Chương 19: Nỗi bất an của Giang Trần Âm
Bạc Mộ Vũ giữ vững quyết tâm của bản thân, không hỏi thêm bất cứ vấn đề nào có liên quan tới chuyện cũ của Giang Trần Âm.
Cô chẳng có chút nghi ngờ nào về việc nếu bản thân hỏi ra tất cả những nghi hoặc trong lòng, Giang Trần Âm sẽ không giấu giếm cô lấy một chữ.
Nhưng cô không có cách nào làm được chuyện như thế, rõ ràng biết chuyện cũ giống như một con dao xắt lù lù ở nơi đó, nhưng bản thân nhất định muốn ấn đầu Giang Trần Âm xuống, chỉ vì muốn biết tại sao con dao xắt ấy lại xuất hiện.
Cô không làm được, cũng không muốn làm.
Buổi tối hôm ấy, sau khi Giang Trần Âm thổ lộ xong chuyện về Mạnh Dịch An cũng chầm chậm bình tĩnh lại, hồi phục dáng vẻ thường ngày. Thật ra khi tâm sự, Giang Trần Âm cũng không lộ ra cảm xúc tiêu cực quá rõ ràng, chỉ là vì Bạc Mộ Vũ dựa gần, cho nên nghe được rõ ràng bất an yếu ớt trong âm thanh của cô ấy, cũng tiếp xúc với đôi bàn tay run rẩy của Giang Trần Âm.
Từ đó về sau khi Bạc Mộ Vũ nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Giang Trần Âm, lại sinh ra một suy nghĩ, hoặc cũng có thể nói là một loại cảm xúc.
Bạc Mộ Vũ ghét tuổi tác của bản thân, tại sao cô lại nhỏ hơn Giang Trần Âm nhiều tuổi như thế, tại sao cô không thể bầu bạn khi Giang Trần Âm yếu ớt, tại sao ngay cả lời an ủi cơ bản nhất bản thân cũng không làm được.
Chỉ có thể lẩm bẩm bên tai Giang Trần Âm từng câu, đừng nói nữa, đừng nói nữa.
Điều cô có thể làm được chỉ là không hỏi tiếp, và cả một cái ôm có lẽ không hề có tác dụng với Giang Trần Âm.
Chuyện đã qua đi nhiều năm như thế vẫn có thể khiến Giang Trần Âm sợ hãi thành dáng vẻ này, liệu một cái ôm có tác dụng gì được chứ?
Những người năm đó cho Giang Trần Âm một cái ôm, có người nào không lớn tuổi hơn cô? Có người nào không trưởng thành hơn cô? Có người nào có năng lực gạt đi những bất an của Giang Trần Âm hơn cô?
Cho nên, làm thế nào đây? Chỉ có thể không hỏi nữa, không nhắc lại nữa.
Chỉ cần bầu bạn cùng Giang Trần Âm là được, chỉ cần có thể ở cạnh Giang Trần Âm là được, chỉ cần Giang Trần Âm còn muốn ôm chặt lấy cô để tìm kiếm chút ấm áp, như vậy là được rồi.
Thời gian gần một tháng cứ vội vã trôi đi như thế, trước sinh nhật lần thứ hai mươi hai mấy ngày, Bạc Mộ Vũ nhận được tin nhắn cuối tuần bố mẹ sẽ trở về.
Sáng thứ bảy, Bạc Mộ Vũ không thu dọn tất cả hành lí bản thân mang tới, chỉ mang theo mấy bộ quần áo.
Giang Trần Âm biết suy nghĩ của cô, sáng sớm khi sắp cùng nhau ra ngoài còn véo má Bạc Mộ Vũ, cười nói: "Được rồi, ngoan chút nào, cô vẫn sẽ ở bên này, đón sinh nhật xong cháu lại tới đây."
Bạc Mộ Vũ nhìn Giang Trần Âm hỏi: "Sinh nhật cháu cô sẽ tới chứ?"
Giang Trần Âm còn chưa trả lời, Bạc Mộ Vũ đã nắm lấy tay cô ấy, trong mắt ngập tràn căng thẳng cùng mong chờ, "Mấy năm rồi cô không đón sinh nhật cùng nhau, năm nay cô sẽ đón cùng cháu chứ?"
"Sẽ, cô nhất định sẽ có mặt." Giang Trần Âm muốn cười với Bạc Mộ Vũ, nhưng đột nhiên cảm thấy đau lòng, lật tay nắm lấy tay cô, "Sau này sinh nhật cháu cô đều sẽ có mặt, sẽ không chạy đi đâu nữa, cô cam đoan."
Giang Trần Âm cảm thấy bản thân rời đi năm đó, ngoài bố mẹ anh chị, người bản thân có lỗi nhất chính là đứa trẻ này. Bạc Mộ Vũ không có quan hệ máu mủ với cô ấy, nhưng lại giống như bố mẹ anh chị, bốn năm qua luôn mong nhớ bản thân, chưa từng có ngày nào quên chờ mình quay về.
Đột nhiên Giang Trần Âm cảm thấy bản thân nên quay về, có lẽ nhìn bề ngoài có vẻ như con sóng bốn năm trước cuối cùng cũng đã phẳng lặng, nhưng nguyên nhân thực sự có lẽ là vì người thân, còn cả đứa trẻ này.
"Vâng..." Bạc Mộ Vũ gật đầu, sau đó nắm chặt lấy tay cô ấy, "Hôm đó cô nhất định phải tới đấy, cháu đợi cô tới."
"Được, chúng ta đi thôi." Giang Trần Âm khẽ cười nói, "Cô đưa cháu về, bố mẹ cháu sẽ về muộn một chút."
Bạc Mộ Vũ vẫn nắm lấy tay Giang Trần Âm, đi cùng cô ấy xuống lấy xe, để cô ấy đưa mình về căn nhà đã xa cách một tháng trời.
Cuối tuần này hai người không ở cùng nhau, sau khi Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam quay về liền kể lại chuyến hành trình du lịch cho Bạc Mộ Vũ, nói về những chuyện gặp được trên đường, nói những chuyện tồi tệ của Bạc Minh Lương, cả nhà vui vẻ bên nhau.
Một bên khác, Giang Trần Âm quay về nhà họ Giang, sau khi Giang Diệc Hiên và Giang Diệc Thịnh biết Bạc Mộ Vũ đã về nhà liền bớt đi một chút nhiệt tình. Dù sao mỗi cuối tuần đều sẽ về đây một chuyến, không phải một năm chỉ nhìn thấy ông bà nội vào ngày Tết, đương nhiên không có nhiều cảm giác mới mẻ.
Trong một tháng này, đột nhiên sự yêu mến dành cho nhà ông bà nội tăng cao chỉ là vì có Bạc Mộ Vũ mà thôi. Cậu trai mười mấy tuổi đang vào độ tuổi bắt đầu tìm hiểu tình yêu, bên cạnh không ít bạn học nữ ngập tràn sức sống, nhưng một Bạc Mộ Vũ từ nhỏ đã hướng nội, thậm chí sau khi trưởng thành lại có chút lãnh đạm lại làm hai cậu bé sinh ra cảm giác muốn nói nhưng xấu hổ.
Giang Diệc Hiên đã yên tĩnh lại càng thêm yên tĩnh, Giang Diệc Thịnh nghịch ngợm giống như quả cà héo, bò ra bậc thềm ngoài cửa lớn nghịch đá cả buổi chiều.
Giang Trần Âm xuống nhà nhìn thấy Giang Diệc Hiên đang ngây người ở phòng khách, sau đó nhẹ bước đi ra ngoài cửa, đứng sau lưng Giang Diệc Thịnh một lúc, hai đứa trẻ này không ai phát hiện ra cô ấy.
Giang Trần Âm nhíu mày lắc đầu, gọi một tiếng: "Diệc Thịnh, cháu đang làm gì thế?"
"Dạ..." Giang Diệc Thịnh vội vàng đứng dậy phủi mông, "Cô ạ, sao cô lại xuống đây?"
"Cô xuống xem hai đứa đang làm gì." Giang Trần Âm liếc qua viên đá nhỏ trên bậc thềm: "Cháu đã làm xong bài tập cuối tuần chưa? Bài sai trong đề thi tháng trước đã hiểu cả chưa?"
"Dạ..." Giang Diệc Thịnh gãi đầu, lộ ra sắc mặt khó xử, "Cháu làm xong bài tập rồi, nhưng bài sai trong đề thi tháng trước..."
"Cháu không có việc gì thì ngồi ở đây làm gì?" Giang Trần Âm cảm thấy kì lạ, hai ngày này Giang Diệc Hiên luôn ngây người, Giang Diệc Thịnh luôn ngồi ở đây nghịch đá, phòng khách cùng bậc thềm trước cửa có gì mà thu hút chúng tới vậy?
Giang Diệc Thịnh chu môi, cúi thấp đầu, ánh mắt không ngừng lấp lánh.
Sao dáng vẻ này giống như đang xấu hổ vậy chứ?
Giang Trần Âm đang định lên tiếng, Giang Diệc Thịnh đã ngẩng đầu lên, nhỏ tiếng hỏi: "Cô ơi, sau này chị Tiểu Vũ vẫn tới chứ ạ? Đại khái thì bao giờ tới ạ?"
Sao hỏi một đằng lại đáp mội nẻo vậy chứ? Giang Trần Âm đang định trả lời, nhưng suy nghĩ chuyển động, nhớ tới ngày đó khi hai chị dâu trêu đùa Bạc Mộ Vũ, dáng vẻ hai đứa cháu của bản thân còn có chút ngượng ngùng, cùng với cảm giác khác thường mà cô ấy cảm nhận được khi ấy.
Giang Trần Âm nhanh chóng hiểu ra, có lẽ hai đứa cháu này có chút tình cảm đầu đời của thiếu niên dành cho Bạc Mộ Vũ.
Ánh mắt cô ấy híp lại, nói: "Hiện tại chị ấy đã đi làm rồi, không thể giống như trước, cô không thể cho cháu đáp án chính xác được."
"Vâng, cháu biết rồi..." Nhìn dáng vẻ Giang Diệc Thịnh có chút thất vọng.
Giang Trần Âm nói: "Được rồi, không còn câu hỏi gì thì về phòng ôn tập bài vở đi, cô nhớ có lẽ cũng không bao lâu nữa là tới kì thi rồi."
Giang Diệc Thịnh miễn cưỡng vực dậy tinh thần cười cười, lúc này Giang Trần Âm mới quay người rời đi.
Giang Diệc Hiên ngồi trong phòng khách nghịch điện thoại, nhưng thành thích của đứa trẻ này thuộc top đầu trong khối, tốt hơn Giang Diệc Thịnh rất nhiều, Giang Trần Âm cũng không nhiều lời, lên tầng về phòng.
Sau bữa tối, Giang Trần Âm tới phòng tập thể hình của nhà họ Giang luyện tập.
Trong nhà luôn có một phòng tập thể hình, ban đầu là Giang Trần Âm dựng lên, hơn nữa cô ấy cũng là người sử dụng nhiều nhất. Cuối tuần khi ba người con của nhà họ Giang quay về, thỉnh thoảng hai chị dâu cũng chạy bộ quanh nhà cùng Giang Trần Âm, thỉnh thoảng cũng tới nơi này tập luyện.
Sau khi Giang Trần Âm luyện tập xong liền quay về phòng tắm rửa, lúc ra ngoài điện thoại trên tủ đầu giường vang lên một tiếng.
Cô ấy cầm lên nhìn, là nhắc nhở sinh nhật của Bạc Mộ Vũ, còn cả một tin nhắn chưa đọc.
Bạc Mộ Vũ gửi tới một tin nhắn qua Wechat: "Ngày mai là thứ hai rồi."
Giang Trần Âm nở nụ cười trả lời: "Cô biết."
Hàm ý trong câu nói ấy chính là "Sắp tới sinh nhật cháu rồi", Giang Trần Âm mơ hồ đáp, dự định trong lòng sớm đã trồi lên.
Bạc Mỗ Vũ cũng không nhắn lại, Giang Trần Âm đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt, lại vang lên tiếng gõ cửa.
Bên ngoài cửa là ông Giang, một tay chống gậy.
Giang Trần Âm đỡ ông Giang vào phòng, "Bố, sao bố lại lên đây?"
Ông Giang mỉm cười một cái, quay người nhìn con gái: "Bố đến xem con đang làm gì, nghe chị dâu thứ của con nói con tập luyện xong liền về phòng."
"Vâng, con đang chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt, sau đó đọc sách một lúc rồi nghỉ ngơi."
Bình thường nếu không có chuyện gì, ông Giang sẽ không thích thân lên đây, mà sẽ bảo cô Vương lên gọi con cái xuống, lần này đích thân tới, lại khiến Giang Trần Âm cảm thấy hiếu kì.
Ông Giang "ờ" một tiếng, đột nhiên hỏi: "À mà có phải mấy hôm nữa là tới sinh nhật của con bé Tiểu Vũ không nhỉ?"
"Vâng, là ngày kia, sinh nhật tuổi hai mươi hai."
Ông Giang trầm ngâm giây lát, cười nói: "Hai mươi hai rồi, thật sự trưởng thành rồi. Mấy năm con không ở nhà, số lần con bé tới đây cũng ít đi nhiều lắm, có lúc bố đột nhiên nhớ lại, còn tưởng con bé vẫn là đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi năm đó chứ."
Giang Trần Âm đỡ ông Giang tới ngồi xuống sô-pha, cũng cảm thán: "Vâng, lâu rồi không gặp nhau, tới khi gặp mặt lại hay nhớ tới dáng vẻ ngày trước."
Ông Giang nghĩ ngợi giây lát, đưa gậy chạm vào chân Giang Trần Âm: "Sinh nhật con bé, bố với mẹ con già rồi cũng không biết nên tặng gì, có tặng thì đoán chừng người trẻ lại không thích. Nên là con cứ bảo con bé nghĩ xem, tìm Lão Đại, Lão Nhị hoặc là con, xem xem muốn cái gì."
"Bố, bố không cần dặn dò chuyện này đâu." Giang Trần Âm cười nói, "Con bé nào chịu mở lời chứ? Đứa trẻ này từ nhỏ đã rất yên tĩnh."
Ông Giang cười khà khà nói: "Cũng đúng, vậy con xem thế nào rồi làm, bố già rồi cũng không biết làm thế nào."
Giang Trần Âm gật đầu đáp ứng.
Hai tay ông Giang chống lên gậy đầu rồng, không có ý muốn rời đi, ngược lại thở dài một tiếng.
"Chuyện lần trước bố nói, cũng không phải là nhân tiện nhắc tới."
Ấn đường Giang Trần Âm nhíu chặt: "Lần trước?"
Ông Giang cười nhắc nhở: "Chính là Tiểu Vũ và Diệc Hiên."
1
"Bố." Giang Trần Âm ngồi lệch một chút, quay cả người về phía ông Giang, "Hiện tại nhắc tới chuyện này vẫn sớm quá. Công việc của Mộ Vũ vừa ổn định, Diệc Hiên thì mới học cấp ba, nào có sức lực cho việc này."
Giang Trần Âm không ngờ suy nghĩ của bố mình không phải là nhất thời trồi lên, lúc đó bản thân còn tưởng khi ấy chỉ là vì ông Giang nhìn thấy Giang Diệc Hiên đứng ở vị trí gần Bạc Mộ Vũ, nên mới có suy nghĩ này, không ngờ hiện tại vẫn còn nhớ.
"Con nghĩ nhiều rồi." Ông Giang đánh lên tay con gái, nói, "Bố không nói lúc này, đợi một thời gian nữa Tiểu Vũ có thời gian, Diệc Hiên cũng lên đại học, có thể sắp xếp cơ hội thích hợp cho hai đứa trẻ. Năm sau Diệc Hiên lên đại học rồi, năm sau chắc chắn Mộ Vũ cũng có thành tích trong công việc."
"Bố, con không đồng ý sắp xếp này." Giang Trần Âm hít sâu một hơi, chăm chú nhìn ông Giang: "Trong chuyện này nếu như hai đứa thật sự có ý với nhau, bản thân chúng sẽ tự có tính toán, không cần chúng ta nhúng tay vào."
Không phải cô ấy không đồng ý việc Bạc Mộ Vũ có đối tượng qua lại, nhưng không nên là do trưởng bối sắp xếp, chuyện này nên là tự do lựa chọn.
Hơn nữa nếu Bạc Mộ Vũ và Giang Diệc Hiên yêu nhau, Giang Trần Âm không thể tưởng tượng ra được cảnh tượng ấy, luôn cảm thấy có chỗ nào đó kì quái.
Bản tính của Giang Diệc Hiên ôn hòa, phần lớn thời gian đều rất yên tĩnh, Bạc Mộ Vũ cũng không phải là người ồn ào, thậm chí còn có xu hướng lãnh đạm. Hai người đứng cùng nhau, giống như hai đường thẳng vĩnh viễn không bao giờ tiếp giáp.
Đúng, chính là cảm giác này.
Trừ phi hai người này chủ động qua lại với đối phương, nếu không cảm giác sẽ rất kì quái, kì quái tới mức khiến Giang Trần Âm cảm thấy tại sao ông Giang lại có suy nghĩ này.
Ông Giang thở dài: "Đương nhiên bố hiểu đạo lí này, chẳng qua là muốn móc nối một chút mà thôi. Con xem, Diệc Hiên học đại học những mấy năm, Tiểu Vũ cũng chỉ mới hai mươi hai, chầm chậm tiếp xúc làm quen nhiều hơn, trong mấy năm này, xem xem có hợp hay không. Bố cũng không có ý bắt buộc phải xác định, chỉ là quả thật bố rất thích đứa trẻ này..."
2
Giang Trần Âm dịu giọng, nói: "Bố, con cảm thấy để tự bọn trẻ tính toán sẽ tốt hơn, dù sao cũng là chuyện của bản thân, nếu người lớn nhúng tay, ít nhiều cũng sẽ cảm nhận được. Tới lúc đó có khó chịu trong lòng cũng không tiện nói ra, đây chẳng phải sẽ hỏng chuyện sao?"
"Ờ..."
Ông Giang vốn cũng không có ý cưỡng chế muốn sắp xếp những thứ này, chỉ là muốn làm chút chuyện gì đó, hiện tại ngẫm nghĩ những lời của Giang Trần Âm, cảm thấy cũng đúng, thế là đung đưa gậy chống, không nhắc lại nữa.
"Thôi bỏ đi, bỏ đi, để mặc chúng vậy."
Ông thở dài một hơi rồi đứng dậy, Giang Trần Âm đưa ông về phòng.
Cửa phòng bố mẹ chầm chậm đóng lại, Giang Trần Âm lắc đầu, nhất thời không nói rõ được trong lòng mình có cảm giác gì.