Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc


Sao cô lại đến đây? Anh nhanh chóng lùi đến bên cạnh cô, bảo vệ cô, đồng thời ra lệnh: "Ra tay đi! Bắt toàn bộ bọn chúng lại!"
Sau đó anh ôm Đồng Nhất Niệm vào lòng rồi nhỏ giọng hỏi: "Sao em lại đến đây?"
"Nếu như em không đến thì sao có thể biết được là anh lại lừa em đây? Nếu như em không đến thì sao biết được anh lại là loài động vật máu lạnh như thế này? Em không cho phép, em không cho phép!" Cô túm lấy cổ áo anh gào khóc.
Đám người Á Man lúc này đã bị khống chế, Lutz lại bị áp giải đi, Á Man nhìn Lục Hướng Bắc cười điên cuồng: "Được lắm, Lục Hướng Bắc, tao từng nói chúng ta chính là đang so xem ai nhẫn tâm hơn, không ngờ mày con nhẫn tâm hơn cả tao, người xưa nói hổ dữ không ăn thịt con, một kẻ buôn bán ma tuý như tao còn không nỡ ác với con trai mình vậy mà một cảnh sát như mày lại có thể vì tiền đồ mà không thèm lo cho con trai, đúng là vĩ đại thật, quá vĩ đại rồi!"
Đồng Nhất Niệm nghe lời Á Man nói lại như phát điên, vừa đấm vừa đánh Lục Hướng Bắc, gào khóc như điên: "Em muốn con trai, anh trả con trai lại cho em, trả con trai lại đây..

Em hận anh! Em hận anh! Đô Đô.."
Sau những tiếng Đô Đô đau lòng thì cô cuối cùng cũng không chịu đựng nổi mà ngất đi trong lòng Lục Hướng Bắc.

Từ khi Đô Đô bị bắt cóc, cô đã phải chịu rất nhiều áp lực, ăn không ngon, ngủ không yên, không chỉ vậy mà thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng cực độ.

Lúc này sợi dây thần kinh đang căng bỗng nhiên bị đứt, cô không còn kiên trì được nữa.
Bệnh viện.
Đồng Nhất Niệm còn chưa tỉnh lại, Lục Hướng Bắc ngồi bên cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô.
Anh Tăng đứng thẳng bên cạnh, nói với anh: "Cục trưởng Lục, đều đã xử lí xong rồi, chuyện thẩm vấn.."
"Tiến hành theo kế hoạch đi." Trong mắt anh đã không còn mây đen như ban đầu nữa, trận chiến này anh đã thắng rồi.
"Được!" Ánh mắt anh Tăng nhìn anh đầy kính phục: "Cục trưởng Lục anh lợi hại thật, trận chiến này đánh rất đẹp."
Lục Hướng Bắc không nói gì chỉ nghe thấy phía cửa vang lên giọng nói chất phác: "Niệm nha đầu vẫn chưa tỉnh sao?"
"Bác Thẩm!" Lục Hướng Bắc vội đứng dậy chào hỏi.
Người đến chính là cha của Thẩm Khang Kỳ, tư lệnh Thẩm của quân khu tỉnh.
"Ừ.." Tư lệnh Thẩm gật đầu mỉm cười: "Tốt lắm nhóc, làm rất tốt! Trước đây bác có hiểu nhầm với cháu, cháu đừng để trong lòng!"
"Vãn bối nào dám ạ!" Lục Hướng Bắc mời tư lệnh Thẩm ngồi xuống: "Lần này có thể tóm hết tội phạm ma tuý vẫn là nhờ bác cả!"
"Ha ha, đâu có, là cháu chỉ huy tốt, bác chỉ cho cháu mượn nhân lực thôi!" Tư lệnh Thẩm vui vẻ cười.
Thì ra lần này dùng Lutz làm mồi nhử, tương kế tựu kế.

Trong hành động bắt Á Man này, những người mặc thường phục kia vốn không phải là cảnh sát mà là quân đội giải phóng.
Lần hành động mai phục này, quan trọng nhất cũng là điều Lục Hướng Bắc sợ nhất chính là bị lộ, nên không dám dùng người của công an, anh đã tìm tư lệnh Thẩm mượn người.

Tư lệnh Thẩm nghe xong kế hoạch của anh cũng hoàn toàn ủng hộ, điều quân đội tinh nhuệ nhất của mình, lại còn xuất ra mười mấy chiếc xe tư nhân, thậm chí để bảo đảm tính chân thực còn mượn mấy xe buýt công cộng để nguỵ trang, tạo ta một màn nhìn như rất bình thường để dụ Á Man xuất hiện.
Tất cả quân nhân này đều có vũ trang mặc thường phục, theo kế hoạch, sau khi xe của Lục Hướng Bắc đi qua chỗ hẻo lánh nhất của công trường thì sẽ đi theo xe của Lục Hướng Bắc, dần dần bao vây lấy xe anh, mục đích làm vậy thứ nhất là để đồng thời bao vây lấy Á Man, thứ hai là để bảo vệ an toàn của dân chúng, cách li xe của dân thường với xe của Lục Hướng Bắc và Á Man.
Vì thế dù cuối cùng Á Man ra tay ở đâu thì cuối cùng vẫn là cá trong lưới mà thôi.
Còn về vỉa hè, thì lề đường cũng có quân nhân mặc thường phục, chỉ cần có tình huống nguy hiểm thì sẽ chỉ huy người đi đường nhanh chóng đi vào các cửa hàng trốn đi để tránh đạn lạc không có mắt làm hại đến người vô tội, hoặc có thể nói là giảm tối thiểu tồn thương.
"Đúng là một nước cờ nguy hiểm!" Anh Tăng cảm thán: "Nếu như Á Man lại thật sự cướp tù ở công trường thì sao?"
Tư lệnh Thẩm cười: "Vậy thì tôi cũng có chuẩn bị hết rồi, lẽ nào quân đội chúng tôi lại chỉ có chút người vậy sao?"
Lục Hướng Bắc cũng cười: "Sẽ không đâu, Á Man là người rất cẩn thận, buổi tối chắc chắn sẽ cho người đến công trường xem xét, xem xem chúng ta có mai phục ở đó không, tôi cũng đã cho vài người làm ra vẻ một chút ở đó thật, hắn ta vốn đã sợ nên chỉ cần nhìn thấy một chút gió thổi động cỏ thì sẽ không dám mạo hiểm đâu, nhưng lại vẫn không muốn từ bỏ việc cứu Lutz thế nên mắc bẫy của tôi là việc đương nhiên.

Nhưng nếu như hắn ta thật sự muốn cướp ở công trường thì chúng ta cũng có cách, anh tưởng những công nhân kiến trúc kia thật sự là công nhân kiến trúc sao?"
Anh Tăng cười ha ha: "Cũng đúng, nhưng cục trưởng Lục, đến cái này mà anh cũng giấu tôi, sao anh lại giỏi tính kế vậy chứ? Tôi đúng là bội phục."
Lục Hướng Bắc lắc đầu: "Cũng không phải là tôi giỏi tính kế, chỉ là chuẩn bị hai phương án mà thôi, hơn nữa tôi có tay trong."
"Tay trong sao? Tay trong gì vậy?" Sự tò mò của anh Tăng bị khơi dậy, đến cả ông Thẩm cũng nghe ra được sự hứng thú.
"Chính là Harry đó, bây giờ có thể nói ra thân phận của anh ta được rồi, anh ta thực ra là bạn học ở trường cảnh sát ở Pháp của tôi, là nội gián bên cạnh Á Man, đã theo Á Man nhiều năm rồi, Á Man rất tin tưởng anh ta, chuyện điều tra mai phục này Á Man cũng điều anh ta đi làm, còn anh ta lại nhân cơ hội không để Á Man phát hiện vào ở trong khách sạn đối diện cách không xa đường cục công an, sau đó dùng đèn để truyền mã Morse cho tôi..

Tất nhiên còn chuyện con trai Đô Đô của tôi nữa, đều là anh ta dùng mã Morse nói với tôi, việc này chúng tôi thường xuyên luyện tập khi còn ở trường cảnh sát nên rất ăn ý." Anh cười giải thích, còn về việc Harry nghĩ ra cách hợp lý gì để vào ở trong khách sạn thì anh không muốn nói.
Nhớ lại thì lần đầu tiên gặp lại Harry sau một thười gian dài là ở quán ba, lần Đồng Nhất Niệm uống say, tên người pháp lãng mạn Harry này còn muốn diễn màn tình một đêm với Đồng Nhất Niệm nữa.
Khi đó anh là nằm vùng nhưng lại không biết Harry bây giờ rốt cuộc là đang làm gì, cho đến khi gặp nguy hiểm ở Philippines, được một tên gầy trong nhà giam cứu, sau đó tên gầy đó ra hiệu bằng tay với anh, cách ra hiệu đó anh chỉ hay làm với Harry trước đây, là dấu hiệu riêng của anh và Harry, lúc này anh mới biết thì ra tên gày kia là do Harry phái đến phòng giam này để chăm sóc anh, cũng là lúc đó mới tin rằng Harry vẫn là Harry trước đây.

Sau này anh xin cảnh sát quốc tế giúp đỡ, xin được biết thân phận thật sự và những từng trải của Harry, vốn nằm vùng thì không được tiết lộ thân phận nhưng với sự chân thành kiên định thêm vào đó là anh có quan hệ rất tốt với người liên hệ với Harry ở tổng bộ, còn vụ án của Á Man lại đang có quan hệ mật thiết với vụ án mà Lục Hướng Bắc đang điều tra nên họ mới vi phạm quy định mà nói cho anh biết.
"Chẳng trách trên người Đô Đô bé bỏng lại là bom câm!" Anh Tăng cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui