Chương 100: Không quay người lại
Khi Lam Vu Hân nhướng mày nói bản thân đã hẹn gặp Tô Mạn, hơn nữa còn yêu cầu Tô Mạn dẫn theo Bạc Mộ Vũ, Giang Trần Âm đang vùi đầu trong tập tài liệu.
Lam Vu Hân thấy Giang Trần Âm ngừng động tác viết chữ, thu bớt giọng điệu trêu đùa, nghiêm túc: "Cậu có muốn đi gặp em ấy không?"
Giang Trần Âm ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lam Vu Hân, không lên tiếng.
"Lâu lắm rồi cậu không gặp em ấy đúng không, có muốn nhìn thấy em ấy không? Cậu có thể ở gần đó, không cần đi với mình tới gặp bọn họ, dù sao Tô Mạn đang muốn vời mình về bên kia, có mặt cậu thì đâu bàn nổi."
Lam Vu Hân hỏi lại một lần, không mang theo giọng điệu trêu đùa hay ý định không thích hợp nào khác, cũng không nói rõ ràng, càng không mang theo câu chữ mẫn cảm khiến Giang Trần Âm nghe xong lập tức rút lui.
Giang Trần Âm vẫn không trả lời, nhưng dừng bút, dựa người vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc mặt của Giang Trần Âm nhìn không chút chân thực trong ánh sáng chiếu vào, sự im lặng của cô ấy làm không khí khó chịu tới nỗi khiến người ta thở không ra hơi.
Đã nửa năm, Giang Trần Âm dường như đã đếm từng ngày. Trong từng ngày từng ngày khổ sở qua, cô ấy không thể để người thân phát hiện bản thân sốt ruột muốn biết tình hình của Bạc Mộ Vũ.
Những ngày tháng ấy gần như bức cô ấy phát điên, nhưng không ai biết, cô ấy cũng cố gắng không để bất kì người nào biết.
Nhưng cho dù cô ấy và Bạc Mộ Vũ có ăn ý tránh xa đối phương nhường nào, cô ấy cũng không thể gạt đi chuyện ấy, cô ấy muốn gặp Bạc Mộ Vũ. Cô ấy muốn xem xem mấy tháng nay đứa trẻ kia có gầy đi không, cô ấy muốn nhìn thấy dáng vẻ cười lộ ra chiếc răng khểnh của đứa trẻ kia, còn rất nhiều rất nhiều chuyện khác, cô ấy đều muốn nhìn thấy.
Hai người vẫn có thể gặp nhau chứ? Vẫn có thể tươi cười nói chuyện với đối phương chứ?
Giang Trần Âm nghĩ tới những chuyện này, đôi mắt liền xót xa, sau đó liền nhớ tới buổi tối sinh nhật Diệp Hạ Lam, cô gái phía sau lưng ngay tới khóc lóc cũng phải kiềm chế.
Lúc này Lam Vu Hân cắt đứt mạch suy nghĩ của Giang Trần Âm: "Cô giáo Giang, chút nữa mình gửi thời gian với địa điểm qua Wechat cho cậu, nhớ xem đấy."
Giang Trần Âm thu lại ánh mắt, ngẩn ra nhìn tài liệu trên mặt bàn, nhưng ngay tới nhấc bút lên cùng không làm nổi.
Lam Vu Hân lắc đầu, vừa đau lòng vừa bất lực.
Ngày Tô Mạn hẹn gặp, Lam Vu Hân không dẫn theo trợ lí tới chỗ hẹn, khi mở cửa phòng ăn nhìn thấy Bạc Mộ Vũ, Lam Vu Hân dừng bước, khóe môi cong lên nụ cười sâu xa.
Trong phòng ăn chỉ có Tô Mạn và Bạc Mộ Vũ, đồ ăn vẫn chưa lên, đợi sau khi Lam Vu Hân ngồi xuống mới gọi nhân viên phục vụ tới.
Lam Vu Hân gọi xong đồ ăn, nháy mắt với Bạc Mộ Vũ: "Bạn nhỏ, lâu rồi không gặp nhỉ, chẳng tìm chị đi chơi gì cả."
Vì có liên quan tới Giang Trần Âm, quan hệ của Bạc Mộ Vũ và Lam Vu Hân nửa thân nửa sơ, nụ cười rõ ràng thân thiết hơn chút: "Chị Lam, công việc của em tương đối bận, hơn nữa lịch trình của chị cũng kín, cho nên mới không hẹn chị đấy."
Lam Vu Hân có chút ngạc nhiên, nói: "Thời gian này chị không bận mà, hơn nữa đều ở Tần Châu, sao thế, cô giáo Giang không nói với em à?"
Ánh mắt của Bạc Mộ Vũ có chút trốn tránh, cười nói: "Thật à? Có lẽ là em không nhớ rõ."
Phản ứng vô thức lúc này của Bạc Mộ Vũ khiến Lam Vu Hân cười thầm trong lòng, chắc chắn hai người này đã chọc thủng lớp giấy kia, hơn nữa còn ăn ý giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vậy thì vui rồi! Lam Vu Hân kích động cho Bạc Mộ Vũ thêm một cái nháy mắt: "Được rồi, có thời gian nhất định phải hẹn chị ra ngoài chơi đấy, chắc chắn chị sẽ đáp ứng em."
Mới nói được mấy câu đã bắt đầu phóng điện không ngừng, Tô Mạn ngồi bên cạnh nhíu mày, nhưng rất phù hợp với tin đồn của Lam Vu Hân ở ngoài giới.
Lam Vu Hân đùa đủ rồi, nhìn về phía Tô Mạn, nghiêm túc hơn: "Giám đốc Tô, hiện tại có thể bắt đầu bàn về suy nghĩ của cô được rồi."
Tô Mạn thu lại suy nghĩ của bản thân với Lam Vu Hân, nói: "Hợp đồng của cô Lam sắp đáo hạn rồi, rất nhiều công ty đều giơ cành ô-liu, không biết cô Lam hi vọng công ty mới có thể thỏa mãn yêu cầu gì?"
"Sao cô biết nhất định tôi sẽ tìm công ty mới? Có lẽ cô cũng biết tôi ở Gia Ức nhiều năm rồi đúng không." Lam Vu Hân nhướng mày, quyến rũ vuốt mái tóc xoăn màu sô-cô-la của bản thân, chớp mắt với Tô Mạn.
Tô Mạn cười tiếp lời: "Không thử sao biết cô sẽ không tìm công ty mới? Hơn nữa với địa vị hiện tại của cô hoàn toàn có thể lập công ty riêng, nhưng cô vẫn không rời đi, có lẽ cô có yêu cầu với công ty chăng?"
"Cô cũng thông minh đấy." Lam Vu Hân dựa vào ghế, đan hai chân lên nhau, hai tay khoanh trước ngực, cười nói, "Vì tôi lười quản lí nên không muốn tự thành lập công ty, hơn nữa tôi cần có nhiều không gian riêng tư, không thể tới lúc này rồi mà tôi còn phải đâm đầu làm việc. Cô hiểu ý tôi đúng không?"
Tô Mạn như có suy nghĩ gật đầu, âm thầm tính toán trong đầu.
Lam Vu Hân thấy vậy, cười nói: "Cho nên ấy mà, giám đốc Tô có ưu thế gì có thể để tôi lựa chọn không?"
Bạc Mộ Vũ nghe hai người một qua một lại, hiểu ra ý tứ ẩn giấu bên trong, không khỏi đổ mồ hôi cho Tô Mạn trong lòng. Có rất nhiều nguyên nhân để Lam Vu Hân ở lại Gia Ức, vì Gia Ức cho Lam Vu Hân rất nhiều quyền tự do, mà điều này đương nhiên không phải vô duyên vô cớ, chỉ nghĩ thôi cũng biết nhất định có nguyên nhân từ Giang Trần Âm.
Tô Mạn vời Lam Vu Hân về là muốn kiếm tiền, trong một mức độ nhất định, quyền lợi của Lam Vu Hân sẽ không thể nhiều như Gia Ức.
Tô Mạn vẫn đang nghĩ, Lam Vu Hân lại nhanh chóng xua tay, hất cằm, chỉ về phía Bạc Mộ Vũ: "Nếu tôi lựa chọn Hoằng Thịnh, phim tôi đóng phải để bạn nhỏ viết kịch bản, được không?"
"Hả?" Bạc Mộ Vũ ngạc nhiên.
Tô Mạn bật cười: "Có vẻ như cô Lam rất thích Tiểu Vũ, nhưng kịch bản công ty đầu tư quay phim đều phải tiến hành lựa chọn, cô có thể yên tâm về chất lượng."
"Không không không, tôi chỉ cần em ấy." Lam Vu Hân mang theo ý đồ xấu cười cười, "Năm nay 'Chiến Thần' của các cô sắp lên sóng rồi đúng không? Tôi rất hứng thú. Hơn nữa hiện tại đầu gỗ nhỏ lợi hại như thế, tiền đồ sau này vô hạn, đương nhiên tôi phải cướp tài nguyên xuất sắc về tay chứ."
Lại là "bạn nhỏ", lại là "đầu gỗ nhỏ", Bạc Mộ Vũ chỉ đành đỡ trán, rốt cuộc Lam Vu Hân đặt biệt danh gì cho cô không biết?
"Chuyện này..." Tô Mạn mím môi trầm ngâm, cô ấy đã chuẩn bị phúc lợi béo bở trong hợp đồng hợp tác để thu hút Lam Vu Hân, không ngờ yêu cầu của Lam Vu Hân lại kì quặc như thế.
Lam Vu Hân ho một tiếng, thu bớt lại giọng điệu chơi đùa, "Thôi bỏ đi, những chuyện này để sau rồi bàn, tôi đói rồi, ăn cơm trước đã."
Mí mắt Tô Mạn giật lên, sao tư duy của người này lại chuyển biến nhanh vậy chứ?
Tô Mạn đang cảm thấy như thế, Lam Vu Hân đã nhích ghế về phía Bạc Mộ Vũ, hai người bắt đầu ôn lại chuyện cũ.
Có lẽ là vì Lam Vu Hân lải nhải không ngừng, Bạc Mộ Vũ khẽ nghiêng đầu lắng nghe, thỉnh thoảng cong môi cười cười.
"Hai hôm trước chị đi thăm cô giáo Giang, hỏi Tết năm nay cô ấy có muốn ra ngoài chơi không, em cũng đi chung chứ?"
"Còn nữa, ông Giang nói một thời gian dài em không tới chơi rồi, em bận vậy sao?"
"Đúng rồi, chị chưa tới nhà em bao giờ, chị mua bánh ngọt tới nhà cô giáo Giang, kết quả nhà cô ấy không ai ăn, chị nên mua tới chỗ em mới đúng."
Khóe miệng Tô Mạn run lên, ấn tượng về Lam Vu Hân nhiều thêm một mục "lắm lời".
Đợi bọn họ ăn xong bữa này, ra khỏi cửa nhà hàng Lam Vu Hân liền tạm biệt, để lại Tô Mạn và Bạc Mộ Vũ chậm bước trên phố.
Thời tiết lạnh giá, ít người qua đường, Giang Trần Âm bước ra từ ngã rẽ của nhà hàng.
Bạc Mộ Vũ mặc chiếc áo khoác màu kaki, góc nghiêng bị sắc tuyết làm bật lên vẻ lạnh lùng xa cách, mái tóc dài đen óng như dòng nước trong kí ức ngoan ngoãn xõa sau lưng Bạc Mộ Vũ, dài hơn một chút so với năm ngoái.
Dường như Bạc Mộ Vũ gầy đi một chút, mặt mày cũng thành thục hơn, Giang Trần Âm nghĩ như thế.
Bạc Mộ Vũ và Tô Mạn dừng bước, Tô Mạn thở dài một tiếng: "Chị hoàn toàn không nghĩ tới tình huống hôm nay, chị đoán cô ta cần không gian riêng tư, nhưng chị thật sự không ngờ tới yêu cầu phía sau của cô ta."
"Em cũng không nghĩ ra vì sao chị Lam lại yêu cầu em tới cùng." Bạc Mộ Vũ lẩm nhẩm, cô ấy nghĩ thế nào cũng không hiểu được chuyện này.
Tô Mạn miết ấn đường: "Chị căn bản không theo kịp tư duy của cô ta, chạy nhanh quá thể."
Bạc Mộ Vũ gật đầu: "Em không nhìn ra chị ấy đang nghĩ gì, cho nên em cũng không giúp được chị."
Nói tới đây, Bạc Mộ Vũ cắn môi dưới. Ban nãy Lam Vu Hân nói rất nhiều chuyện, toàn bộ những tin tức đều chỉ có thể biết qua Giang Trần Âm, cho nên cô không trả lời được dù chỉ một câu.
Nhưng Bạc Mộ Vũ cũng mơ hồ nắm bắt được thông tin trong lời Lam Vu Hân, có lẽ Giang Trần Âm vẫn khỏe. Hai người ăn ý giữ kín chuyện kia, lại ăn ý xa cách đối phương, trước giờ Bạc Mộ Vũ chưa từng cảm thấy chua xót vì sự ăn ý của hai người tới vậy.
Cô cong khóe môi cười, đôi mắt xót xa muốn rơi nước mắt, cô vội làm động tác giơ hai tay che mũi miệng rồi hà hơi một cái, lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt.
Giang Trần Âm cố gắng ngăn lại bước chân muốn tiến về phía trước của bản thân, cúi đầu nhìn tay mình, vào sinh nhật năm ngoái, cô ấy quay về phòng, tay rất lạnh, là Bạc Mộ Vũ dùng hai tay ôm lấy tay cô ấy vào lòng bàn tay, cho cô ấy hơi ấm không bao giờ tắt.
Nhưng mùa đông này, ngay cả việc tiến lên phía trước nắm lấy tay Bạc Mộ Vũ, Giang Trần Âm cũng không thể làm được, trở ngại không thể vượt qua được vẫn luôn ngăn trước mắt cô ấy.
Cô ấy phải làm thế nào để bỏ qua những trở ngại to lớn kia? Bỏ qua quan hệ của hai gia đình, bỏ qua cách biệt tuổi tác của hai người, cũng bỏ qua tương lai của Bạc Mộ Vũ?
Giang Trần Âm ra sức cắn lấy môi, tay nắm thành quyền không dám tiếp tục nhìn về phía Bạc Mộ Vũ.
Nói chuyện được một lúc, Bạc Mộ Vũ tạm biệt Tô Mạn, lúc gặp đèn xanh đèn đỏ dừng lại trên đường, cô vẫn đang nghĩ, có nên nói với Giang Trần Âm chuyện Lam Vu Hân và Tô Mạn gặp nhau hay không?
Nếu nói, thì phải nói thế nào?
Một khi Lam Vu Hân rời khỏi Gia Ức, ít nhiều cũng mang lại tổn thất cho Gia Ức. Nhưng hiện tại cô là người của Hoằng Thịnh, nếu cô nói với Giang Trần Âm, chính là phản bội Tô Mạn.
Phải làm thế nào để Giang Trần Âm lưu tâm tới chuyện hợp đồng của Lam Vu Hân sắp đáo hạn? Bạc Mộ Vũ vẫn nghĩ mãi về chuyện này mãi tới khi dừng xe trong bãi đỗ xe của khu nhà, đi trên con đường nhỏ về nhà chưa nghĩ ra phương án ổn thỏa.
Đi tới dưới bóng cây, Bạc Mộ Vũ dừng bước. Cô và Giang Trần Âm vẫn có thể liên lạc đúng không? Cho dù Giang Trần Âm không trả lời cô, nhưng ít nhất sẽ nghe thấy cô đang nói gì. Chỉ cần nghe cô nói là đủ, không trả lời cũng không sao, chỉ có một mình cô nói cũng không thành vấn đề.
Giống như sinh nhật năm ngoái của Giang Trần Âm, ít nhất cô đã gửi đi một câu "Chúc mừng sinh nhật", cô đã làm được chuyện bản thân muốn làm.
Bạc Mộ Vũ rũ mí mắt, lấy điện thoại gọi tới số điện thoại quen thuộc tới mức cô đã khắc ghi trong đầu.
Nhưng giây tiếp theo cô lập tức ngắt máy, nước mắt đè xuống khi nói chuyện với Tô Mạn ban nãy lại trào lên hốc mắt. Giang Trần Âm không muốn nhìn thấy tên cô, nhìn thấy tên cô sẽ nhớ ra những lời thẳng thắn của bản thân hôm ấy, tới cả động tác quay người mà Giang Trần Âm cũng không muốn dành cho cô.
Bạc Mộ Vũ nắm chặt lấy điện thoại, cúi đầu xuống, mắt mũi xót xa cắn chặt lấy môi dưới. Hai người đã không thể quay lại được nữa, ngay cả quay lại tình thân cũng không được, là do cô tự tay phá nát quan hệ của cả hai.
Trong đêm tối không người, tiếng gió tuyết xào xạc vang lên bên tai, Bạc Mộ Vũ mặc cho nước mắt rơi xuống, ngồi xổm dưới bóng cây lặng lẽ khóc lên.
Cô nghĩ tới ngày hôm ấy, cũng chính gần nơi này, bản thân đứng sau lưng Giang Trần Âm thổ lộ ham muốn xa xỉ của bản thân, thậm chí còn mong Giang Trần Âm có thể quay người nhìn cô một cái.
Cô không nghĩ lại nụ cười thường ngày Giang Trần Âm dành cho bản thân, cũng không dám nghĩ tới cái ôm ấm áp của Giang Trần Âm, cô chỉ cần Giang Trần Âm quay người là được.
Nhưng không, không có gì hết, cô mãi mãi mất đi người bản thân đã giấu trong tim từ rất lâu.
Bạc Mộ Vũ đưa mu bàn tay lau nước mắt, còn chưa kịp lau đi đã ngấm vào quần áo. Cô không phát ra bất kì một âm thanh nào khác, chỉ có bờ vai đang run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống. Không lâu sau, cô ép buộc đè nén tất cả cảm xúc, chỉ còn vệt đỏ nơi khóe mắt, cất điện thoại vào trong túi áo, đứng dậy rời đi.
Có một người đứng ở phía xa, đứng ở nơi ngày ấy từ đầu tới cuối không quay người, nhìn chiếc điện thoại vô thức tắt chuông ban nãy.
Trên màn hình là cái tên ban nãy khiến điện thoại vừa rung lên một cái rồi yên tĩnh lại, Giang Trần Âm che miệng, khóe mắt ướt đẫm.