khi Lục Hướng Bắc tức giận cũng trầm mặt xuống như vậy, không nói gì.
"Lẽ nào ngày nào anh cũng đi theo tôi sao?" Cô cảm thấy rất có khả năng này.
Thành Chân liền phì cười: "Tôi cũng không nhàn rỗi đến thế đâu! Có người nói với tôi, để tôi đến cứu chị!"
"Ai vậy?" Cô thấy kì lạ hỏi.
"Không biết, không quen!" Nói xong anh ta liền mím môi, không nói gì nữa.
Không quen, không biết sao? Vậy thì chỉ có một người thôi..
Chỉ có người đó là ngày nào cũng đi theo cô, cô nghĩ sau khi về nhà phải hỏi anh ta xem có phải không..