Tiếng va đập cửa nhè nhẹ nhắc nhở cô Lục Hướng Bắc đã rời đi.
Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó cô vội dậy mặc quần áo ngủ đi tìm thuốc tránh thai nhưng vừa đi được một nửa lại buồn cười quay về, anh vốn không có bộc phát ra thì uống thuốc cái gì chứ..
Nằm trên giường, trong người gợn lên những đợt sóng không yên bình, sự đau nhức vẫn còn, có thể vì anh đêm nay không dùng bao nên cảm giác càng mạnh mẽ hơn.
Ngay cả khi kết thúc anh rời đi rồi vẫn còn lại sự kích thích..
Cô bỗng nhiên cảm thấy quan hệ giữa cô và anh giống như mang bao làm tình vậy, rõ ràng gắn lấy nhau rất chặt nhưng dù sao cũng cách nhau một lớp màng nên không thể coi đó là kết hợp thật sự.
Thất tình và hôn nhân thất bại đều làm con người ta trở thành triết gia, giờ thì cô tin câu nói này rồi..
Cô có chút thiếu tự tin.
Nằm trên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ vấn vẫn như vậy nhưng dường như lại không nhìn thấy nụ cười trên đó nữa, vầng trăng này ngoài chiếu rọi cô ra còn chiếu ai nữa?
Khung cửa sổ của ai nữa..
Lúc này khi thiên nha cùng hòa với nhau nhưng mặt trăng lúc này có đồng tình hay không cũng kệ thôi..
Trong lòng là một màn lạnh lẽo, cô ngoài tuyệt vọng ra cũng không còn cảm giác gì khác thậm chí đến tức giận cũng không có, có thể là vì không còn hơi sức đâu nữa..
Không muốn tiếp tục nghĩ nữa vì trong lòng đã dự định làm một việc xấu xa nhất.
Không có Lục Hướng Bắc có thể một lần đau đớn nhưng trái đất vẫn quay vì thế mọi thứ cứ chờ đến ngày mai rồi tính đi..
Mà ngày mai lại đến sớm hơn cô tưởng tượng, cảm thấy mình ngủ chưa được bao lâu thì đồng hồ báo thức đã reo lên, thì ra đã ngủ rất sâu.
Bên cạnh không có gì đáng ngạc nhiên, vẫn trống trơn như vậy, cái người hứa la sẽ đi một lúc rồi về thì ra đêm qua không về..
Sắc mặt cô cứng ngắc, cơ thể cũng cứng ngắc, không hề lưu luyến vị trí trống không thuộc về anh bên cạnh, cô nhanh chóng dậy vệ sinh chải đầu.
Những người và việc làm người ta đau khổ thì nên chủ động tránh đi không nên động vào, cũng không nên suy nghĩ.
Sau đó cô lái xe lòng vòng nửa thành phố đi ăn bữa sang mà cô thích, hôm qua bận làm báo cáo hai bữa cơm còn chưa ăn, cô phải an ủi thật tốt dạ dày mình, ngày mai bắt đầu từ cách hành động hôm nay mà.
Quán cháo ở thành nam đó cũng là quán cháo lâu năm cô hoài nghi có phải bản thân già trước tuổi không sao lại cứ thích những hàng quán lâu năm vậy?
Nhưng quán cháo dù đã mở cửa nhưng lại không kinh doanh hôm nay, hơn nữa bàn ghế trong quán đều đổ ngã trên đất, một đống lộn xộn lại còn có tiếng cãi nhau rất ồn ào.
Vốn không phải là người thích xem những chuyện ồn ào nhưng người đang mắng lớn kia hình như là bà chủ quán cháo nên cũng có chút tò mò cũng lại gần xem, thì ra bên trong đang diễn một vở kịch về ngoại tình hay chiếu trên truyền hình.
Ông chủ quán cháo và nữ nhân viên có điều mờ ám bị bà chủ bắt tại trận, cô người tình bị bà chủ nắm tai túm tóc đánh và còn lớn tiếng mắng mỏ.
Vừa mắng cô người tình không biết xấu hổ vừa mắng ông chủ không có lương tâm.
Vừa đau đớn khóc lóc kể quá khứ bọn họ nghèo khổ, cùng nhau vượt qua bao khó khăn để lập nghiệp, ông chủ đứng đó không dám nói nửa câu giải thích..
Những người vây lại xem nhìn thấy cô nhân tình bị đánh cũng không có ai đứng ra can ngăn còn có những người vỗ tay tán thành nữa..
Đồng cảm..
Cô hoàn toàn có thể hiểu cảm giác bi ai của bà chủ.
Hàng ngày từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, không biết có bao nhiêu là đau khổ ly hợp, bao nhiêu nhẫn tâm vô ơn chứ?
Còn cô vẫn có chút ngưỡng mộ bà chủ, ít ra bà còn có thể nói ra lời bà muốn nói "Gian phu dâm phụ", còn có thể phát tiết bằng cách nắm tai túm tóc cô người tình.
Có được sự khuyến khích như vậy là vì hai vợ chồng này đã cùng nhau đồng cam cộng khổ trong quá khứ, có một người chồng đối với bà tình thâm nghĩa nặng, người chồng này đối với bà là vật sở hữu, đã là vật sở hữu sao có thể nhẫn nhục bị cướp mất chứ? Mà ông chủ cho đến bây giờ chắc vẫn còn yêu bà chủ nên mới thấy có lỗi nên mới đứng một bên nghe mắng không nửa câu phản kháng..
Còn cô từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy Lục Hướng Bắc đã từng là của cô, anh và cô chưa từng yêu nhau, không có cùng nhau trải qua sóng gió khó khăn, bọn họ kết hợp bất ngờ, đang mò mẫm trong hôn nhân (không, nói chính xác là cô đang mò mẫm còn anh vẫn luôn làm theo ý mình), cuộc hôn nhân này dường như lúc nào cũng làm tốt công tác chuẩn bị giải tán vậy, cô lấy đâu ra hơi sức chất vấn chứ? Bởi vì bọn họ không có cơ sở không có tình yêu..
Hôn nhân đầy ngại ngùng như thế của cô, hôn nhân có giá trị mong chờ không cao như thế, cô thật rất lo lắng.
Nếu như cô giống như bà chủ kia nắm tai túm tóc Oanh Oanh hay Ngũ Nhược Thủy mắng cho một trận thì Lục Hướng Bắc cũng sẽ không giống như ông chủ kia chỉ đứng một bên cúi đầu nhận tội mà có thể sẽ cho cô một ánh mắt lạnh lùng rồi quay người bỏ đi sau đó sẽ mất tích mấy ngày.
Sự tức giận của cô rồi cũng lại tự đổ lên minh cô thôi..
Nhưng kiêu ngạo như cô, đà điểu như cô sẽ không bao giờ cho bản thân làm ra những việc như vậy, sự níu kéo tối qua đã là ngoài sự nhẫn nhịn của cô rồi..
Anh sẽ lạnh lùng nhưng cô còn có thể lạnh lùng hơn
Lại lên xe quyết định đi chỗ khác ăn sáng thì di động cô lại kêu, là số của thám tử Vu, năng suất làm việc thật nhanh..
"Tôi sẽ đến ngay, nói chuyện trực tiếp đi!" – Xem ra hôm nay muốn ăn một bữa sáng ngon lành là không thể rồi, thuận tiện mua vài cái bánh mỳ rồi đi về phía công ty thám tử.
Khi cô đến nơi, ông Vu đang ngồi trước bàn làm việc chờ cô, trước mặt có đặt một chiếc phong bì dày.
Cô ôm ngực, tim đập hồi hộp, miệng tun rẩy hỏi: Tìm được chứng cứ rồi sao? "
Ông Vu không khẳng định cũng không phủ định, lấy đồ vật bên trong ra:" Có một số thứ cho cô xem trước, cô phán đoán xem có giúp ích gì không, cũng có thể cung cấp thêm cho chúng tôi một ít trọng điểm, đưa ra phương hướng.
"
Đồng Nhất Niệm nhậ lấy đồ vật trong túi, là danh sánh cuộc gọi ba tháng gần đây của số di động thường dùng của Lục Hướng Bắc, một tập rất dày, muốn sàng lọc trong những số điện thoại này là cả một quá trình.
Cô vừa lướt qua xem chỉ thấy đau đầu liền lắc đầu:" Điện thoại qua lại hàng ngày của anh ta rất nhiều, cái này phải mất vài buổi tối mới xem xong được.
"
Ông Vu gật đầu:" Chúng tôi cũng giữ một bản để giúp cô xem xet.
Bắt đầu từ hôm qua nghiệp vụ trong vụ của cô bắt đầu, chúng tôi có người theo dõi anh ta 24/24, đây là những bức ảnh chụp anh ta, không biết người phụ nữ trong ảnh có phải người cô muốn biết không nhưng không có chứng cứ có tính xác thực.
"
Đồng Nhất Niệm lật xem một số ảnh, cơ bản đều là ảnh anh ta và Oanh Oanh cùng một đám công tử ăn chơi ở câu lạc bộ, còn có hai tấm anh ta cùng Ngũ Nhược Thủy ở bệnh viện.
Ông xã nhà cô cũng thật bận rộn, một đêm phải chạy ba trạm, trạm đầu là câu lạc bộ đêm, trạm hai là về nhà quấn lấy cô trên giường, trạm cuối còn chạy đi bệnh viện..
Cô không thể không thấy buồn cười, anh còn hứa với cô muốn cô cho anh cơ hội, anh muốn làm người chồng tốt vậy mà người chồng tốt là như thế này đây sao? Đêm đêm ca hát ở câu lạc bộ đêm sao? Nhưng bây giờ anh ta có đêm nào cũng ở câu lạc bộ đêm hay không cũng không quan trọng nữa, dù chú rể có đêm đêm không về thì cô cũng sẽ không quản nữa, điều duy nhất cô muốn là ly hôn, nhanh chóng thoát khỏi vòng xoáy này..
Xem xong ảnh, cô quả thật không nhìn ra được tấm nào có thể làm chứng cứ thuyết phục mà cô mong muốn, cô không biết rốt cuộc điều này là đáng thất vọng hay bất hạnh đây, nhưng trong lòng như thở phào một chút..
" Phu nhân, chúng ta cứ tiếp tục tiến hành cho đến khi cô hài lòng thì thôi nếu không cô có thể không cần trả tiền nữa! "– Ông Vu bảo đảm với cô.
" Được, vậy cám ơn, tôi xin đi trước.
"– Cô đứng dậy, cầm chiếc phong bì trong tay chỉ cảm thấy thật nặng nề.
Xem ra mấy ngày tới có việc để làm rồi, chỉ với lịch sử cuộc gọi này cũng đủ để cô nghiên cứu rồi..
Lục Hướng Bắc từ bệnh viện trở về, có chút mệt mỏi.
Đêm qua, hộ lý gọi điện cho anh nói không tìm thấy Ngũ Nhược Thủy, anh ta tìm khắp bệnh viện mà không thấy, bị điện thoại làm phiền sau khi ra khỏi giường anh liền không còn hứng thú nữa, đắn đo trong lòng rồi vẫn quyết định đi bệnh viên tìm cô ta.
Cuối cùng tìm thấy cô ở bên cạnh vườn hoa gần căng tin, xe lăn thì đang đổ trên đất, cô thì ngã trên mặt đất, nửa đêm nửa hôm một mình ở chỗ này lặng lẽ khóc.
Lục Hướng Bắc ôm lấy cô vốn là muốn đặt cô trở lại xe lăn nhưng cô lại ôm chặt lấy cổ anh khóc rất đau lòng.
Anh nghĩ rồi vẫn đặt cô trở lại xe lăn, dịu dàng an ủi:" Sao một mình giữa đêm khuya lại tìm đến chỗ này vậy? "
Cô thút thít:" Em..
rất đói bụng muốn đi mua chút đồ ăn..
"
Anh nhíu mày:" Sao không gọi hộ lý mà lại tự mình đi mua? "
" Gia đình hộ lý hôm nay có việc, em để anh ta về nhà một chuyến, nghĩ là dù sao ngồi xe lăn đi cũng được nên tự mình đi mua..
"– Cô nhìn giống như đứa trẻ phạm lỗi, giọng nói ngày càng nhỏ.
" Em đã ngã bao lâu rồi? "– Anh thấy cô không trả lời câu hỏi liền hỏi lại.
" Hai giờ..
rồi "– Cô nắm nắm ngón tay.
Trả trách lại lạnh như vậy!
Mặt anh dần dần trở nên dịu dàng hơn:" Sau này nếu muốn mua gì thì gọi điện cho anh, anh cho người mang đến cho em.
"
" Không không không, Lục đại ca, anh đã đủ bận bịu rồi lại còn giúp em nhiều như vậy em rất ngại làm phiền anh nữa..
"– Cô liên tục lắc đầu, đôi mắt nước long lanh.
" Không sao đâu, nếu anh không có thời gian có thể gọi Thành Chân hay Lâm Tử mang đến!"– Anh nói
Nghe anh nói xong câu này, trong mắt Ngũ Nhược Thủy có chút thất vọng .