Ánh mắt của Nhất Lăng liền trở nên ảm đạm: "Chị..
em cũng không biết nữa, em vẫn luôn cố gắng..
Kiệt Tây cũng rất quan tâm đến em, nhưng em cứ luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, vẫn còn thiếu gì đó, tóm lại là không giống như anh rể đối với chị, hơn nữa Kiệt Tây ở Pháp có rất nhiều cô gái thích, lớp em có đến mấy cô gái Hoa kiều cũng thích anh ấy, chị, em thấy áp lực lắm..
chị dạy em mấy chiêu đi! Kiệt Tây đến bây giờ còn chưa từng chạm vào tay em! Bạn em nói em cứ hạ thuốc anh ấy rồi gạo nấu thành cơm cho xong."
"Đừng, nhất định đừng làm vậy!" Đồng Nhất Niệm nghe thấy chủ ý vớ vẩn này liền ngay lập tức ngăn cản: "Nếu như vậy thì sẽ có tác dụng hoàn toàn ngược lại đấy.
Nhất Lăng, chuyện như thế này còn cần phải xem duyên phận nữa, nếu như em và Kiệt Tây có duyên thì chỉ cần em cố gắng giành được thì nhất định có thể ở bên nhau thôi, nếu như không có duyên thì có miễn cưỡng ở bên nhau thì hai người cũng sẽ chỉ đau khổ cả đời thôi! Vẫn nên xem duyên số đi!"
"Dạ.." Nhất Lăng gật đầu: "Em cũng cảm thấy đây là một chủ ý tồi nên cũng không định áp dụng..
nếu như em làm vậy thì Kiệt Tây nhất định sẽ ghét em."
Hừm, Đồng Nhất Niệm cảm thấy Nhất Lăng đã trưởng thành rồi, ít nhất là không giống trước đây người khác nói gì cũng nghe nữa mà đã có thể nhận biết thị phi rồi, đã có thể tự mình phán đoán rồi, điểm này đáng để cô vui mừng.
"Chị, em sẽ tiếp tục cố gắng, không chỉ là vì Kiệt Tây, mà cũng là vì bản thân em, chị có biết không? Bây giờ em mới biết sống có mục đích là một chuyện vui mừng ra sao, cuộc sống tự bản thân nuôi lấy bản thân mình không làm kí sinh trùng thực sự rất thoải mái! Cuối tuần và kì nghỉ của em đều làm thêm ở công ty Kiệt Tây, tuy thu nhập không nhiều nhưng em thật sự rất vui! Đúng rồi, chị à, em có thứ này cho chị!" Nhất Lăng đang nằm cùng Đồng Nhất Niệm lại ra khỏi chăn, lấy ra một phong bì từ trong túi, và còn cả một chiếc hộp đều đưa cho Đồng Nhất Niệm.
"Đây là gì vậy?" Đồng Nhất Niệm không ngờ Nhất Lăng còn mang quà về cho cô, vừa kinh ngạc lại vừa cảm động.
"Chị mở ra xem xem!" Vẻ mặt của Nhất Lăng có hơi xấu hổ dưới ánh đèn hơi tối.
Đồng Nhất Niệm cười, mở hộp trước, phía trên lớp nhung màu xanh lam là một chiếc kim cài, hình như là làm bằng bạc được thiết kế thành hình hoa lan, cũng khá độc đáo.
"Chị có thích không? Đây là bài tập thiết kế trang sức của em, em tự tay mình làm đấy, Kiệt Tây có nói chị thích hoa lan nhất, tác phẩm đầu tiên có hơi xấu, hơn nữa em cũng không có tiền để làm một cái bằng bạch kim nên chỉ có thể dùng bạc, chị không chê chứ?" Ngữ khí của Nhất Lăng khi nói chuyện có hơi dè dặt.
Khoang mắt Đồng Nhất Niệm bỗng nhiên ươn ướt, người một nhà dù sao cũng là người một nhà, tình thân huyết thống không thể nào cắt đứt được, cô liền ôm lấy Nhất Lăng: "Con bé ngốc này, sao chị lại chê chứ, chị vui lắm, em cuối cùng đã trưởng thành rồi!"
"Chị, em trưởng thành là nhờ công lao của chị cả." Nhất Lăng cũng rất vui, có thể được người chị mạnh mẽ của con bé khen đâu có dễ dàng đâu, con bé cuối cùng cũng không phải là đồ vô dụng nữa rồi!
"Con bé ngốc, là kết quả tự em phấn đấu, chị đâu có làm gì đâu, lại còn luôn mắng em không được nước nôi gì! Em không trách chị là đã may lắm rồi!" Đồng Nhất Niệm không kiềm được rơi nước mắt.
"Chị, cái gì mà chị không làm gì chứ? Thật ra em biết chị đã làm rất nhiều chuyện chỉ là trước giờ không thích nói mà thôi, em và mẹ vẫn luôn đối xử không tốt với chị, em còn từng nghĩ muốn cướp anh rể nữa, nhưng sau khi ba mất chị lại không nói gì mà vẫn nuôi hai mẹ con em, chị hoàn toàn có thể đuổi hai mẹ con em ra khỏi nhà họ Đồng, em và mẹ lúc đó rất lo lắng bởi vì nếu như hai mẹ con em là chị thì nhất định sẽ làm như vậy, nhưng chị lại không làm vậy..
Hơn nữa em còn phạm một sai lầm lớn như vậy mà chị vẫn chịu tha thứ cho em.
Tuy đi Pháp du học là do anh rể giúp đỡ nhưng em biết chị cũng đồng ý, những ngày tháng sau đó tuy em có anh rể chuyển khoản một lần cho em tiền sinh hoạt phí, lại còn nhận được tiền sinh hoạt mẹ em gửi cho nữa, nhưng mẹ em làm gì có tiền, em biết toàn bộ đều là của chị..
Khi cuộc sống của chị khó khăn như vậy mà vẫn không quên cho em tiền."
Đồng Nhất Niệm sững người, thật ra chính bản thân cô cũng không rõ sao mình làm như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ lí do, dường như đó là việc rất tự nhiên, đây vốn là trách nhiệm của cô vậy, cứ tự nhiên mà coi họ thành người nhà nên cũng nên làm vậy.
Vậy nên cô cười: "Con bé ngốc này, người một nhà cần gì phải nói những lời này chứ!"
Nhất Lăng thân thiết dựa vào cô: "Chị à, em biết chị là ngoài miệng nói vậy thôi nhưng rất dễ mềm lòng, nói chuyện cứng ngắc nhưng trong lòng thì vẫn rất thương em, đúng không?"
Đồng Nhất Niệm lúc này trong lòng thật sự rất mềm mại, muốn nói không đúng cũng không được, nên chỉ cười chỉ vào đầu cô: "Đúng, nói đúng lắm, để chị xem xem ở đây là gì nào." Vừa nói cô vừa mở phong bì Nhất Lăng đưa cho cô, bên trong lại là một tập tiền, lại còn là tiền Pháp, con số cũng không nhỏ.
"Đây là gì vậy? Trả tiền cho chị sao? Tự em cầm đi mua cái gì đó ngon hay đồ đẹp đi!" Cô nhét tiền trả lại con bé.
Nhất Lăng lại nắm lấy tay cô: "Không, chị, đây là lương tháng đầu tiên em đi làm thêm, em không động vào chút nào, trong lòng nghĩ khi nào về sẽ đưa cho chị, đi làm rồi em mới biết, một người con gái ra ngoài kiếm sống thật không dễ dàng gì.
Chị, nhớ lại khi mở Y Niệm, chị đã rất vất vả vậy mà lại vì em mà..
Chị, em rất khó chịu, tiền này không nhiều nhưng là tâm ý và quyết tâm của em, Nhất Lăng em sẽ không tiếp tục làm người vô dụng nữa! Chị cứ cầm đi, em bây giờ đã tiết kiệm được chút tiền rồi, thật đấy, tiền làm thêm em không nỡ tiêu chút nào, học kì sau cũng không cần chị gửi tiền sinh hoạt cho em nữa đâu! Tiền anh rể cho em vẫn còn đấy! Em nghĩ đợi đến khi tốt nghiệp sẽ dùng tiền mình tiết kiệm được để tự thuê phòng, nếu như có thể thì có thể từ từ phát triển sự nghiệp riêng của mình..
Đợi đến khi em đứng vững ở Pháp thì sẽ đón mẹ qua đó, sẽ không làm chị vất vả nữa."
Đồng Nhất Niệm thật không thể tin được, đây là Nhất Lăng sao? Đây thật sự là Nhất Lăng sao? Có còn là thiên kim tiểu thư trước đây mỗi mùa mà không có hàng hiệu mới thì không sống nổi sao?
"Nhất Lăng à, em đúng là làm chị phải thay đổi cái nhìn đấy! Nhưng chị không thích em nói mấy lời làm chị vất vả đâu, đều là người một nhà, nói như vậy thì giống người ngoài quá, hơn nữa đón mẹ em qua Pháp thì cũng cần bà ấy đồng ý mới được, thường thì người lớn không thích rời xa quê nhà đâu." Đồng Nhất Niệm nói là sự thật, dù trước đây quan hệ của cô mà mẹ con Nhất Lăng không tốt thì cô cũng chưa từng nghĩ họ là gánh nặng của mình.
Nhất Lăng cười: "Vậy thì tuỳ theo lựa chọn của mẹ thôi, em cũng muốn được làm tròn đạo hiếu mà, bây giờ là chị đang thay em nuôi mẹ, em ngại lắm!"
"Cái gì mà ngại chứ? Vẫn là câu nói đó, người một nhà không nói khách khí, bây giờ chị có thể đối xử tốt với mẹ nhỏ, có thể trân trọng tình thân thì chị sẽ hết sức trân trọng nó, cũng coi như là bù đắp sự hỗi hận trong lòng với ba.
Khi ba còn sống, chị không hiểu chuyện, bây giờ muốn hiếu thuận với ông thì cũng không còn cơ hội nữa rồi, haizz, tuy ông ấy đã làm sai nhưng dù sao cũng là ba chúng ta, Nhất Lăng, chúng ta đừng để lại phải hối tiếc nữa." Cô nhớ đến ba, trong lòng lại có chút thương cảm.
"Dạ!" Nhất Lăng gật đầu: "Nếu như ba ở trên trời có linh thiêng, biết được chị em chúng ta bây giờ đều rất tốt thì nhất định sẽ được an ủi thôi!"
Đồng Nhất Niệm cười, véo mặt Nhất Lăng.
Nếu như là trước đây thì cô sẽ không thể làm ra những hành động thân thiết như vậy, không biết có phải là vì đã làm mẹ nên có thêm tình mẹ không: "Xem ra Kiệt Tây rất có ảnh hưởng với em nhỉ?" Cô nghĩ, Nhất Lăng một mình ở Pháp, không những có thể khắc phục những khó khăn trong cuộc sống mà còn có thể trưởng thành nhanh chóng như vậy, trong đó nhất định là Kiệt Tây đã phí không ít tâm sức.
Nhất Lăng gật đầu: "Đúng thế ạ, Kiệt Tây đã dạy em rất nhiều, từ học hành cho đến làm người, giống như thầy của em vậy, cũng là anh ấy bảo em hiểu cho chị.
Chị, chị có trách Kiệt Tây không?"
"Trách cậu ấy à? Tại sao?" Cô thật sự chưa từng nghĩ đến muốn trách Kiệt Tây.
"Trước khi quay về, em đã hỏi Kiệt Tây tại sao lại đột ngột quay về, Kiệt Tây lúc đó mới nói cho em biết việc của ba anh ấy, anh ấy còn nói khi đó anh ấy biết sự tình nhưng lại lựa chọn chạy trốn, anh ấy có lỗi với chị."
"Hả! Thì ra là chuyện này à!" Chẳng trách Đồng Nhất Niệm cảm thấy Kiệt Tây có chút né tránh trước mặt cô, thì ra trong lòng còn có khúc mắc này: "Sao chị lại trách cậu ây chứ? Đó cũng là ba cậu ấy mà, nghĩ đến khi ba chúng ta qua đời, tâm trạng chị thế nào chứ? Chị quá hiểu cho cậu ấy mà, mỗi người đều có chỗ khó riêng, Kiệt Tây đối với chị em chúng ta đều rất tốt, chị đâu phải là người không biết cám ơn đâu?"
Nhất Lăng nghe vậy liền khẽ cười: "Đúng vậy chị, chị biết ơn với tất cả mọi người, chỉ không biết ơn anh rể thôi, sao em thấy lần quay về này anh rể lại có chút không vui nhỉ?"
Đồng Nhất Niệm liếc xéo con bé: "Thôi đi, trẻ con đừng quản chuyện người lớn! Ngủ thôi!"
"Chị..
Vừa rồi chị còn nói em trưởng thành rồi mà."
Tiếng cười nói của hai chị em vang vọng trong đêm.
Trong phòng khách nhà họ Đồng vẫn còn hai người đang ngồi nói chuyện giữa đàn ông với nhau, ban đầu cuộc nói chuyện đều nói về những vấn đề xung quanh cha của Kiệt Tây, sau khi Kiệt Tây nghe xong liền gật đầu: "Ngày này sớm muộn rồi cũng sẽ đến, trong lòng tôi có chuẩn bị rồi, cũng không trách được người khác, chỉ trách chính bản thân ông ấy thôi, quay về là vì dù sao tôi cũng là con trai ông ấy, dù sao cũng không thể không có ai tiễn ông ấy bước cuối cùng được."
"Cậu có thể nghĩ thoáng được thì tốt rồi, Niệm Niệm rất quan tâm đến cậu, nếu như vì vụ án này mà làm quan hệ của hai người có khúc mắc thì cả đời cô ấy sẽ không được dễ chịu." Lục Hướng Bắc tỏ ra mình rất hiểu vợ mình.
Ngón tay Kiệt Tây kẹp một điếu thuốc, trong làn khói có quầng sáng hạnh phúc đang chuyển động: "Thật ra tôi thật sự sợ chị ấy sẽ không tha thứ cho tôi, lần này trở về đều rất thấp thỏm, nhưng xem ra là tôi đã nghĩ nhiều rồi."
"Đúng thế, tình cảm chị em hai người đúng là bền chặt!" Người nào đó nói chuyện mang theo mùi chua chua.
Kiệt Tây cười: "Sao tôi lại ngửi thấy mùi dấm Lão Trần vậy nhỉ? Lẽ nào tuyển tập n kế hoạch theo đuổi vợ của anh thất bại rồi sao? Anh nói xem tình hình thế nào rồi, tôi nhất định có thể giúp được anh không chừng, trên đời này nếu nói đến hiểu chị thì nếu tôi xếp thứ hai không ai dám nhận thứ nhất, Khang Kỳ cũng không dám nhận!"
Lục Hướng Bắc có chút buồn bực, anh bình thường ít khi nói chuyện nội tâm của chính mình nhưng lúc này lại muốn nói ra, nên cuối cùng kể hết những chuyện gần đây, sau đó còn buồn bã nói: "Cô ấy nói muốn đi."
"Đi à? Cũng rất bình thường, chị ấy mà không đi mới kì lạ đấy! Lời chính xác chị ấy nói là gì?" Kiệt Tây ra vẻ hiểu được.
"Cô ấy nói cô ấy muốn mang con trai rời khỏi nơi này để khuây khỏa tâm trạng." Những lời cô nói anh không nhớ sót từ nào.
"Sau đó thì sao? Anh nói thế nào?" Kiệt Tây lại hỏi.
"Tôi hỏi cô ấy có quay về không?" Anh còn nhớ cảm giác của mình khi đó, anh cảm thấy Đồng Nhất Niệm nhất định có suy nghĩ một đi không trở về, cô muốn rời khỏi anh rồi.
Nào ngờ Kiệt Tây lại đột nhiên cười lớn: "Vậy có phải chị ấy nói sẽ không quay về nữa không?"
"Cô ấy nói không biết."
"Ha ha! Vậy là còn khách khí hơn tưởng tượng rồi đấy! Bình thường chắc là đã nói không quay về nữa rồi!"
Lục Hướng Bắc cũng nghe ra được gì đó, chau mày hỏi: "Có đạo lý huyền diệu gì sao?"
Kiệt Tây cười một cách tự đắc: "Thế nên mới nói người hiểu chị nhất trên thế giới này vẫn là tôi mà! Anh rể, đến anh cũng phải chịu thua đi, anh hỏi một câu ngu ngốc như vậy..
anh không biết chỗ đáng yêu nhất của phụ nữ chính là nghĩ một đằng nói một lẻo sao? Anh hỏi chị ấy có phải sẽ không quay về nữa không, chị ấy nhất định sẽ tức giận rồi, trong lòng chắc còn mắng anh có phải đang mong chị ấy không quay về nữa không đấy! Thế nên trả lời anh là không biết thì đã coi như khách khí rồi!"
"Vậy tôi nên nói gì đây?" Lục Hướng Bắc cũng cảm thấy mình có phải nên thỉnh giáo em trai này không, xem ra anh vẫn chưa đủ hiểu biết về vợ mình, nhưng trước đây anh vẫn luôn cho rằng mình nắm rõ tâm lí của cô nhưng lẽ nào thật sự là không bằng Kiệt Tây sao? Việc này làm anh cảm thấy không thoải mái.
Kiệt Tây nghĩ rồi nói: "Nói thế này nhé, thật ra tôi đều nhìn thấy quá trình anh theo đuổi chị tôi, đúng là cứ dây dưa bám lấy cũng là một cách không tồi nhưng khi thích hợp thì cũng cần phải buông ra.
Chị tôi có một cái tật chính là bệnh đà điểu.
Khi gặp phải vấn đề bế tắc là liền muốn trốn đến nơi người khác không nhìn thấy được rồi giấu bản thân đi.
Bệnh này trước đây chị ấy cũng thường mắc phải, làm tôi và Khang Kỳ phải tìm mãi, lần nghiêm trọng nhất là chúng tôi cũng không tìm được, nhưng đến khi trời tối chị ấy lại tự tìm về, rồi nói là trốn trong rừng nhìn cây cối thôi, lại còn trèo lên cây để nhìn chúng tôi đi qua dưới chân chị ấy nữa..
Có những lúc, con người cần cho chính bản thân một quá trình để tự điều chỉnh, đời này chị tôi đều rất gian khổ, chị ấy muốn trốn chính là vì chị ấy không chống đỡ được nữa, vào lúc này anh lại cứ mặt dày bám lấy sẽ làm cho chị ấy thêm áp lực.
Cái gọi là tình yêu này giống như là thả diều vậy, lúc thích hợp phải thả lỏng dây, để chị ấy hít thở chút không khí trong lành, con người hít thở đủ dưỡng khí thì sẽ lại có được tinh thần sung mãn thôi, có một câu nói rất hay chính là tiểu biệt thắng tân hôn, anh cho chị ấy chút không gian đi, tình yêu và hôn nhân đều cần không gian.
Như vậy đi để tôi dạy anh mấy chiêu, qua đây."
Lục Hướng Bắc nghi ngờ cau mày, ghé tai đến.
Trong phòng ngủ, Đồng Nhất Niệm đang vui vẻ với Nhất Lăng cũng hắt xì mấy cái mà lầm bẩm, ai đang tính kế cô đây.