Chương 11: Ở chung
Vì sẽ đi ăn với Giang Trần Âm, Lam Vu Hân gọi trợ lí tới lái xe của mình về, sau đó đi nhờ xe Giang Trần Âm.
Mấy năm qua Giang Trần Âm ở nước ngoài, Lam Vu Hân không có nhiều cơ hội gặp được cô ấy, lần này cuối cùng Giang Trần Âm cũng dừng chân, cô không thấy đủ sẽ không dừng lại.
Vừa lên xe, Lam Vu Hân còn chưa thoát khỏi suy nghĩ bóc lột Giang Trần Âm, đã thấy mặt mày Giang Trần Âm dịu dàng nghe điện thoại.
Ghê gớm nhỉ! Lam Vu Hân nhướng mày.
"Mộ Vũ, sao thế?"
Âm thanh của Bạc Mộ Vũ truyền tới: "Cô Âm, cháu muốn gặp cô."
"Cháu tan làm rồi à?" Giang Trần Âm không khống chế được, khẽ cười, cô ấy còn tưởng đứa trẻ này có chuyện gì.
"Sắp rồi ạ, đại khái mười phút nữa."
"Ừm?" Giang Trần Âm trầm lắng đáp một tiếng.
Bạc Mộ Vũ lập tức giải thích: "Vừa họp xong, cũng không còn việc gì nữa, cháu đi cất tài liệu là có thể tan làm rồi."
Khóe mắt Giang Trần Âm híp lại, khóe môi vô thức cong lên. Cô ấy cảm thấy bản thân có thể tưởng tượng được tuy Bạc Mộ Vũ rất lạnh lùng, nhưng vẫn giống như lúc nhỏ, sau khi bị hiểu lầm sẽ vội vàng kéo lấy vạt áo của bản thân để giải thích.
"Nhưng hiện tại cô đang đi cùng bạn." Giang Trần Âm có chút bối rối.
Ngược lại, Lam Vu Hân nổi hứng, nhỏ tiếng nói: "Chúng ta chỉ đi ăn cơm thôi mà, nếu cậu hẹn bạn, có thể đi chung."
Giang Trần Âm quay đầu nhìn về phía Lam Vu Hân, hỏi: "Là con của một người bạn, được không?"
Lam Vu Hân mở to mắt, "What? Con của bạn? Cậu chắc chứ?"
Không phải người đàn ông tuấn tú nhiều tiền sao?
Giang Trần Âm vô cùng bất lực nói: "Mình xác định, nhưng con bé cũng không còn nhỏ, thành niên rồi."
"Ồ... là bạn nhỏ kia à?"
Giang Trần Âm gật đầu.
Lam Vu Hân vuốt tóc, cười vô cùng quyến rũ, "Được, tới đi. Dù sao cậu cũng lớn tuổi rồi, em gái như mình cũng cần phải tiếp xúc da thịt với mấy người trẻ tuổi nhiều một chút, nữ cũng không sao."
1
Giang Trần Âm vội vàng che loa thoại trước khi Lam Vu Hân thốt lên những lời này, sau khi ném cho một cái lườm trong sự đắc ý của Lam Vu Hân, liền đưa điện thoại tới bên tai, nói với Bạc Mộ Vũ: "Trước kia cháu cũng từng gặp người bạn này của cô, cháu xuống dưới công ty đợi hai cô nhé, lát nữa hai cô sẽ tới, nhớ thông báo cho bố mẹ cháu một câu."
"Vâng." Bạc Mộ Vũ khẽ trả lời.
Cô vốn nghĩ Giang Trần Âm có hẹn thì bỏ đi, nhưng giọng nữ truyền tới từ đầu bên kia có chút quen thuộc, Giang Trần Âm lại nói như thế, vậy có lẽ cũng không vướng bận.
Đợi tới khi nhìn thấy Lam Vu Hân, Bạc Mộ Vũ mới nhớ ra người phụ nữ này "khoa trương" như thế nào.
Cô nhớ Lam Vu Hân nhỏ hơn Giang Trần Âm ba tuổi, có lẽ năm nay đã ba mươi ba, vẫn đang độc thân. Nhưng loại độc thân này không giống như người khác, thỉnh thoảng lại nổi lên vài ba tin đồn, không phải là qua lại với ca sĩ đang nổi hay tài tử điện ảnh hạng nhất, thì là phú nhị đại bối cảnh thâm hậu nào đó.
Nhưng, nghe nói chỉ là tin đồn. Vì trong một chương trình nào đó, Lam Vu Hân từng công khai trả lời những người chất vấn bản thân "ôm đùi" người khác, Lam Vu Hân nói bản thân tự kiếm tiền, hơn nữa còn nhiều tiền hơn những chiếc đùi trong miệng truyền thông, quả thật không cần thiết phải nhờ vả bất kì ai.
Đang nghĩ nghĩ thế, Lam Vu Hân ở ghế lái phụ đã quay đầu chào hỏi cô: "Hi, bạn nhỏ, lâu rồi không gặp, vẫn nhớ chị chứ?"
Giang Trần Âm lái xe, lắc đầu cười lên.
"Nhớ." Bạc Mộ Vũ gật đầu, "Chị là chị Lam."
"Tốt lắm lần này không gọi cô, đáng tuyên dương." Lam Vu Hân cong mắt cười lên, "Em còn nhớ không, lần đầu tiên em gặp chị, đã gọi chị là cô, tức chết chị mất, chị nào có già như cô Giang của em!"
"Vu Hân!" Giang Trần Âm không nhịn được, lườm Lam Vu Hân một cái.
"Cậu lái xe của cậu đi, nhiều chuyện." Lam Vu Hân không để tâm.
Bạc Mộ Vũ nghiêm túc nói: "Em nhớ cô Âm cũng không lớn hơn chị bao nhiêu, cũng chỉ hai ba tuổi thôi mà."
Giang Trần Âm cười thành tiếng, Lam Vu Hân ngây ra, chớp chớp mắt đôi cái.
"Đứa trẻ này lớn vậy rồi sao vẫn thẳng thắn thế nhỉ? Lam Vu Hân vô cùng sửng sốt, vội vàng kéo lấy vạt áo Giang Trần Âm, "Không có chút thay đổi nào sao cô giáo Giang? Chuyện này không ổn đúng không?"
Trong ấn tượng mấy lần gặp mặt ít ỏi với Bạc Mộ Vũ, đứa trẻ này không thích nói chuyện, cũng không nghịch ngợm, vô cùng ngoan ngoãn. Duy chỉ có một khuyết điểm chính là thẳng thắn, hơn nữa là vô cùng thẳng thắn.
Ấn tượng sâu sắc nhất chính là lần đầu tiên gặp mặt, lúc đó đứa trẻ này khoảng mười mấy tuổi, Giang Trần Âm dẫn Bạc Mộ Vũ theo, giới thiệu Bạc Mộ Vũ cho Lam Vũ Hân, sau đó câu đầu tiên của đứa trẻ này chính là "Cháu chào cô."
Lam Vu Hân: "..."
Cho dù bản thân và Giang Trần Âm là bạn bè, nhưng Bạc Mộ Vũ không nhìn ra bản thân khi ấy mới ngoài đôi mươi thôi sao? Cách gọi "cô" này từ đâu tới thế?
"Có gì không ổn?" Giang Trần Âm nhìn thẳng về phía trước, trả lời Lam Vu Hân, "Mộ Vũ như thế tốt mà, cũng đâu phải chuyện gì cũng không được nói, hơn nữa cậu cũng đâu phải đi làm."
Lam Vu Hân khinh bỉ cười lên, "Chính là vì đứa trẻ này nói cậu không lớn hơn mình mấy tuổi mới vui vẻ như thế, em gái này của cậu vẫn còn trẻ trung lắm."
Giang Trần Âm cười nói: "Đúng đúng đúng, cậu nói đúng hết."
Có người trẻ tuổi như Bạc Mộ Vũ ở đây, Lam Vu Hân tự nhiên giao trọng trách chọn địa điểm ăn tối cho Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ nghĩ ngợi một lúc, nói đi ăn đồ tây.
Khi cô và Giang Trần Âm ở chung, đương nhiên có món gì ăn sẽ ăn món đó, trước giờ không để ý tới nhà hàng cao cấp hay quán ăn vỉa hè, nhưng hôm nay có mặt Lam Vu Hân, chuyện này lại khác.
Đỗ xe xong, Lam Vu Hân xuống xe liền đi bên cạnh Bạc Mộ Vũ, theo lời của người này chính là "Muốn tiếp xúc da thịt với người trẻ tuổi nhiều hơn."
Vào nhà hàng, ngồi vào vị trí đã đặt sẵn, từng người chọn xong đồ ăn.
Hai tay Lam Vu Hân chống cằm, hiếu kì hỏi: "Bạn nhỏ, em đi làm rồi đúng không? Làm gì thế?"
Bạc Mộ Vũ nhìn về phía Giang Trần Âm, Giang Trần Âm gật đầu một cái.
"Em kí hợp đồng biên kịch với Hoằng Thịnh."
"Phì... khụ..." Lam Vu Hân vừa cầm ly nước uống nước suýt chút nữa bị sặc, "Cô Âm của em có một Gia Ức lớn như thế, sao em lại tới Hoằng Thịnh?"
Bạc Mộ Vũ gật đầu, đặt hai tay lên đầu gối, âm thanh bình tĩnh nói: "Khi em kí hợp đồng, cô Âm vẫn chưa về, hơn nữa quả thật em cũng muốn rèn luyện bản thân một chút, cho nên mới đồng ý với đàn chị."
Lam Vu Hân xoa cốc nước, hỏi: "Đàn chị? Tô Mạn?"
"Vâng."
"Ồ..." Lam Vu Hân sâu xa híp mắt lại, "Nghe nói Tô Mạn kia rất xinh đẹp, năng lực cũng không tệ, tuy không thể kế thừa sự nghiệp đạo diễn của bố, nhưng có thể quản lí tốt Hoằng Thịnh đã rất lợi hại rồi."
Tô Mạn cũng có chút danh tiếng, trước kia là vì có ông bố nổi tiếng, hiện tại còn kèm theo cả nhân tố là bản thân bên trong.
Giang Trần Âm chen lời một câu: "Cậu biết nhiều quá nhỉ."
Lam Vu Hân cũng không mập mờ, vuốt tóc Giang Trần Âm một cái, cười yêu mị nói: "Cậu chưa biết đấy, nếu trong giới này có chín mười tin đồn, ít nhất mình cũng biết tới sáu bảy tin. Trình độ này, vốn dĩ không tính là tin đồn."
"Trong sáu bảy tin ấy có ấy có mấy tin liên quan tới cậu?" Giang Trần Âm đánh lên tay Lam Vu Hân, cũng cười lên.
"Cô giáo Giang, cậu có thể đừng chặn lời mình không?"
Bạc Mộ Vũ ở một bên quan sát, ánh mắt vẫn luôn hướng về Giang Trần Âm.
Vốn dĩ hứng thú của Lam Vu Hân đều dành cho Bạc Mộ Vũ, sau khi bị Giang Trần Âm chặn họng, liền quay về phía Bạc Mộ Vũ, hỏi: "Bạn nhỏ, hiện tại em có đang viết kịch bản không? Viết kịch bản cho công việc, có cảm nghĩ thế nào?"
Giang Trần Âm nhíu mày, "Vu Hân."
"Mình có chừng mực, còn không để người ta trò chuyện với nhau à?" Lam Vu Hân không quay đầu, xua xua tay với Giang Trần Âm.
Bạc Mộ Vũ trả lời: "Em đang viết, cảm giác cũng tốt."
"Ờ..." Lam Vu Hân không tiếp tục gạn hỏi, hiếu kì của bản thân cũng chỉ tới thế mà thôi.
Chủ đề phía sau không tiếp tục quấn lấy Bạc Mộ Vũ nữa, đồ ăn mọi người chọn cũng nhanh chóng được bưng lên.
Lúc ra về, Giang Trần Âm suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói với Lam Vu Hân: "Vu Hân, cậu bảo trợ lí lái xe tới đây đi, mình phải đưa Mộ Vũ về nhà."
Lam Vu Hân đang định lên xe nghe xong liền ngây ra, "Cậu đưa bạn nhỏ về nhà rồi đưa mình về nhà, có gì mâu thuẫn à?"
Giang Trần Âm giải thích: "Nhà của hai người không ở cùng hướng, cũng chẳng tiện đường."
"Thôi được rồi." Lam Vu Hân nhún vai, sau đó cong môi cười nói với Bạc Mộ Vũ: "Bạn nhỏ, em phải nhớ lòng tốt của chị, lần sau hẹn riêng chị cũng được, chị đảm bảo sẽ đưa em về nhà."
Bạc Mộ Vũ không chống đỡ được sự nhiệt tình ấy, lùi sau một bước, trên miệng khách sáo đáp: "Vâng, cảm ơn chị Lam."
Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ đợi Lam Vu Hân gọi điện cho trợ lí xong mới lên xe rời đi.
Gió đêm mát mẻ, Giang Trần Âm hạ cửa xe xuống một chút, êm ả lái xe.
Rất lâu sau, Giang Trần Âm phá vỡ im lặng: "Vu Hân chính là người như thế, cháu đừng để tâm."
Bạc Mộ Vũ lắc đầu, hai tay nắm lấy dây an toàn, nhìn về phía Giang Trần Âm, "Không đâu, chị Lam rất tốt."
Thật ra Bạc Mộ Vũ không để ý những chuyện này, hoặc có thể nói là sẽ không quan tâm tới những chuyện này. Cô chỉ muốn ở cùng Giang Trần Âm mà thôi, khi có mặt Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ cực kì hiếm khi chú ý tới sự vật khác.
Giang Trần Âm đánh lái vô lăng, nhìn Bạc Mộ Vũ một cái, hỏi: "Sao hôm nay đột nhiên lại muốn gặp cô?"
"Không phải đột nhiên..."
Bạc Mộ Vũ cúi đầu, ngón tay nắm lấy dây an toàn, mái tóc dài óng mượt rũ trên má.
Cô gái yên tĩnh dường như trời sinh đã mang theo mấy phần ưu thế khiến người ta yêu thương, đặc biệt là khi rũ mắt khẽ cất lời.
Giang Trần Âm còn chưa kịp tiêu hóa ý nghĩa của bốn chữ kia, đã nghe thấy âm thanh sạch sẽ ấy chầm chậm bay tới: "Hôm kia cháu đã muốn, hôm qua cũng muốn, nhưng không biết nên nói với cô thế nào. Hôm nay cũng không biết tại sao lại trực tiếp gọi điện cho cô."
Giang Trần Âm nghe mà mềm lòng, còn có chút cảm khái.
Bạc Mộ Vũ có một khuyết điểm, là rất thẳng thắn. Cho dù cô biết khi giao tiếp với người ta nên nói gì, không nên nói gì, nhưng trong một thời điểm nào đó bản thân vẫn rất thẳng thắn.
Mà tính cách này càng dễ dàng lộ ra trước mặt người thân thuộc, ngược lại vì hướng nội nên không thích nói chuyện với người ngoài.
Nhưng có lẽ cũng không tính là khuyết điểm, có thể là ưu điểm, cũng có thể là đặc điểm. Dù sao trước kia Giang Trần Âm chính là thích đứa trẻ này vì ngoan ngoãn, nghe lời hơn nữa có gì nói nấy, từ trước tới giờ không nhịn trong lòng để người khác phải đoán già đoán non.
Ngón trỏ của Giang Trần Âm gõ nhẹ lên vô lăng, khẽ nói với Bạc Mộ Vũ: "Muốn tìm cô thì gọi điện, còn phải tìm lí do làm gì?"
"Ừm..." Bạc Mộ Vũ đột nhiên không biết nên nói gì nữa.
Đã nói giống như ngày trước, nhưng tới lúc ấy lại có một chút kiêng dè của người trưởng thành. Đây có lẽ là những cảm xúc tồn tại cùng với sự gia tăng của tuổi tác, quả thật Bạc Mộ Vũ cũng không có cách nào.
Nhưng nghĩ như thế, dường như cô có chút kích động.
Vừa hay tới đèn đỏ ở ngã tư, Giang Trần Âm đạp phanh.
Cô ấy đang muốn quay đầu nói chuyện với Bạc Mộ Vũ, ban nãy cô gái còn đang cúi đầu đã nhìn thẳng vào mắt Giang Trần Âm, đôi môi mỏng hồng hào chầm chậm đóng mở, cất tiếng hỏi: "Cô Âm, cháu muốn chuyển ra ngoài ở, cháu muốn ở chung với cô, được không ạ?"
1