Lục Hướng Bắc tỏ vẻ vô tội: "Thật sự không phải anh..
Anh còn đang ghen đây.."
Bên trong hoa có một tấm thiệp, cô nghi ngờ cầm lên, chỉ thấy trên đó viết: Niệm Niệm thân mến, đây là sự chúc phúc của anh và Kiệt Tây dành cho em.
Nha đầu nhỏ, lần đầu tiên kết hôn không nói với anh, lần này vẫn không nói với anh, muốn ăn đòn đúng không? Nhưng dù em có chồng rồi không coi bọn anh là anh em nữa nhưng bọn anh vẫn coi em là bảo bối, nói với thằng nhóc Lục Hướng Bắc là nếu như anh ta dám bắt nạt em thì anh và Kiệt Tây chắc chắn sẽ không tha cho anh ta! Lần này tuy bọn anh không thể đích thân đến hiện trường hôn lễ nhưng thật lòng chúc hai người hạnh phúc.
Khang Kỳ.
"Thấy chưa, thấy chưa!" Đồng Nhất Niệm đưa tấm thiệp cho anh xem: "Anh còn dám đối xử tệ với em xem!"
"Anh thấy rồi!" Người nào đó buồn bực, kết hôn rồi mà vẫn có người tặng hoa hồng làm quà, đây chẳng phải là khiêu khích trắng trợn sao? Nhưng anh tất nhiên là hiểu được quan hệ giữa người vợ thân yêu này của anh và hai người kia, thật ra anh rất cảm kích hai người đàn ông này.
Khi người vợ bảo bối của anh chịu ấm ức thì chính họ đã cho cô sự quan tâm, nhưng vợ anh lại chỉ yêu mình anh mà thôi, không phải sao? Chỉ riêng điểm này cũng đủ để hai người đàn ông kia ghen tị đến chết rồi, anh việc gì phải ở đây ghen tức với đống hoa này chứ?
Nghĩ như vậy thì trong lòng anh cũng cảm thấy sảng khoái, giúp vợ chuyển hoa vào trong, sau đó gọi mọi người nhanh chóng ăn cơm.
Vốn là một lần tụ tập vui vẻ nhưng lại vì một câu nói của Di Đóa mà không khí hơi trầm xuống.
"Đúng rồi, Niệm Niệm, hôm qua mình gặp người bạn thân kia của cậu, nhìn có vẻ rất tiều tuỵ." Di Đóa vô tình nói ra.
"Ai cơ?" Bạn thân của Đồng Nhất Niệm cũng chỉ có mấy người, Kiệt Tây đi Pháp, Khang Kỳ trong bộ đội, lẽ nào là..
Giai Mi! Trái tim cô như nhảy lên: "Là Giai Mi sao?" Lâu như vậy rồi vẫn không có tin tức của Giai Mi, Lục Hướng Bắc từng hứa sẽ tìm giúp cô mà nhỉ? Nhưng cũng không thể trách anh, bởi vì giữa họ xảy ra quá nhiều chuyện, vốn không có thời gian và sức lực để lo chuyện của người khác, thỉnh thoảng cô sẽ nhắn tin QQ cho Giai Mi, có lúc sẽ gọi vào số cũ của cô ấy nhưng QQ không có trả lời, điện thoại thì không gọi được, Giai Mi giống như người bốc hơi mất vậy.
Nào ngờ Di Đóa lại nói: "Không phải, không phải Giai Mi, là chồng trước của cô ấy, Minh Khả!"
"Anh ta à!" Mặt của Đồng Nhất Niệm trầm xuống: "Anh ta không phải bạn thân của mình, mình không có người bạn thân này!" Nhớ lại Minh Khả phản bội Giai Mi cô lại tức, hơn nữa nếu như không phải vì Minh Khả thì Giai Mi sao có thể mất tích chứ?
"Mình phải trù ếm anh ta và Vi Vi sinh con trai không có lỗ đít!" Cô tức giận nói.
Lục Hướng Bắc cười: "Em ấy, ai lại đi trù người như vậy chứ?"
"Vậy thì thế nào? Lẽ nào còn muốn em chúc phúc cho họ sao?" Đồng Nhất Niệm tức giận lườm anh.
Di Đóa lại cười nói tiếp: "Niệm Niệm à, trù ếm này của cậu sẽ mãi mãi không thành hiện thực, bởi vì Minh Khả không có kết hôn với Vi Vi."
"Không kết hôn sao, vậy thì đáng đời! Mình cũng không tin trên thế giới này lại bất công như vậy, tiểu tam và đàn ông xấu xa không thể hạnh phúc được!" Lời của Di Đóa đã làm Đồng Nhất Niệm lại nhớ Giai Mi, cô nhìn Lục Hướng Bắc với ánh mắt đầy mong chờ: "Anh nói xem, Giai Mi rốt cuộc đã đi đâu rồi? Anh cũng không tìm được sao?"
Lục Hướng Bắc có chút hổ thẹn, đã hứa giúp cô tìm Giai Mi nhưng hơn một năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện nên đã gác lại chuyện của Giai Mi, vì thế anh nắm tay cô an ủi: "Niệm Niệm, mỗi người đều có hạnh phúc thuộc về riêng mình, Giai Mi và Minh Khả đã là có duyên không phận, giờ rời khỏi Minh Khả thì cô ấy cũng sẽ gặp được người thật sự yêu thương cô ấy thôi, nhất định là vậy! Bây giờ cô ấy trốn đi không muốn gặp em nhất định là vì có nỗi khổ của cô ấy, không phải là cô ấy không cần em nữa, không nhớ em nữa, cô ấy nhất định đang ở một nơi nào đó tìm kiếm hạnh phúc của cô ấy, chờ cô ấy tìm được rồi thì sẽ quay về gặp em thôi."
"Nhưng..
Đến khi đó thì chúng ta đã đi Bắc Kinh rồi, cô ấy sẽ không tìm thấy được chúng ta nữa." Trong lòng Đồng Nhất Niệm đầy phiền muộn.
"Sao có thể chứ? Chúng ta.."
Lục Hướng Bắc còn chưa nói hết thì đã bị tiếng nói của Di Đóa cắt ngang: "Hai người đi Bắc Kinh sao? Định cư luôn sao? Sẽ không quay lại nữa sao?"
Lời của Di Đóa càng làm cho bầu không khí càng thêm thương cảm.
Dường như đời người luôn luẩn quẩn giữa gặp gỡ và chia xa, vốn là một buổi tiệc kết hôn nhất thời lại bị nỗi buồn chia xa bao chùm.
Cuối cùng vẫn là mẹ Lương khuyên những thanh niên này: "Bây giờ giao thông phát triển như vậy, mua vé đi Bắc Kinh cũng chỉ cần hai tiếng đồng hồ, còn có cả điện thoại, di động, bọn trẻ các con còn chơi QQ gì đó, còn bo này, bo kia (ý là Weibo), muốn gặp nhau đều rất dễ dàng mà!"
Lời của mẹ Lương làm cho Di Đóa phì cười: "Cũng đúng, Niệm Niệm à, cậu đi Bắc Kinh an cư trước, chờ đến khi sự nghiệp của hai người ở Bắc Kinh phát triển thì mình và Thành Chân sẽ lại qua đó, đến khi đó chúng ta sẽ tụ tập ở Bắc Kinh!"
"Vậy mọi người đi rồi thì tôi và Lâm Lâm ở đây trông nhà vậy, đợi khi nào mọi người muốn quay về nhà thì quay về xem xem, nhất định sẽ tiếp đãi thật tốt! Nào, hôm nay là ngày đại hỉ của cục trưởng Lục, chúng ta đừng thương cảm quá! Cạn ly, chúc cục trưởng Lục và bà Lục mãi mãi hạnh phúc, cũng chúc chúng ta mãi mãi hạnh phúc!" Tiểu Đỗ nâng ly rượu, nói lớn.
"Được, cạn ly!"
Ly rượu trong không trung va chạm tạo ra tiếng vui tai, đó là âm thanh của hạnh phúc, hạnh phúc này cũng giống như rượu trong ly, sẽ không nhạt đi theo năm tháng, để càng lâu càng thơm, càng nặng càng đậm.
Nhất định vậy.
Sau khi cơm no rượu say, ba người phụ nữ trốn sang một bên chia sẻ cảm xúc mang thai, ba người đàn ông thì ở chỗ khác nói chuyện.
"Cục trưởng Lục, anh đi Bắc Kinh là từ chức thật sao? Không phải thăng chức sao?" Tiểu Đỗ đã biết tin anh từ chức, thấy rất tiếc cho anh, bởi vì trước khi anh đi Haiti đã có tin nói rằng anh là ứng cử viên sáng giá cho chức phó thị trưởng thành phố nhiệm kì sau, nhưng sau khi trở về lại được biết là anh sẽ rời đi, vốn còn tưởng anh đi Bắc Kinh để có vị trí cao nên không để vào mắt chức phó thị trưởng ở đây.
Lục Hướng Bắc lắc ly rượu, gật đầu: "Đúng thế, là ở nhà thôi, để vợ tôi nuôi!" Anh nói đùa.
Tất nhiên câu nói này không ai tin cả.
Đối mặt với hai người này, đặc biệt là với ánh mắt của Thành Chân, anh bất lực đành giải thích: "Thành Chân, cậu hiểu anh nhất, cậu biết là anh thích làm cảnh sát, thuần tuý là thích làm cảnh sát, anh thích phá án, phá những vụ án lớn, thích cảm giác chủ trì chính nghĩa, nói trắng ra thì anh là người thích làm việc! Nhưng làm cảnh sát đến lúc này cũng là đến giới hạn của anh rồi, chuyện sau đó lập tức sẽ là thăng chức, phó thị trưởng, bí thư chính uỷ, ba tôi còn muốn tôi làm quan ở Bắc Kinh nữa! Cứ như vậy anh sẽ không còn tìm thấy niềm vui làm cảnh sát nữa, anh chỉ muốn thuần tuý làm một cảnh sát nhỏ thôi, nhưng nếu anh cứ bám lấy vị trí cục trưởng nhỏ này mãi thì người khác sẽ cảm thấy anh không bình thường mất, tóm lại chính là người sợ nổi tiếng, heo sợ béo, một khi nổi tiếng thì rắc rối sẽ thi nhau kéo đến, cứ có chuyện rắc rối thì anh lại nghĩ xem chỗ nào cần phải bảo vệ giữ gìn, anh sẽ đến đó, nhưng vậy thì ba anh không chặt chân anh mới lạ đấy."
Thành Chân nghe anh nói vẫn luôn không có biểu hiện gì, đến lúc này mới vội nói chen vào một câu: "Còn vợ anh nữa, cũng sẽ không tha cho anh đâu.
Anh không làm cảnh sát nữa có phải vì chị ấy không? Cái gì mà thích làm việc? Cái gì mà không thích làm quan? Cái gì mà ba anh? Toàn là cái cớ hết!"
Lục Hướng Bắc trầm lặng một lát: "Cô ấy lại nghĩ rất thoáng, ủng hộ tôi tiếp tục làm cảnh sát, là tôi không muốn, đúng vậy, cậu nói đúng, phần lớn nguyên nhân là vì cô ấy.
Tôi đúng là thích phá các vụ án lớn, án khó, nếu như tôi tiếp tục làm thì chắc chắn sẽ làm theo hướng này, nếu không thì tôi đã không còn là tôi nữa rồi, nhưng vậy thì cuộc sống của cô ấy sẽ không thể yên ổn được nữa.
Cứ xem như anh xem nặng tình yêu đi, trên thế giới này không thiếu một cảnh sát như anh nhưng cô ấy lại chỉ có một người chồng là anh mà thôi."
Thành Chân và Tiểu Đỗ nghe vậy cũng không nói gì.
Anh liền cười: "Tiểu Đỗ, có phải hình tượng mẫu mực của tôi đã sụp đổ rồi không? Tấm gương cảnh sát của các cậu, cục trưởng anh hùng đã chết rồi, chết ở Haiti rồi, hi sinh thân mình vì bảo vệ hòa bình rồi.
Tôi chỉ là chồng của cô ấy thôi, một người chồng bình thường mà thôi."
Tiểu Đỗ lắc đầu, nâng ly chạm ly với anh: "Không đâu, dù anh làm gì đều là hình mẫu trong lòng tôi, dù là người chồng bình thường thì cũng là người chồng mẫu mực, Tiểu Đỗ sẽ luôn noi theo anh! Cục trưởng Lục, tôi kính anh!"
Tết mỗi năm, hai ông bà Lương đều lên núi thăm con trai, năm nay ăn tết ở Bắc Kinh, nên còn chưa lên núi.
Tuần trăng mật của Đồng Nhất Niệm và Lục Hướng Bắc cũng sắp đến, Lục Hướng Bắc cũng muốn đi thăm anh trai nên trước khi đi nghỉ tuần trăng mật, cả nhà họ đã lên núi một chuyến.
Đồng Nhất Niệm đã từng đến ngon núi này, ngôi mộ này, nhưng lúc này lại không giống nữa.
Bên cạnh mộ Nhuận Nam có thêm một phần mộ, chỉ lập một tấm bia, nhưng trên bia lại không viết tên, càng không có ảnh, chỉ là một tấm bia vuông vức, nếu như không biết thì còn tưởng là một phần mộ không.
Tất nhiên người chôn ở đấy chính là Như Kiều.
Theo di ngôn của Như Kiều năm đó, an táng cùng Nhuận Nam, nhưng khi đó thân phận của Lục Hướng Bắc rất nhạy cảm, bất cứ vết tích gì cũng có thể lộ ra bí mật, vì thế không dám công khai an táng Như Kiều mà giao Thành Chân phân ra hai chỗ an táng, một chỗ là mộ giả lập bia ghi tên, một chỗ là mộ thật nhưng trên bia lại không có gì.
Mẹ Lương bày hết đồ cúng ra, không ngờ còn bày trước mộ của Như Kiều một phần y hệt.
Nhà họ Lương chẳng phải là không thích Như Kiều sao?
Trên mặt Lục Hướng Bắc và Đồng Nhất Niệm đều lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Mẹ Lương hiểu cảm giác của hai người, nhìn một cái rồi lặng lẽ chỉnh sửa ít cỏ hai bên rồi mỉm cười với chú Lương đang như hòn đá bên cạnh: "Đều đã qua rồi..
Mấy năm nay, mẹ và ba con đều đã nhìn thoáng ra nhiều rồi, ba còn chỉ là cứng miệng thôi, trong lòng cũng đã buông xuống được rồi.
Năm ngoái chúng ta đã phát hiện bên cạnh xuất hiện một ngôi mộ kì lạ, trong lòng cũng đoán được là con bé đó, cũng hiểu được sao nó lại không làm một người tử tế mà đi làm vũ nữ, thật ra con người con bé này vốn cũng không xấu, chỉ là tạo hóa đùa người, năm xưa tấm bia này là con bé lập, viết mấy chữ nước ngoài mà chúng ta không hiểu, chúng ta không cho thì con bé cứ liên tục dập đầu với chúng ta, dập đến đầu chảy máu nên chúng ta đành nghe theo nó.
Haizz..
Sau này nó quỳ trước mộ ba ngày ba đêm rồi sau đó cũng mất tích, rất lâu sau đó mới phát hiện nó làm vũ nữ ở hộp đêm, hơn nữa lại còn..
với con.." Mẹ Lương nói đến đây lại nhìn Đồng Nhất Niệm rồi dừng lại, sau đó nói tiếp: "Ta còn mắng nó không học hành tử tế, cho đến tận khi nó chết thì mới biết là nó cũng đã suy nghĩ rất nhiều."
Đồng Nhất Niệm hiểu sự ngập ngừng của mẹ Lương có nghĩa là gì, ban đầu Như Kiều đổi tên Oanh Oanh ở hộp đêm của Hạ Tử Du, bên ngoài lấy danh là tinh nhân của Lục Hướng Bắc, mẹ Lương vẫn biết, cũng biết Lục Hướng Bắc là chồng cô, nhưng lại vẫn luôn giấu chuyện này, lúc này vẫn sợ trong lòng cô có khúc mắc nên nói được một lửa liền ngập ngừng.
Nhưng trong lòng cô còn vướng mắc sao?
Cô nhìn thấy ánh mắt Lục Hướng Bắc hướng về cô, ánh mắt đó là có ý gì đây? Sợ cô tức giận sao?
Vì thế cô mỉm cười, chủ động nắm tay anh.
Nếu như tình yêu của cô và Lục Hướng Bắc còn bị nghi ngờ vậy thì trên thế giới này còn có tình yêu nào đáng tin nữa đây?
Có lẽ khi Lục Hướng Bắc mười mấy tuổi, một Như Kiều xinh đẹp thuần khiết đúng là đã từng thu hút được anh nhưng vậy thì sao chứ?
Có lẽ cô nên cảm ơn ông trời chiếu cố, dù đã làm người đàn ông ưu tú trước mặt này khi mười chín tuổi từng rung động vì một người phụ nữ nhưng cuối cùng vẫn rơi vào tay cô, để cô hưởng thụ.
Yêu đến bay giờ đã không còn gì hối tiếc nữa rồi.
Nếu như bắt buộc phải nói có, nếu như phải theo đuổi hoàn mĩ vậy thì chỉ có thể trách bản thân cô nhỏ hơn anh, không thể cùng anh đi học, cùng anh đạp xe nếu không người đầu tiên làm anh rung động chắc chắn là cô.
Không, cô mới đúng là người đầu tiên làm anh rung động mà! Cô sao có thể quên là khi cô mới bảy tám tuổi, lần đầu tiên gặp nhau mà anh đã ghi nhớ cô rồi mà, chỉ là ai bảo cô mới chỉ là một cô nhóc chưa lớn chứ? Nếu biết sớm như vậy thì cô đã bám chặt lấy anh, không rời đi cùng Khang Kỳ nữa, bắt anh phải đền bánh kem cho cô, bắt anh dạy cô lái xe, bắt anh chơi cùng cô.
Như vậy thì Như Kiều đã không còn cơ hội nữa rồi.
Hi hi, cô bị suy nghĩ lung tung của mình chọc cười.
Thật ra tất cả đều là sắp xếp của vận mệnh, không phải sao? Nếu như không có vướng mắc tình cảm của Như Kiều và anh thì chưa chắc Nhuận Nam đã chết, vậy thì Lục Hướng Bắc chưa chắc đã đến đây làm cảnh sát nằm vùng, cũng sẽ không có mối nhân duyên với cô, không phải sao?
Cười xong cô vội che miệng, hình như cười trước mộ là không được lịch sự lắm.
Lục Hướng Bắc nhìn dáng vẻ này của cô cũng cười: "Không sao đâu, cười không có nghĩa là không hoài niệm, chúng ta có thể dùng nụ cười đề nhớ về người thân trong quá khứ bởi vì họ cũng hi vọng chúng ta được sống một cách hạnh phúc mà."
Người thân, một từ thật đẹp.
Nhuận Nam, Như Kiều, anh đều coi họ là người thân sao? Dù là gì thì cô cũng đều rất kính trọng họ.
Cô nhìn tấm bia vuông vắn của Như Kiều, trong lòng thầm nói: "Như Kiều, chúng ta đã từng không thích nhau nhưng tôi vẫn muốn nói với cô, thật ra tôi muốn cám ơn cô, cám ơn cô đã dùng những lời lẽ vô tình để nhắc nhở tôi hiểu được thế nào là yêu, làm thế nào để yêu, bây giờ tôi đã hiểu rồi, tôi sẽ dùng toàn bộ tâm tư mình để yêu anh ấy."
Có lẽ Như Kiều chính là một cái gai trong lòng cô nhưng cái gai nhỏ bé đó sao có thể chịu nổi được tình yêu mãnh liệt giữa cô và Lục Hướng Bắc thiêu đốt chứ? Cái gai này đã sớm dần dần bị mài mòn, bị đốt cháy cuối cùng biến thành tro tàn biến mất không vết tích trong lò luyện tình yêu rồi.
Lúc sau ba mẹ Lương đều về trước, Lục Hướng Bắc và cô lại về thăm Đồng Tri Hành.
Tấm ảnh trên tấm bia mộ, Đồng Tri Hành cười rất hiền hòa, rất thân thiết, gần gũi như khi còn sống.
Đồng Nhất Niệm đứng lặng hồi lâu trước mộ, lại nhớ về những lời Đồng Tri Hành từng nói với cô: Dù có chuyện gì xảy ra, Lục Hướng Bắc cũng đáng là người nhà để cô tin tưởng.
Cô khi đó lại như bị lạc trong màn sương không phân biệt được rõ ràng.
"Ba." Giọng nói của Lục Hướng Bắc bỗng nhiên vang lên bên tai cô: "Ba giao Niệm Niệm cho con nhưng con đã phụ sự giao phó của ba, làm cô ấy đau lòng, buồn bã.
Con rất cám ơn Niệm Niệm đã một lần nữa cho con cơ hội được chăm sóc cô ấy, lần này mong là ba vẫn sẽ tin tưởng con như trước, con nghĩ con sẽ làm tốt hơn trước đây, con sẽ cố gắng.
Ba ở trên trời hãy nhìn bọn con và phù hộ cho bọn con nhé!"
Đồng Nhất Niệm vẫn luôn nắm tay anh, trong lòng hiểu rõ thật ra anh trước giờ đều rất cố gắng, trước giờ đều luôn chăm sóc cô rất tốt, cô tin rằng ba cũng thấy rồi, hơn nữa ba còn yêu thích anh như vậy, nói không chừng còn trách cô là quá hồ nháo ấy chứ.
Ba yên tâm đi, con sẽ sống thật tốt với anh ấy, cũng sẽ chăm sóc cho mẹ nhỏ và Nhất Lăng thật tốt, chờ Đô Đô và Đồng Đồng lớn hơn một chút sẽ đưa chúng đến gặp ba..
Cô cười một cách nghịch ngợm với ba trên tấm ảnh, đây là nụ cười mà ba cô khi còn sống chưa từng nhìn thấy ở con gái mình, bây giờ ông còn có thể nhìn thấy không?
Khi quay về, ánh nắng rất đẹp.
Buổi sáng mùa xuân ở phía nam đã tràn đầy ấm áp rồi.
Xe đã được ba mẹ Lương lái về trước rồi, bây giờ Lục Hướng Bắc và Đồng Nhất Niệm thường thích đi bộ, dù là trên đường hay hẹn hò, đi ăn cơm đều rất ít khi lái xe.
Chỉ là thích cảm giác nắm tay nhau, cùng dắt tay nhau đi qua sương sớm, hoàng hôn, dường như chân họ đang bước trên đường đời họ vậy, mười ngón tay đan vào nhau chỉ mong con đường này không bao giờ hết.
Đi xuống núi vẫn không có xe nên hai người lại tiếp tục đi bộ chầm chậm.
Anh bỗng nhiên dừng lại nói với cô: "Niệm Niệm, anh và Như Kiều.."
Anh vừa bắt đầu mở lời thì đã cảm thấy trên môi ấm áp, là cô đang nhón chân lên hôn vào môi anh.
Cô không cho anh nói, không để anh nói.
Cuối cùng, cô rời khỏi môi anh, ngẩng mặt lên cười đầy ấm áp: "Em yêu anh là đủ rồi." Bởi vì yêu anh nên mới tin anh, bởi vì yêu anh nên mới tôn trọng anh, bởi vì yêu anh nên mới không có vướng mắc, bởi vì yêu anh nên mới cho phép anh có bí mật nhỏ của riêng mình, bởi vì yêu anh nên mới biết là anh cũng yêu em, bởi vì anh yêu em còn hơn cả em yêu anh nên vậy là đủ rồi.
Sau khi ngây người một lúc anh lại cười, dùng ngôn ngữ kiên định nói với cô: "Anh yêu em, chỉ yêu mình em, mãi mãi yêu em."
Đúng thế, anh từ trước đến giờ chỉ yêu mình cô mà thôi.
Nụ cười của cô như mạ lên màu nắng, thuần khiết rạng rỡ, dường như được quay trở về rất lâu trước đây anh đến trường học đón cô về vậy, cô để tóc đuôi ngựa chạy đến, trên mặt mạ màu vàng đỏ của ánh hoàng hôn, giống như hoa đào nở, vô cùng xinh đẹp.