Cô là một người có ý thức tự bảo vệ rất mạnh, trước mặt người lạ rất ít khi tỏ ra dáng vẻ bi thương của mình, nhưng không biết tại sao lại nhắc đến mẹ với người chỉ từng cứu cô một lần, người được ba cô coi trọng này, hơn nữa người đàn ông đó lại còn rất lạnh lùng nữa.
Nhưng sự lạnh lùng của anh lại rất vừa mắt cô.
Cô vống không phải là người nhiệt tình, không thích giao thiệp, không thích khách sáo với những người không thân thiết.
Trong thời gian riêng tư của mình, phần lớn cô thích yên tĩnh nhưng lại sợ cô độc, vì thế tối đó trong văn phòng làm việc của anh, anh làm việc còn cô chỉ ngây người, lại vừa ý cô, khá hòa hợp.
Anh không giống những nhân viên Đồng thị khác thường cố ý nịnh nọt cô, việc này làm cô cảm thấy buồn cười.
Thật không hiểu những nhân viên nam này, họ tưởng rằng muốn được bao nuôi là dễ lắm sao?
Nhưng anh lại cứ lặng lẽ tồn tại như vậy, vào sinh nhật của mẹ nhỏ, buổi tối cả nhà cùng chúc mừng đó, khi tâm trạng cô không tốt nhớ về mẹ mình thì anh ở nơi cách cô không quá ba mét, chỉ cần cô hơi hơi quay đầu là có thể nhìn thấy, làm cô có thể tuỳ ý ngây người hoặc cầm di động đọc tiểu thuyết, nhưng lại không cảm thấy thế giới quá yên tĩnh chỉ còn lại mình cô.
Chung sống như vậy rất thoải mái.
Từ đó cô lại cảm thấy có chút thích loại an nhàn này, không cần lại phải đi tìm Di Đóa hoặc Giai Mi chơi nữa.
Ngày này những năm trước cô cũng tránh đi, sẽ chơi điên cuồng cùng Di Đóa cả đêm, sau đó say khướt về nhà, ba thấy vậy nổi giận thì cô lại thấy vui.
Chỉ riêng tối nay cô lại thuận theo sự yên tĩnh này cho đến khi ngủ mất.
Có thể ngủ mất ở văn phòng làm việc của một người đàn ông xa lạ đối với cô đúng là một chuyện hoang đường.
Khi áo khoác của anh đắp lên người cô, mùi hương đàn ông xa lạ chui vào mũi cô đã làm hoóc môn tiết ra của cô trở lên thất thường, mặt nóng tim đập vội mở mắt ra, vừa đúng lúc đối mặt với ngũ quan đẹp đẽ của anh dưới ánh đèn điện, có lẽ vì ánh đèn điện mà lại thêm mấy phần dịu dàng, anh trong khoảnh khắc đó lại làm cô không dám nhìn thêm.
Tất nhiên cô chưa đến mức cho rằng bản thân rung động vì người đàn ông này, vì thế khi bạn học cười nói bạch mã của cô đến đón cô thì cô chỉ cười phủ nhận, nói chỉ là nhân viên công ty mà ba gọi đến đón cô mà thôi.
Đúng thế, trong mắt cô, anh chỉ là bạn của ba, chỉ như vậy thôi.
Càng gần đến khi tốt nghiệp thì càng ít tiết học, Di Đóa đã thực tập ở công ty rất lâu rồi, còn cô thì vẫn nhàn rỗi không hứng thú với nghiệp vụ của công ty, nhưng cũng không trốn được, mà vẫn bị ba cô ép vào công ty, hơn nữa lại còn để cô đi theo giám đốc Lục học tập!
Giám đốc Lục!
Anh lại thăng chức rồi!
Đó là chuyện của anh, tại sao lại muốn cô làm trợ lí cho anh chứ?
Khi ba cô đưa ra quyết định này có phải đầu bị chập mạch rồi không? Cô rất muốn hỏi nhưng sợ đầu cô lại bị ba cô cốc rách mất.
Cô hục hặc đi vào văn phòng anh báo cáo nhưng không hề định làm việc tử tế, càng đừng nói đến theo anh học tập rồi, cô vốn là không có chút hứng thú nào với Đồng thị cả!
Vì thế đối với một đống giấy tờ anh giao cho cô chỉnh lí, cô vốn không hề lật một trang nào mà đóng cửa văn phòng chơi game cả ngày, cuối cùng chờ đến giờ tan làm, Di Đóa đến gõ cửa, hai người đã hẹn là sau khi tan làm đi ăn cơm xem phim dạo chợ đêm.
Cô vừa thu dọn đồ chuẩn bị xuất phát thì Lục Hướng Bắc ác độc lại xuất hiện, mặt âm trầm: "Tài liệu của cô đã chỉnh sửa xong chưa?"
Cô liếc nhìn đống tài liệu chưa từng lật ra kia có chút chột dạ nhưng lập tức cảm thấy cũng không có việc gì, công ty mang họ Đồng, dù cô có là trợ lí của anh thì cũng không cần nghe anh sắp đặt đâu nhỉ?
Vì thế liền nói với anh một cách hùng hồn: "Chưa đâu, nhưng giờ là giờ tan làm rồi, tạm biệt!"
Mặt anh càng trở lên âm trầm: "Giờ làm việc thì chơi game cả ngày, công việc chưa làm chút nào mà đã muốn tan làm sao? Nếu như ai trong công ty này cũng giống cô thì sớm xong đời rồi!"
"Nhưng..
những tài liệu này anh gọi thư kí làm là được rồi mà! Đây cũng không nằm trong phạm vi công việc của tôi!" Tuy nói cô là trợ lí của anh nhưng cô vốn không hiểu trợ lí này của cô cần làm gì, ba cô cũng không nói, còn anh vốn cũng đâu cần trợ lí!
"Vậy thì cô làm gì? Công việc của cô là gì? Chơi game sao?"
Cô á khẩu không nói được gì.
Anh có thể không cần bức ép người như vậy có được không? Anh có thể không cần hung dữ như vậy có được không? Trong Đồng thị còn chưa có ai dám nói chuyện với cô như vậy đâu! Cô thừa nhận, cả ngày chơi game là thất trách của cô, bị anh nắm được điểm yếu: "Vậy thì..
Lục Hướng Bắc, anh cũng biết tôi đến công ty làm cũng chỉ là làm màu thôi, chơi chơi mà thôi, anh đừng coi là thật, anh cứ tiếp tục thăng chức của anh, phát tài của anh, còn tôi chỉ cần dựa vào bóng cây lớn là anh hóng mát là được rồi, coi như là công ty nuôi một người nhàn rỗi là tôi đi, dù sao tôi cũng họ Đồng."
Đôi mắt âm u của anh nhìn cô rất lâu, làm cô có chút dè dặt, Di Đóa ở bên cạnh cũng phát run, lúc này anh mới nói một câu: "Không được, công việc chưa làm xong thì không được tan ca, tối nay tăng ca!"
Cô kêu gào trong lòng, cô không thể tin được vào mắt mình!
Lục Hướng Bắc, anh bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa, tôi muốn mách ba tôi, hơn nữa còn mách trước mặt anh nữa!
Cô tức giận đùng đùng lấy điện thoại gọi thẳng cho Đồng Tri Hành: "Ba, là con, con không làm nữa đâu, con muốn đổi việc khác!"
"Nhanh như vậy đã muốn đổi việc khác sao? Tại sao vậy?"
"Lục Hướng Bắc đó, anh ta bắt nạt con, anh ta lấy một đống tài liệu vốn là không thể xem hết bắt con xem, lại còn không cho con tan ca, con đói chết mất, vậy mà lại còn hung dữ với con nữa!" Cô vừa nói vừa xem sắc mặt của Lục Hướng Bắc ở bên cạnh, lại thấy anh không có gì rối loạn, dường như đã có dự liệu trước rồi vậy.
Hừ, cô không tin, tuy quan hệ của cô và ba vẫn không ra sao nhưng không đến nỗi là không bằng một người ngoài chứ!
"Con nói quá rồi thì phải, làm gì có tài liệu nào mà xem không hết chứ, những tài liệu này nếu con nghiêm túc xem thì chỉ cần một ngày là đủ rồi!" Giọng nói của ba cô lại vang lên từ phía cửa.
Cô quay đầu lại liền ngây người.
"Đến xem xem tình hình ngày đầu tiên Niệm Niệm chính thức làm trợ lí giám đốc thế nào, Hướng Bắc, không gây rắc rối cho cậu đấy chứ? Đứa con gái này của tôi chính là bướng bỉnh, hãy quan tâm nó thật tốt giúp tôi nhé!"
Đây..
đây là lời người làm ba nên nói sao? Cô thật sự nghi ngờ cô có phải là con ruột của ông không đấy! Hay Lục Hướng Bắc mới là con trai ruột của ba cô đây! "
" Ba, con..
"Cô oan quá, oan còn hơn cả Đậu Nga nữa!
" Con cái gì mà con? Không làm việc tử tế lại còn tưởng mình có lí à? Mau tăng ca cho ba, chưa làm xong việc thì không được tan làm! "Đồng Tri Hành vậy mà lại đồng lòng với Lục Hướng Bắc.
Nói xong lại hòa nhã dễ gần nói với Lục Hướng Bắc:" Hướng Bắc, về sau cứ vậy với Niệm Niệm đi, tôi giao con bé cho cậu, để con bé học tập cậu thật tốt! "
Đồng Nhất Niệm tức giận, hầm hừ:" Con thật nghi ngờ anh ta có phải là con riêng của ba ở bên ngoài không đấy! "
" Con lại còn nói nhiều với ba nữa à? Con đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy! Về sau mấy tiểu thuyết kia của con tất cả thu hết lại cho ba! Hướng Bắc sẽ giúp ba giám sát con, phát hiện con đọc tiểu thuyết thì tịch thu hết, xem sách điện tử thì tịch thu cả di động! "
Thật ác quá rồi đấy!
Ông Đồng nói xong liền rời đi, bây giờ anh có người chống lưng cho rồi, chắc lại càng đắc ý đây? Cô liếc nhìn sang, tưởng sẽ nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt anh nhưng chỉ thấy ánh mắt lạnh nhạt như tờ của anh, nói một câu nhàn nhạt:" Bắt đầu làm việc thôi, tôi cùng tăng ca với cô! "
Cô có hơi bất ngờ nhưng trong lòng cũng coi như là cân bằng, có chết cũng phải lôi theo một cái đệm lưng, cô không tan ca được thì cũng phải kéo anh cùng xuống nước, vậy cũng đáng!
Di Đóa đáng thương, một thư kí thực tập mới đến chỉ dám nói nhẹ một câu với Đồng Nhất Niệm:" Niệm Niệm, hay là để mình giúp cậu.
"
Vừa nói xong liền bị ánh mắt giết người của Lục Hướng Bắc làm cho ngây người.
" Vậy mình đi đây..
tạm biệt Niệm Niệm! Tạm biệt giám đốc Lục!"Di Đóa khi đó nhát gan như chuột vội hoảng hốt chạy trốn.
Từ đó cuộc sống khổ cực của Đồng Nhất Niệm bắt đầu, Lục Hướng Bắc là một tên cuồng công việc, thường xuyên tăng ca đến nửa đêm, cô cũng phải trở thành cuồng công việc theo anh.
Dù trong lòng cô đầy ai oán nhưng cũng không thể càn quấy được nữa, bởi vì cô không có chỗ nào để tố cáo! Ba vốn là không hề nghe cô, chỉ nói Lục Hướng Bắc nghiêm khắc với cô là vì muốn cô ngày càng tốt lên.
Cô cũng phát hiện thật ra cô là một đứa trẻ thông minh.
Dù là làm trợ lí của anh trong trạng thái không hề tình nguyện, cái gọi là học tập vẫn chỉ là cà lơ phất phơ, anh mà không ép thì không làm nhưng khi tâm trạng cô nguyện ý học tập thì học rất nhanh, cái gọi là vừa chỉ điểm đã hiểu chính là để chỉ học sinh như cô.
Đối với cô anh luôn là tâm lí tồn tại đặc biệt.
Cô bây giờ là con gái lớn nhà họ Đồng, tất nhiên là không cần phải lo lắng cái ăn cái mặc, có lẽ trong tâm lí của cô ngày tháng vĩnh viễn sẽ thuận buồm xuôi gió như vậy, phiền não lớn nhất chính là không hòa hợp được với mẹ nhỏ trong nhà, hoặc là nhớ đến người mẹ đã mất của cô.
Cô sao biết được sẽ có một ngày cô sẽ mất hết tất cả những gì hiện tại chứ? Khi ngày đó đến, cô sẽ không còn gì cả, một cô tiểu thư được nuông chiều không học cách mưu sinh thì sao có thể tiếp tục tồn tại nổi đây?
Vì thế anh mới nghiêm khắc yêu cầu cô bắt đầu từ việc đọc tài liệu, học từ cái cơ bản nhất.
Ít nhất phải rèn luyện cho cô có một thái độ làm việc đúng đắn, dù cô không hứng thú với nghiệp vụ của Đồng thị đi nữa thì thái độ này của cô về sau sẽ không làm được việc gì cả, anh hi vọng nếu có một ngày mọi phồn hoa mất hết thì cô có thể kiên cường dựa vào khả năng của chính mình để tiếp tục cuộc đời của mình.
Nhưng cô hoàn toàn không thể hiểu được khổ tâm của anh, hơn nữa gần như còn đối kháng với anh.
Một ngày nào đó trong một cuộc họp của bộ phận, anh là giám đốc sau khi nói xong thì uống nước rốt cuộc cũng phát hiện dưới đáy lá trà là một con gián.