Chương 27: Nhớ cô lắm à?
Cuộc gặp mặt Bạc Mộ Vũ tham gia lần này thật ra không mang danh nghĩa chính thống, chỉ là một buổi gặp gỡ do một số người quyền cao chức trọng trong giới tổ chức riêng tư.
Vì người khởi xướng có thân phận, hơn nữa người có mặt ở hiện trường không chỉ là biên kịch, ví dụ như Tô Mạn. Cho nên có thể tham dự sẽ là một lợi ích không nhỏ đối với người mới.
Tuy đây là lần đầu tiên Tô Mạn tổ chức kiểu gặp gỡ này kể từ sau khi tiếp quản Hoằng Thịnh, nhưng cũng không phải là lần đầu tiên tham dự những buổi gặp mặt có tính chất như vậy. Buổi sáng sau khi tự tỉnh giấc, Tô Mạn liền nhắn tin Wechat thông báo với Bạc Mộ Vũ, đợi Bạc Mộ Vũ ra ngoài, Tô Mạn đã mặc quần áo chỉnh tề đứng bên ngoài.
Tô Mạn cười với cô: "Chào buổi sáng."
Bạc Mộ Vũ nhìn ra sau lưng Tô Mạn, hỏi: "Chào buổi sáng, chị Ngụy đâu ạ?"
Trợ lí của Tô Mạn họ Ngụy, lớn hơn Bạc Mộ Vũ hai ba tuổi, vốn dĩ bảo Bạc Mộ Vũ gọi thẳng tên là được, nhưng Bạc Mộ Vũ vẫn kiên trì xưng hô như thế, nói là không thể không có phép tắc.
"Chị bảo trợ lí Ngụy xuống tầng một chờ chúng ta rồi, lát nữa cùng đi ăn sáng sau đó sẽ tới hội trường."
"Vậy chúng ta xuống dưới thôi." Bạc Mộ Vũ gật đầu, đi phía trước.
Khi Bạc Mộ Vũ lướt qua vai Tô Mạn, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ hành lang rọi lên góc nghiêng của Bạc Mộ Vũ, hồng hào như đánh phấn, khiến cho đôi mắt càng thêm thâm trầm, biểu cảm lãnh đạm, giống như viên ngọc đẹp khiến người ta không thể di chuyển ánh mắt.
Tô Mạn quay người theo Bạc Mộ Vũ, thấy một tay Bạc Mộ Vũ cầm túi xách, tay còn lại tùy ý thõng bên người, khẽ lắc lư theo bước chân thong thả.
Cánh tay ấy thả lỏng, không biết khi nắm chặt lấy sẽ thế nào, liệu có phải rất ấm hay không.
Bạc Mộ Vũ nhìn thẳng về phía trước, khi đi tới cửa thang máy, trên khuôn mặt còn có thêm chút mong chờ không thể quan sát.
Ban nãy cô tự tỉnh giấc, nhưng vì nằm mơ nên mới tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, nhân lúc nhớ nhung còn chưa tan, Bạc Mộ Vũ lập tức gọi điện cho Giang Trần Âm, hơn nữa câu đầu tiên đã thổ lộ tâm sự của bản thân. Cô rất nhớ Giang Trần Âm, nhớ vô cùng, sau khi nằm mơ giấc mơ kia lại càng nhớ nhung.
Loại cảm giác này không phải đột nhiên tới, mà giống như vẫn luôn ẩn nấp trong máu cô. Đợi tới một thời cơ nào đó, suy nghĩ này sẽ nhanh chóng chiếm lấy đầu óc cô, sau đó chi phối động tác của cô.
Sau khi Bạc Mộ Vũ nói xong câu ấy mới phản ứng ra, thời gian sớm như thế, rõ ràng Giang Trần Âm bị bản thân đánh thức, bản thân còn lặp lại câu nói ấy...
Có lẽ Giang Trần Âm không biết nên trả lời thế nào, hoặc là sẽ không phản ứng nhanh tới vậy.
Cô khẽ thở dài một hơi, đang định giải thích bản thân nằm mơ, cũng đúng lúc này liền nghe thấy Giang Trần Âm lười biếng cười lên một tiếng: "Cháu nhớ cô lắm à?"
Ngữ điệu tự nhiên lại nuông chiều, vì mang theo cơn buồn ngủ, nên khiến trái tim Bạc Mộ Vũ ngứa ngáy một cách kì lạ.
Cô đáp: "Vâng, rất nhớ."
Sau đó Giang Trần Âm im lặng những mấy giây, Bạc Mộ Vũ nghe được động tĩnh ở đầu bên kia, giống như là vén chăn xuống giường, sau đó Giang Trần Âm hỏi: "Cháu sẽ ở Lăng Châu bao lâu?"
"Khoảng một tuần." Bạc Mộ Vũ nhớ Tô Mạn đã nói với bản thân như vậy.
"Ừm..." Giang Trần Âm trầm ngâm một lúc, âm thanh lúc này rõ ràng hơn ban nãy rất nhiều: "Lát nữa có thời gian thì gửi địa chỉ và số phòng khách sạn cho cô, còn cả thời gian tan tiệc tối nay, tính toán đại khái cho cô."
Trái tim Bạc Mộ Vũ rung lên, gạn hỏi: "Cô muốn làm gì ạ?"
Giang Trần Âm khẽ cười quanh co: "Trẻ con không nên hỏi nhiều như thế, mau đi đánh răng rửa mặt đi, đừng để cô Tô đợi cháu."
Nói tới đây, Bạc Mộ Vũ biết không thể thay đổi được gì, huống hồ trong lòng cô cũng thấp thoáng mong chờ liệu có phải là thứ bản thân nghĩ tới.
Cô hi vọng Giang Trần Âm có thể xuất hiện trước mặt bản thân lúc này với lí do cô nhớ cô ấy, giống hệt như lúc còn nhỏ.
Nhưng đồng thời cô cũng hiểu, hiện tại đã không còn là lúc nhỏ nữa. Giang Trần Âm có thể cho phép cô can dự vào cuộc sống, có thể nuông chiều cô, có thể thỏa mãn cô vô điều kiện, nhưng vì một câu nói của cô mà đi tới Lăng Châu xa xôi, điều này thật sự không có khả năng.
Bạc Mộ Vũ có chút mong chờ, lại có chút thất vọng, hai loại cảm xúc này đan xen lấy nhau trong lòng cô.
Dừng lại trước cửa thang máy, cô cúi đầu nhắm mắt, vô thức nắm chặt tay, nhưng cảm giác tiếp xúc trong một giây sau khiến cô lập tức thả lỏng như chạm vào nguồn điện, vội vã quay người nhìn.
Bên cạnh là khuôn mặt có chút mất hồn của Tô Mạn.
"Đàn chị... giám đốc Tô, em xin lỗi." Bạc Mộ Vũ nắm chặt tay, ấn đường nhíu chặt, "Em không biết là chị, cho nên..."
Bạc Mộ Vũ vốn không biết Tô Mạn đang chạm vào tay mình, cô chỉ không quen với việc tiếp xúc thân thể với người lạ, ai biết phản ứng này lại làm tổn thương Tô Mạn.
Rõ ràng nụ cười trên khóe môi Tô Mạn có chút mịt mù, "Vậy nếu biết là chị thì sao?"
Bạc Mộ Vũ ngẩn ra nhìn cô ấy, bị câu hỏi của cô ấy làm câm nín.
Nếu biết là Tô Mạn, cô sẽ không để mặc cho Tô Mạn nắm lấy tay mình.
Tô Mạn ngẩn ra, bản thân biết rõ cô gái này không có tâm tư mẫn cảm, biết rõ nhất định phải kiên nhẫn từng chút từng chút để hòa tan người này, biết rõ đây không phải là một chuyện đơn giản.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Tô Mạn cảm nhận được trái tim mình chua xót như thế, vì sự im lặng của Bạc Mộ Vũ.
Tô Mạn nặn ra nụ cười, khẽ nói: "Là chị đường đột, vốn dĩ không nên miễn cưỡng em. Chị chỉ muốn nói với em, giữa chúng ta luôn có cảm giác xa lạ, cho nên mới muốn tới gần em một chút."
Bạc Mộ Vũ lắc đầu, "Do em... em xin lỗi... em..."
Vốn dĩ cô muốn nói "Em sẽ sửa", nhưng lời này tới bên miệng lại nuốt lại. Cô có thể cảm nhận rõ ràng suy nghĩ của bản thân, không sửa được, cũng không có cách nào sửa được.
Đây là bẩm sinh, vì tính cách không thích nịnh nọt, không hoạt bát, từ nhỏ bản thân đã không có bạn bè thân thiết. Suốt nhiều năm qua, Bạc Mộ Vũ cũng đã quen, không thể thay đổi.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Tô Mạn rũ mí mắt, không muốn nói thêm, sau đó lướt qua vai Bạc Mộ Vũ đi tới ấn nút thang máy.
Mặt trời đỏ lửa bên ngoài cửa sổ đã lên cao, tiếng giày cao gót trong văn phòng vang lên không ngớt, đi qua đi lại, lúc xa lúc gần.
"Tuần sau ngoại trừ sắp xếp trong ngày đi làm, còn có một cuộc phỏng vấn."
Trợ lí đóng tập tài liệu lại, nhìn về phía Giang Trần Âm.
"Tuần này thì sao?" Giang Trần Âm dừng bước.
"Tuần này ạ?" Trợ lí nghi hoặc, không phải công việc tuần này đã sắp xếp xong từ lâu rồi sao?"
"Đúng, tuần này."
Trợ lí suy nghĩ giây lát, nói: "Tuần này vốn có một lời mời từ chương trình giải trí, nhưng đã từ chối rồi ạ. Còn cả lời mời làm người đại diện cho game online, công ty chế tác ở Lăng Châu. Chị Lý vẫn đang suy nghĩ có nên nhận hay không, tuần này sẽ cho đối phương câu trả lời."
"Chính là cái này." Giang Trần Âm cười cười, chẳng trách cô ấy nhớ hình như phía Lăng Châu có lời mời bản thân làm gì đó.
"Chị Trần Âm, sao thế ạ?" Trợ lí hiếu kì hỏi.
Bình thường Giang Trần Âm sẽ không hỏi tới những chuyện này, toàn bộ đều giao lại cho người quản lí là chị Lý tới sắp xếp công việc trong giới giải trí, Giang Trần Âm nghe theo sắp xếp là được, dù sao chỉ là nghề tay trái. Chị Lý chỉ cần suy nghĩ hoạt động hay loại hợp tác ấy có cần thiết phải nhận hay không, trước giờ không chủ động làm chuyện gì.
Công việc người quản lí của Giang Trần Âm rất nhàn, nhàn tới nỗi người quản lí khoan thai nhận lương, mỗi ngày đều ăn uống chơi bời cùng những người nhàn nhã khác trong giới giống bản thân.
"Tôi qua đó một chuyến." Giang Trần Âm đi thêm đôi bước, khoanh hai tay trước ngực, dựa vào bàn làm việc, nhớ tới tin nhắn Bạc Mộ Vũ gửi tới, nói: "Tiểu Lục, đặt vé máy bay đi, hôm nay luôn, trước chín giờ tối nhất định phải đáp xuống Lăng Châu."
Cô ấy mím môi, trong lòng hi vọng sẽ không muộn giờ.
"Dạ?" Tiểu Lục ôm chặt tập tài liệu, đi sát theo đôi bước, "Chị Trần Âm, chị muốn tới đó khảo sát à? Gấp thế ạ?"
Giang Trần Âm vừa họp xong, cơ thể mệt mỏi, lúc này đưa tay ra chậm rãi cởi cúc áo tây màu đen trên người, tay còn lại tùy tiện đút vào túi quần, tư thế thư thái.
Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, bị ánh mặt trời chói chang làm híp mắt, thuận đà cong môi lên cười nói: "Đúng thế, coi như là khảo sát đi. Vừa hay chị Lý oán thán với tôi, chị ấy làm người quản lí nhàn hạ quá, tôi sẽ thỏa mãn chị ấy, để chị ấy tiếp tục nhàn hạ."
"Phì..." Tiểu Lục giơ tập tài liệu che nửa khuôn mặt, nhưng làm cách nào cũng không thể nhịn cười.
Thật là lần đầu tiên gặp minh tinh tùy tiện như Giang Trần Âm, tuy không nổi tiếng, nhưng dù ít dù nhiều cũng là minh tinh, thật sự quá hiền lành rồi. Nhưng với bối cảnh của Giang Trần Âm, có làm minh tinh hay không cũng không quan trọng, chỉ là chuyện vui chơi cho hết ngày mà thôi.
"À đúng rồi." Giang Trần Âm quay đầu nhìn trợ lí, "Lần này em cũng không cần đi theo tôi."
"Vâng, em biết rồi." Tiểu Lục như có suy nghĩ gật đầu.
Cảm giác không đúng, không hề giống như đi khảo sát, ừm... tâm tư bà chủ như mò kim đáy bể, không đoán được không đoán được.
Chín rưỡi tối, Bạc Mộ Vũ và Tô Mạn ra khỏi hội trường chính của bữa tiệc, Bạc Mộ Vũ lặng lẽ thở phào một hơi.
"Tiểu Vũ, mệt rồi à?" Tô Mạn vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ sờ lên chiếc vòng bên cổ tay trái, đáp: "Vẫn ổn ạ, nhưng thu hoạch rất lớn. Chẳng qua là em không ngờ lại có nhiều đạo diễn nổi tiếng như thế có mặt, hơn nữa còn có các nhân vật máu mặt từ rất nhiều công ty."
Tô Mạn cười nói: "Đương nhiên rồi, vốn dĩ chính là buổi gặp mặt trong giới, nói là biên kịch tụ họp, nhưng chắc chắn có không ít người mượn cơ hội này để dự tính cho bản thân. Những chuyện thế này, trong lòng mọi người đều sáng như gương."
Bạc Mộ Vũ gật đầu một cái, "Em biết rồi."
Tô Mạn thấy cô bình tĩnh, liền tùy ý nhắc tới: "Sao thế, không phải hiện tại càng có lòng tin với việc sáng tác kịch bản à? Ban nãy cũng có không ít tiền bối khen ngợi em."
Ngữ điệu của Bạc Mộ Vũ bình thường nói: "Cũng tạm ạ, chỉ là trong đầu có chút hỗn độn. Em muốn quay về làm việc, thử xem có thể lĩnh hội thấu đáo những kinh nghiệm đã tiếp thu ban nãy hay không."
Tô Mạn nhíu mày nói: "Đợi đã, đã muộn thế này rồi mà vẫn còn muốn làm việc à?"
"Vâng." Bước chân của Bạc Mộ Vũ không dừng, ngược lại còn tăng nhanh, "Tối nay nếu em không làm gì đó, đầu óc sẽ rất loạn, cho nên em muốn làm việc."
Tô Mạn đi bên cạnh cô, hỏi: "Em muốn viết 'Chiến Thần' à?"
"Vâng, hiện tại 'Chiến Thần' là nhiệm vụ hàng đầu."
Hai người ra khỏi khách sạn, xuống bậc thềm, Bạc Mộ Vũ đưa tay ra bắt tắc-xi.
Tay Bạc Mộ Vũ đã cầm lấy tay nắm cửa, lại ngừng một lúc, quay đầu nghiêm túc nói với Tô Mạn đang đợi cô mở cửa: "Em nhất định sẽ viết câu chuyện này thật tốt, sẽ không để chị thất vọng."
Trong sắc đêm, đường nét trên mặt Bạc Mộ Vũ không rõ ràng như ban ngày, nhưng ánh đèn nê-ông khiến đôi mắt cô càng thêm lấp lánh.
Tô Mạn ngẩn ra, trái tim mềm lại: "Chị tin em, nhưng đừng làm việc khuya quá."
Sau chuyện đụng chạm ban sáng, tâm trạng Tô Mạn không lên cũng không xuống. Kiên trì rất lâu đột nhiên thất vọng, nhưng câu nói của người trước mặt, như thể đút cho bản thân một viên kẹo ngọt.
Hai người xuống xe ở lối ra vào khách sạn, Bạc Mộ Vũ đi phía trước.
Vì giao tiếp cả một ngày, hai người đều có chút mệt mỏi. Bạc Mộ Vũ cởi chiếc áo khoác tây khoác lên vai, cởi một cúc áo sơ mi, mái tóc dài đen óng khẽ lay động trong đêm đen.
Bạc Mộ Vũ trong khoảnh khắc này có thêm một chút khí chất trưởng thành, rất thu hút ánh nhìn.
Tô Mạn nhanh chân đi theo, vừa định lên tiếng nói chuyện với Bạc Mộ Vũ, khóe môi cong lên được một nửa, nụ cười còn chưa thành hình đã căng cứng lại.
Vì thêm một lần nữa Tô Mạn nhìn thấy ánh mắt không có một chút gợn sóng của Bạc Mộ Vũ nhanh chóng trở nên sinh động, ánh mắt ấy rất thẳng, nhìn thẳng về phía xa xa trước mặt.
Có một người phụ nữ thân hình cao ráo đứng đó, khuôn mặt hồng hào có chút mệt mỏi, nhưng vẫn duy trì nụ cười ấm áp dịu dàng, đôi mắt đa tình dường như vĩnh viễn mang theo ánh sáng ấm áp.
Bước chân của Bạc Mộ Vũ lập tức dừng lại, chỉ là một giây sau liền nhanh hơn ban đầu rất nhiều, đi về phía người kia.
"Cô Âm..."