Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 37: Nếu em yêu một người

"Được rồi, đừng nghĩ nữa." Lâm Sơ Vãn hồi phục rất nhanh, chỉ là âm thanh có chút khàn khàn, "Vào phòng chị đi."

Bạc Mộ Vũ gật đầu, không nhìn cánh cửa kia nữa, đi theo bước Lâm Sơ Vãn vào trong phòng cô ấy.

Trên bàn học vẫn là khung ảnh lúc trước, giống như mọi khi Bạc Mộ Vũ tới, sau khi đi vào Bạc Mộ Vũ liền nhìn khung ảnh ấy một cái sau đó ngồi xuống sô-pha cùng Lâm Sơ Vãn.

Lâm Sơ Vãn rót nước cho cô xong liền hỏi: "Gần đây bận gì thế? Có chuyện gì chị có thể giúp được không?"

Bạc Mộ Vũ nhận lấy cốc nước, uống một ngụm, thong thả lắc đầu nói: "Công việc mọi thứ đều thuận lợi, đàn chị rất quan tâm em."

Trong mắt Lâm Sơ Vãn hiện lên ý cười: "Chăm lo sự nghiệp vậy, không kết hợp lao động và nghỉ ngơi à?"

"Có chứ." Bạc Mộ Vũ đặt cốc nước xuống, nghĩ ngợi giây lát liền nói: "Gần đây có lẽ là đọc chút tiểu thuyết."

Mấy ngày gần đây hễ có thời gian rảnh cô liền nghĩ tới những manh mối liên quan tới chuyện của Giang Trần Âm, nhưng đương nhiên không thể nói cho Lâm Sơ Vãn, ngoại trừ những thứ đó, việc có thể coi là giải trí cũng chỉ có truyện đồng nhân của Giang Trần Âm mà bản thân đã đọc mấy phút.

Tuy cảm nhận có chút kì quái...

Lâm Sơ Vãn hiếu kì hỏi: "Đọc tiểu thuyết? Vẫn thích đọc văn học cổ điển như trước à?"

"Không phải." Bạc Mộ Vũ lắc đầu, không nghĩ ngợi nói thẳng: "Đọc tiểu thuyết Bách hợp."
1


Sắc mặt Lâm Sơ Vãn lập tức biến đổi, dáng vẻ có chút ngưng trệ lại có chút ngập ngừng, một Lâm Sơ Vãn trước giờ luôn lịch sự đối đãi với mọi người dù là người thân quen lại nhíu mày hiếm thấy.

Biểu cảm của Bạc Mộ Vũ rất bình thường, không có chút che đậy hay mất tự nhiên, nghi hoặc trong lòng Lâm Sơ Vãn càng thêm nặng nề. Vì tâm tính của Bạc Mộ Vũ không mẫn cảm, cũng có khả năng không nghĩ tới việc phải tránh hiềm nghi.

Nghĩ như thế, tâm tình Lâm Sơ Vãn dậy sóng, buột miệng nói: "Tiểu Vũ, em cũng thích con gái à?"

"Không." Bạc Mộ Vũ nhanh chóng trả lời, nhưng khoảnh khắc trả lời xong mới chú ý tới cách dùng từ của Lâm Sơ Vãn, Bạc Mộ Vũ ngạc nhiên quay về phía Lâm Sơ Vãn: "Chị Sơ Vãn, chị nói gì thế? Cũng?"

Lâm Sơ Vãn có chút ngạc nhiên, khẽ giơ tay che miệng, mí mắt rũ xuống muốn che đi mấy phần hoảng loạn nhanh chóng hiện lên trong mắt. Ban nãy trong tình huống cấp bách, cô ấy không cẩn thận lộ ra manh mối, suy cho cùng là bản thân đích thân trải qua, có lúc cảm xúc dâng trào liền khó phát hiện những sơ hở này.

Bạc Mộ Vũ vẫn đang nhìn Lâm Sơ Vãn, Lâm Sơ Vãn ổn định lại cảm xúc rồi thở dài một tiếng.

"Không ngờ hôm nay lại bất thận để em phát hiện." Nụ cười của Lâm Sơ Vãn mang theo chút khổ sở mà Bạc Mộ Vũ chưa từng nhìn thấy, "Em vẫn chưa trải nghiệm được mùi vị của tình yêu, cho nên trước giờ chị chưa từng nhắc tới với em. Hơn nữa tình cảm này của chị nói ra thì trăm ngàn cảm xúc, chỉ sợ em cũng không muốn nghe, còn chưa nếm được đã bị trải nghiệm của chị làm ảnh hưởng, như thế thì không tốt chút nào."

Bạc Mộ Vũ im lặng rất lâu, trong lời nói mang theo sự quan tâm: "Chị Sơ Vãn, trải nghiệm của mỗi người là khác nhau. Một con đường dẫn tới đâu được quyết định bởi suy nghĩ và quan điểm của từng người, hơn nữa cũng không được quyết định bởi sự khúc khuỷu của một con đường khác, không phải sao?"

Lâm Sơ Vãn ngẩn ra, sau đó gật đầu mỉm cười. Sao cô ấy lại lẫn lộn vậy chứ, Bạc Mộ Vũ chỉ không mẫn cảm với một số vấn đề, đặc biệt là trong chuyện tình cảm mà thôi, nhưng đứa trẻ này không phải không hiểu bất cứ chuyện gì, càng không phải là người ngốc nghếch.

Nghĩ như thế, khát vọng muốn được thổ lộ chôn vùi trong trái tim Lâm Sơ Vãn liền điên cuồng trào lên.

"Đúng." Lâm Sơ Vãn thong thả cười lên, sau đó ý cười trong mắt tản đi, hiện lên cảm xúc đau buồn, "Người chị thích, cậu ấy là nữ, bọn chị quen nhau thời đại học. Thành thích của cậu ấy rất xuất sắc, ban đầu chị và cậu ấy dường như không hề có qua lại, vì cậu ấy luôn đến đi một mình, trong mắt dường như có một thanh kiếm, khiến người ta không dám tới gần. Sau đó nguyên nhân chị có hứng thú với cậu ấy là vì nghe thấy rất nhiều bạn học mỉa mai cậu ấy là cô nhi mà còn không để người khác vào trong mắt, bắt đầu từ lúc đó, chị cảm thấy suy nghĩ của bản thân với cậu ấy có chút thay đổi."


Trước giờ Bạc Mộ Vũ chưa từng nghe được những chuyện này, Lâm Sơ Vãn vừa dừng lại, cô liền gạn hỏi: "Thay đổi gì ạ?"

Lâm Sơ Vãn cười lên, bưng cốc nước lên nắm lấy, tiếp tục kể: "Chị cảm thấy vẻ từ chối người tiếp cận của cậu ấy là vì bảo vệ bản thân, mà không phải muốn làm bị thương người khác. Chính vì cậu ấy là cô nhi, cậu ấy cảm thấy trên đời này không có gì để lưu luyến, cậu ấy chỉ có một mình, cho nên cậu ấy phải bảo vệ bản thân, không để người khác lại gần mình. Những người có ý định làm tổn thương cậu ấy cũng sẽ vì thế mà không tiếp tục tiến lại gần cậu ấy, những người muốn làm bạn với cậu ấy cũng vì vậy mà trở nên nhát gan."

Bạc Mộ Vũ lặng lẽ lắng nghe, thanh âm của Lâm Sơ Vãn dịu dàng, tốc độ chầm chậm, nghe như một loại hưởng thụ, nhưng nội dung bên trong lại khiến lòng người có chút buồn bã kì lạ.

Lâm Sơ Vãn cúi đầu nhìn nước trong cốc, khẽ thở dài rồi nói: "Sau khi chị ý thức được bản thân quan tâm cậu ấy quá mức, không những không thu bớt lại, ngược lại càng ngày càng thích quan sát cậu ấy. Góc phòng kí túc xá của cậu ấy, cậu ấy thích nhất ngồi một góc trong thư viện, còn cả góc phòng học khi lên lớp, không có nơi nào là chị chưa từng tới."

Ánh mắt Bạc Mộ Vũ mang theo chút ngạc nhiên, trước giờ cô chưa từng nghĩ một Lâm Sơ Vãn thanh lịch đoan trang lại có quá khứ như thế, còn nhiệt tình theo đuổi một người không buông.

"Sau đó hai người có yêu nhau không?" Bạc Mộ Vũ không nhịn được cất tiếng hỏi.

"Nào có dễ dàng như thế." Lâm Sơ Vãn đáp lại bằng một nụ cười, "Giống như ban nãy chị đã nói, cậu ấy từ chối bất kì người nào tới gần bản thân, trong đó bao gồm cả chị. Cho dù chị vốn không nói rõ với cậu ấy, chỉ lặng lẽ quan sát cậu ấy, đi theo cậu ấy, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu ấy phát hiện. Chị tưởng rằng bản thân sẽ bị ánh mắt sắc như kiếm của cậu ấy ép buộc rời đi, nhưng cậu ấy chỉ lạnh lùng nhìn chị, sau đó quay người rời đi. Những ngày tháng sau đó, cậu ấy cố tình tránh chị, trừ phi là bắt buộc, nếu không sẽ không ở chung một nơi với chị."

Bạc Mộ Vũ hỏi: "Có phải chị ấy có chút đặc biệt với chị không?"

Lâm Sơ Vãn chỉ cười, tiếp tục kể: "Chị cảm nhận được thái độ của cậu ấy dành cho chị không bài xích như những người khác. Tuy cậu ấy cũng không để chị tiến lại gần, nhưng cậu ấy chủ động tránh đi những chỗ có mặt chị, rõ ràng tác phong thường ngày của cậu ấy là khiến người khác tránh xa bản thân, tới lượt chị lại biến thành cậu ấy tránh chị.

Được dung túng lâu ngày, chị cũng to gan hơn nhiều, chị càng ngày càng không thỏa mãn với chút đối đãi khác biệt ấy, chị muốn có được nhiều hơn. Cho nên chị bắt đầu rút ngắn khoảng cách với cậu ấy, thâm chí xuất hiện ngay trước mặt cậu ấy chỉ cách mấy bước, hoặc là đi theo sau lưng cậu ấy, khi cậu ấy dừng lại sẽ giả vờ đụng phải như thể không biết gì, sau đó lại giả vờ vô tội xin lỗi cậu ấy."

Khi nhắc tới chuyện này, trong mắt Lâm Sơ Vãn ngập tràn vẻ mến mộ mà trước giờ Bạc Mộ Vũ chưa từng thấy. Bạc Mộ Vũ đoán đó là mến mộ, vì trong vẻ hiền hòa thường thấy của Lâm Sơ Vãn mang theo chút mong chờ cùng xấu hổ.


"Sau đó thì sao ạ?" Bạc Mộ Vũ không nhịn được, giục một câu.

"Sau đó..." Lâm Sơ Vãn lẩm nhẩm một câu, con ngươi nhanh chóng tối lại, "Những hành vi ấy của chị không duy trì được quá lâu, cuối cùng có một ngày cậu ấy bùng nổ, bùng nổ khiến chị không kịp trở tay. Hôm đó chị vẫn đi sau lưng cậu ấy, theo cậu ấy về kí túc xá, trên đường chị phát hiện có một nam sinh mang theo suy nghĩ giống hệt mình. Nam sinh đó còn chủ động hơn chị, nhanh chóng đuổi kịp cậu ấy, ngăn cậu ấy lại không cho đi, sau đó tỏ tình với cậu ấy."

Trái tim Bạc Mộ Vũ nhảy lên, "Sau đó thì sao?"

Lâm Sơ Vãn cười khổ lắc đầu: "Chị tưởng rằng lần đó cậu ấy vẫn sẽ dùng ánh mắt khiến người ta sợ hãi để ép đối phương rời đi, nhưng chị nghĩ sai rồi, lần đó cậu ấy không những không im lặng, dường như cậu ấy muốn trút ra cơn giận tích tụ trong thời gian bị chị tiếp cận không biết lùi đi, giải quyết cho xong một lần, nam sinh đó bị cậu ấy đánh tới mặt mày tím tái. Hôm đó cũng là lần đầu tiên cậu ấy đứng trước mặt chị lâu như thế, ngữ điệu cùng ánh mắt của cậu ấy lạnh lẽo giống hệt nhau, chỉ nói với chị một câu 'Nếu không muốn đau đớn giống người này, thì cách xa tôi chút'."

Bạc Mộ Vũ sửng sốt, động đậy môi, nữ sinh trong lời Lâm Sơ Vãn nhắc tới dường như vô cùng cô độc. Từ lúc Lâm Sơ Vãn bắt đầu kể, có thể thấy người này muốn kháng cự với những tiếp xúc bình thường nhất giữa bạn học với nhau.

"Nhưng em biết gì không? Sau lần cậu ấy nói thế với chị, cảm giác yêu thích trong lòng chị dành cho cậu ấy không biến mất, ngược lại càng ngày càng nồng đượm. Nhưng cũng chính vì lần ấy, chị học được cách kiềm chế, không dám để cậu ấy phát hiện chị vẫn thích cậu ấy, không phải vì chị sợ bản thân giống như nam sinh kia, mà là vì chị đau lòng cho cậu ấy. Mục đích của việc từ chối người khác thân thiết với bản thân của cậu ấy rất đơn giản, chỉ là vì cậu ấy đang vô thức bảo vệ bản thân, những ánh mắt khác thường dành cho cậu ấy từ thân phận 'cô nhi' không phải là thứ chúng ta có thể tưởng tượng được, chị không để tâm những thứ đó, nhưng không phải ai cũng có trái tim lương thiện."

Lâm Sơ Vãn vô thức dùng sức nắm chặt lấy chiếc cốc trong tay, ánh mắt càng thêm tối tăm.

"Chị Sơ Vãn..." Bạc Mộ Vũ đưa tay ra chạm vào cổ tay Lâm Sơ Vãn, nhất thời cũng không biết nên an ủi thế nào mới phải.

Dù cho hôm nay Lâm Sơ Vãn kể những chuyện này cho cô, chẳng qua cũng chỉ là một đôi phần trong số ấy, giữa chừng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không thể đoán được.

Lâm Sơ Vãn thoáng cong khóe môi, biểu thị bản thân không sao, tiếp tục kể: "Sau này chị vẫn âm thầm đi theo cậu ấy, ngồi ở vị trí cậu ấy từng ngồi, đọc sách cậu ấy từng mượn, ăn đồ ăn vặt cậu ấy thích. Chị tưởng rằng bọn chị sẽ mãi như thế, mãi tới khi tình cảm này biến mất, ai ngờ có một lần cậu ấy vừa ra khỏi thư viện, chị liền tới lấy quyển sách mà cậu ấy mới đặt lại, kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy cậu ấy quay lại muốn lấy quyển sách ấy."

Sắc mặt Bạc Mộ Vũ có chút căng thẳng, bàn tay vừa chạm vào cổ tay Lâm Sơ Vãn vô thức níu lấy tay áo Lâm Sơ Vãn.

Lúc này nụ cười của Lâm Sơ Vãn càng thêm lúng túng, cô ấy đánh lên tay Bạc Mộ Vũ bảo cô buông ra, sau đó thong thả nói: "Khi đó chị ngây người tại chỗ, không biết nên làm gì, hai người bọn chị mặt đối mặt đứng đó rất lâu. Cuối cùng là chị phản ứng trước, chị đưa quyển sách tới tay cậu ấy, sau đó nói xin lỗi cậu ấy rồi rời đi, nhưng cậu ấy không cho chị đi.

Cậu ấy không quan tâm tới quyển sách đó, vì ở trong góc phòng ấy, cậu ấy đã ôm chị. Khi đó mũi chị chua xót gần như không nói thành lời, cậu ấy vẫn không ngừng nói bên tai chị rằng cậu ấy thích chị, nói cho dù trốn tránh thế nào cũng không thoát khỏi cảm giác này, cậu ấy hỏi chị phải làm thế nào."

"Hai người cứ yêu nhau vậy à?" Bạc Mộ Vũ nghe tới nhập tâm, vô cùng cố chấp với đáp án này.


Câu hỏi của Bạc Mộ Vũ giống như một ngọn lửa, nụ cười của Lâm Sơ Vãn biến mất, khổ sở lại giăng đầy đáy mắt cô ấy: "Bọn chị không yêu nhau, chị cũng chưa từng nói bất kì câu chị thích cậu ấy nào. Vì chị biết cậu ấy sợ bên cạnh mình có thêm một người, sợ tới cuối cùng chị không cần cậu ấy nữa, sợ bản thân vẫn sẽ biến thành một mình, cho nên trước giờ chị chưa từng nhắc tới vấn đề này với cậu ấy. Hơn nữa chị có thể cảm nhận được, cậu ấy thích chị, nhưng cậu ấy tiến thêm một bước về phía trước.

Những ngày tháng sau đó, cậu ấy không cố tình trốn tránh chị nữa, nhưng bọn chị vẫn không xác nhận quan hệ. Tiếp xúc thân mật nhất của chị và cậu ấy, chính là khi cậu ấy đưa chị về kí túc xá không nỡ rời đi, chị trêu đùa đi tới ôm cậu ấy. Lúc đó, mắt của hai người bọn chị chỉ cách nhau một đốt tay."

Đây dường như chính là kết thúc, vì Bạc Mộ Vũ không thấy hiện tại Lâm Sơ Vãn có người yêu, nữ sinh đó, có lẽ đã biến mất trong dòng thời gian.

Cô khó khăn cất tiếng hỏi: "Chi Sợ Vãn, kết thúc rồi sao?"

"Ừm." Lâm Sơ Vãn động đậy khóe môi mỉm cười với Bạc Mộ Vũ, để cảm giác khổ sở tiếp tục chôn vùi, "Chị lạc mất cậu ấy, vì quyết định bản thân tự cho là đúng sau đó."

Bạc Mộ Vũ cắn môi, âm thanh trầm thấp nói: "Em xin lỗi, em không nên để chị nhớ lại những chuyện này."

Lâm Sơ Vãn ấm áp cười cười, "Không sao, có thể nói những chuyện này với em, trong lòng chị cũng thoải mái hơn nhiều. Huống hồ những chuyện này không phải em không nhắc thì sẽ bị rửa trôi trong cuộc đời chị, chị cũng không mất trí nhớ."

Tâm trạng của Bạc Mộ Vũ vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, cảm xúc phức tạp, dường như bên tai vẫn đang vang vọng tiếng lòng của Lâm Sơ Vãn ban nãy, dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng trong lời Lâm Sơ Vãn xuất hiện trước mặt.

Tình yêu thật sự có thể khiến một người cố chấp tới vậy, cũng có thể khiến một người kiềm chế vì nó sao? Tình cảm sâu nặng của Lâm Sơ Vãn khiến cô ấy chưa từng từ bỏ, đồng thời, khiến cô ấy học được cách kiềm chế, vì không muốn làm phiền đối phương.

Vậy người tên Cao Diên năm đó theo đuổi Giang Trần Âm thì sao? Nếu người đó thực sự dùng phương pháp cực đoan để theo đuổi Giang Trần Âm, và cả người yêu hiện tại, loại mến mộ không nghĩ tới cảm nhận của đối phương, liệu có thể được gọi là tình yêu?

Nghĩ như thế, Bạc Mộ Vũ cất tiếng hỏi: "Chị Sơ Vãn, thật sự có người sẽ không quan tâm tới điều gì, nhất định phải có được tình yêu của đối phương sao?" Cô ngừng lại giây lát, sau đó lẩm nhẩm: "Tình yêu như thế, thật sự là tình yêu sao?"

Lâm Sơ Vãn cười lên, đặt cốc nước lên bàn, thở phào một hơi, khẽ khàng lên tiếng giống như đang nói với Bạc Mộ Vũ, lại giống như tự nói với bản thân: "Tình yêu nhất định sẽ đi kèm với kiềm chế, chỉ là có thể mắt không nhìn thấy, nhưng tim có thể cảm nhận được. Nếu em yêu một người, vậy chắc chắn em hi vọng đối phương đáp trả bằng tình yêu, mà không phải kiên nhẫn hoặc tình cảm khác, vì những thứ đó đều không phải thứ em cần."




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận