Chương 40: Cuộc đời muôn hình vạn trạng
Thu đi đông tới, Tần Châu bắt đầu có tuyết rơi.
Từ lúc Bạc Mộ Vũ không ở nhà, Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam càng thêm tiêu diêu, sau khi đón cơn tuyết đầu mùa, hai người liền quyết định đi du lịch lần nữa.
Diệp Hạ Lam nói muốn nếm thử lẩu ở các nơi, mùa hè ăn lẩu không sảng khoái bằng mùa đông. Giang Trần Âm nghe xong cười cô bạn thân chỉ lo ăn không lo luyện tập, đừng mơ có cơ bụng, vừa nói xong liền bị Diệp Hạ Lam cúp máy từ chối giao tiếp.
Ngày tuyết rơi, mọi người mặc quần áo thật dày, có một số người đang run lẩy bẩy, nhưng nhìn có vẻ Giang Trần Âm không thấy lạnh.
Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn một bông tuyết như sợi bông rơi xuống, không khỏi cảm thán trong lòng, quả nhiên tố chất sức khỏe của Giang Trần Âm tốt. Buổi sáng khi bản thân và Giang Trần Âm ra ngoài mặc dày như nhau, Bạc Mộ Vũ còn quàng khăn, mới chỉ đủ ấm, ngược lại sắc mặt Giang Trần Âm tốt vô cùng, trước khi xuống xe còn ôm cô một cái, nói là có thể giữ nhiệt tới khi tan làm.
Nào có thể giữ nhiệt tới khi tan làm, chỉ là ấm áp mà thôi.
Bạc Mộ Vũ đang lặng lẽ càu nhàu tan làm về nhà nhất định phải ôm cho đủ trong lòng, đột nhiên cảm nhận được bên cạnh tối đi.
"Biên kịch Bạc, muốn ra ngoài à?"
Dương Khiêm mặc bộ đồ tây thẳng thớm, bên ngoài khoác chiếc măng-tô màu đen, mặt mày rạng rỡ xuất hiện bên cạnh Bạc Mộ Vũ.
"Ừm." Bạc Mộ Vũ chỉ nhìn anh chàng một cái, không nhiều lời.
Dương Khiêm cười lên, kéo cổ áo khoác nói: "Thời tiết lạnh thế này, anh cũng muốn đi uống cốc nước cho ấm người, đi chung nhé."
Bạc Mộ Vũ lại nhìn anh chàng thêm cái nữa, ngữ điệu không có bất kì sự trập trùng nào đáp lại một câu, "Không cần", sau đó quay người nhanh chân rời đi.
"Em đợi đã, ngày tuyết rơi đường khó đi..."
Suy cho cùng Dương Khiêm bị từ chối thành quen, biết Bạc Mộ Vũ luôn như thế, cho dù anh chàng chủ động thế nào cũng đều làm vẻ không ăn cứng cũng không ăn mềm. Hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội ở riêng với nhau, không khỏi mạnh dạn hơn, vội vàng đuổi theo.
Tiếng bước chân bị một lớp tuyết mỏng phủ trên mặt đất chôn vùi, khuôn mặt của Bạc Mộ Vũ cũng lạnh lẽo y hệt như hơi lạnh mà những bông tuyết tỏa ra, không hề có ý định chậm bước chờ đợi Dương Khiêm đằng sau lưng.
Dương Khiêm theo sát phía sau, lợi thế về chiều cao khiến anh chàng dễ dàng sánh vai đi chung với Bạc Mộ Vũ: "Biên kịch Bạc, hôm nay có một bộ phim công chiếu, là Gia Ức đầu tư, nghe nói là một tác phẩm quy mô. Chúng ta cũng vất vả một thời gian rồi, cảm thấy rất đáng đi xem."
"Ừm, tôi biết rồi." Bạc Mộ Vũ gật đầu.
Dương Khiêm cảm thấy có cơ hội, nói thẳng: "Hay là tối nay chúng ta đi xem đi, anh được bạn cho mấy vé."
"Xin lỗi." Bạc Mộ Vũ dừng bước, quay người đối diện với Dương Khiêm cũng đang dừng bước, "Tôi không muốn đi, mọi người đi đi."
Bạc Mộ Vũ nói xong liền quay người đi tiếp về phía trước, thời tiết hôm nay thật sự rất lạnh, cô sốt ruột muốn uống một ly sữa nóng, sau đó chụp ảnh gửi cho Giang Trần Âm. Nói với Giang Trần Âm căn bản không thể chống đỡ tới khi tan làm chỉ bằng cái ôm buổi sáng, tối nay về muốn bù đắp.
Cô không nhìn thấy ý cười trong mắt Dương Khiêm tản đi sạch sẽ sau khi bị bản thân từ chối, thay vào đó là bất mãn và nghi hoặc dày đặc.
"Biên kịch Bạc." Anh chàng đuổi theo lên trước mấy bước, trong giọng điệu thấp thoáng vẻ tức giận, "Anh thật sự không hiểu, anh có chỗ nào đắc tội với em à? Tại sao em cứ từ chối anh mãi như thế? Anh sợ em cảm thấy chỉ có hai người chúng ta sẽ không thích hợp, anh cũng tìm người khác đi chung, ngay cả như thế em cũng không đáp ứng anh. Rốt cuộc anh đã làm sai điều gì? Tại sao em luôn bài xích anh như thế?"
Bạc Mộ Vũ không thể không dừng bước quay người lần nữa, sắc mặt mang theo chút phức tạp.
Dương Khiêm đã đề nghị hẹn cô rất nhiều lần, trước giờ cô chưa từng đồng ý. Nhưng sau mỗi lần ấy Dương Khiêm đều lui về với đám bạn của mình nói mấy câu bực bội, hoặc là đăng vài câu than thở lên trang cá nhân, nhiều nhất là lộ ra ít nhiều sự bất mãn vì thật sự không nhịn được nữa giống như lần sinh nhật Bạc Mộ Vũ.
Hôm nay thẳng thừng thế này, lại là lần đầu tiên.
Mà lý do từ chối của Bạc Mộ Vũ rất đơn giản, cô khẽ lắc đầu, nhanh gọn: "Anh không có gì đắc tội tôi, tôi chỉ đơn thuần không muốn đi mà thôi."
Dường như Dương Khiêm không ngờ tới đáp án này, khựng lại giây lát rồi dịu giọng gạn hỏi: "Vậy em nói cho anh biết em thích gì, hoặc là bình thường thích đi đâu, ít nhất cũng để anh biết sở thích của em chứ."
Lại là loại yêu cầu này, trước kia Tô Mạn cũng từng nhắc tới, nhưng khi Tô Mạn nhắc tới chỉ khiến Bạc Mộ Vũ cảm thấy nghi hoặc, còn lúc này Dương Khiêm nhắc tới lại khiến cô cảm nhận được cảm giác phản cảm vô cùng rõ ràng trong lòng. Ít nhất cô và Tô Mạn là bạn bè, còn Dương Khiêm chỉ là đồng nghiệp, hơn nữa những từ ngữ anh chàng mang đi khắp nơi than thở bị bản thân làm tổn thương bắt đầu trồi lên trong lòng Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ lắc đầu, "Xin lỗi, tôi không có cách nào nói cho anh."
Dương Khiêm lộ ra nụ cười giống như đang mỉa mai lại giống trào phúng, "Cho nên em đúng là có ý kiến với anh chứ gì, ngay tới một cơ hội cũng không cho. Anh thật sự không hiểu rốt cuộc là vì sao, em không thể nói rõ với anh sao?"
"Tôi thật sự không có." Bạc Mộ Vũ thở dài một tiếng, ấn đường khẽ nhíu lại.
Dương Khiêm vẫn dùng biểu cảm chất vấn nhìn cô, Bạc Mộ Vũ không có ý định nói tiếp, quay người tiếp tục muốn đi.
"Em coi anh là kẻ ngốc à?" Dương Khiêm lập tức nắm lấy cổ tay, ép Bạc Mộ Vũ dừng lại, khi đi tới trước mặt cô, trong mắt lộ ra tia máu tức tối, "Em nói em không hề có ý kiến với anh, em lại không bằng lòng tiếp nhận ý tốt của anh, ngay cả xã giao giữa bạn bè bình thường cũng không bằng lòng. Đã như thế rồi, em còn nói em không hề có ý kiến gì với anh sao?"
Cơn đau từ cổ tay Bạc Mộ Vũ truyền tới, sau khi không giãy ra được, cảm giác phản cảm trong lòng càng thêm mãnh liệt, cô lạnh giọng nói: "Vì tôi không thích, nên từ chối, còn có câu hỏi nào không?"
Dương Khiêm vẫn sống chết giữ lấy cổ tay cô, "Lí do thì sao? Lí do không thích, là do anh có điểm nào không tốt?"
Khí thế ép người của anh ta khiến Bạc Mộ Vũ nhớ lại những tin đồn đang tồn tại, ánh mắt mang theo băng giá lạnh lẽo: "Lí do chỉ đơn giản là tôi không thích anh, nếu tôi không thích anh được coi là tổn thương anh, vậy miễn cưỡng tiếp nhận, đối với tôi mà nói lẽ nào không phải tổn thương sao?"
Dương Khiêm không hề nghĩ ngợi buột miệng nói: "Em không thử thì làm sao biết em không thích? Chuyện gì chẳng cần có bắt đầu?"
Bạc Mộ Vũ lạnh lùng nói: "Bởi ngay cả suy nghĩ thử tôi cũng không có."
Thời tiết lạnh giá, câu nói này còn lạnh giá hơn cả thời tiết, Dương Khiêm lập tức cứng người tại chỗ.
Bạc Mộ Vũ nhân lúc anh chàng mất tập trung, ra sức rút tay mình lại, cảm giác thả lỏng đi cùng cảm giác đau đớn trong khoảnh khắc ấy khiến cô không khống chế được thở hắt một hơi.
Cô không nhìn Dương Khiêm lấy một cái, nhanh chân đi xa, nhưng âm thanh sau lưng truyền tới lại khiến bàn tay đang đút trong túi áo giữ ấm của bản thân nắm lại thành quyền.
"Ha ha ha, người anh em, lại bị từ chối rồi à? Đã sớm nói với cậu đừng dây vào cô ta rồi."
"Tôi nào biết cô ta dữ dội vậy chứ..." Âm thanh của Dương Khiêm mang theo vẻ thất vọng.
"Tôi thấy cậu bỏ ý định với cô ta đi, đừng nói tới tính cách của cô ta không tốt, cũng không phải cậu không biết cô ta và giám đốc Tô có quen nhau, cậu không cần công việc này nữa à? Nếu giám đốc Tô hủy hợp đồng với cậu, tôi thấy người ta cũng không thèm để tâm tới số tiền bồi thường hợp đồng vào mắt đâu..."
Hai tay nhét trong túi áo khoác của Bạc Mộ Vũ nắm chặt thành quyền, đột nhiên cô cảm thấy càng thêm lạnh.
Tại sao luôn có một số người nhất định không để tâm tới suy nghĩ của người khác? Gần đây Bạc Mộ Vũ phát hiện dường như tình trạng này càng ngày càng nhiều lên, không, có lẽ là luôn tồn tại, chỉ là hiện tại bản thân mới ý thức được mà thôi.
Ví dụ như lúc trước cô biết rất có khả năng Cao Diên dùng thủ đoạn cực đoan để theo đuổi người khác, đồng thời rất có khả năng Giang Trần Âm cũng từng bị Cao Diên dùng loại thủ đoạn này để theo đuổi, còn cả Dương Khiêm hôm nay. Những người này đều lấy danh nghĩa tình yêu để làm tổn thương người khác, không hề quan tâm tới ý nghĩ của đối phương, đặt yêu cầu của bản thân lên vị trí cao nhất, suy nghĩ của đối phương đều bị họ đạp mạnh xuống dưới chân.
Hơn nữa trong mắt họ, nếu không đồng ý với yêu cầu của họ, đó chính là làm tổn thương họ.
Tại sao loại hành vi này có thể đàng hoàng lấy danh nghĩa "yêu" và "thích? Đây vốn dĩ không phải yêu, vốn dĩ không phải thích.
Đây là sai lầm.
Bạc Mộ Vũ ngồi trong một góc, hai tay ôm lấy ly sữa nóng, sắc mặt nhàn nhạt, trong ánh mắt ngập tràn cảm xúc không nói thành lời. Có tức giận, có nghi hoặc, dường như còn có cả trầm tư.
Tô Mạn nhìn thấy Bạc Mộ Vũ từ phía xa, cảm giác vui vẻ sau khi nhìn thấy Bạc Mộ Vũ từ chối Dương Khiêm trong lòng, tới hiện tại đã biến thành đau lòng.
Tô Mạn đi tới gần, âm thanh khẽ khàng hỏi cô: "Đang nghĩ gì thế?"
"Không có gì." Bạc Mộ Vũ lắc đầu, uống ngụm sữa nóng, sau khi suy nghĩ bị Tô Mạn làm gián đoạn mới cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ của sữa.
"Ban nãy chị nhìn thấy em và Dương Khiêm ở bên ngoài." Trong mắt Tô Mạn là vẻ thấu hiểu, đối diện với ánh mắt ngẩng lên của Bạc Mộ Vũ, "Họ muốn định nghĩa lời hồi đáp của em thế nào, đây đều là chuyện em không cách nào quyết định. Em chỉ cần làm tốt việc em muốn làm là được rồi, không cần nghĩ nhiều tới những chuyện khác."
Bạc Mộ Vũ vẫn lắc đầu, trong mắt bớt đi cảm xúc căm tức đang trào ra, mím chặt môi, nghiêm túc nói ra từng chữ: "Em không biết tại sao lại có nhiều người thích ép buộc người khác làm chuyện mà họ không thích như thế, họ đang muốn thỏa mãn bản thân, đồng thời trước giờ chưa từng nghĩ rằng điều này là thứ không công bằng với người khác sao?"
"Còn gì nữa?" Tô Mạn mỉm cười, đợi Bạc Mộ Vũ nói tiếp.
"Còn cả..." Bạc Mộ Vũ lẩm nhẩm một tiếng, sau đó nói: "Em không thích như thế."
"Không ai thích như thế." Tô Mạn thở dài trong lòng, ánh mắt nhìn lên ngón tay thon ôm lấy cốc của Bạc Mộ Vũ, "Những người làm như thế, có một bộ phận không ý thức được hành vi của mình sẽ gây tổn thương cho người khác nhường nào, những người này còn có thể cân nhắc. Còn một bộ phận rõ ràng biết hành vi của mình không đúng đắn, nhưng vẫn kiên trì với loại hành vi này, kiên trì tin tưởng rằng sau khi thành công có thể bù đắp sai lầm của bản thân, hoặc là căn bản không có ý định bù đắp."
"Thật là..." Bạc Mộ Vũ làm cách nào cũng không thể thốt ra từ "kịch liệt", ấn đường nhíu lại tới đau, chỉ cảm thấy sau khi nghe Tô Mạn nói xong những lời này, ngay cả huyệt thái dương cũng đau đớn.
"Cuộc đời muôn hình vạn trạng, không cần để tâm." Nụ cười của Tô Mạn dịu dàng, chuyên tâm giảng giải cho Bạc Mộ Vũ, "Mỗi người sẽ có suy nghĩ khác nhau, cho dù em có ngồi đây ảo não, những người như thế cũng sẽ không thay đổi một tơ một hào nào vì em."
"Em biết." Bạc Mộ Vũ gật đầu, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm.
Tô Mạn cười lên, giảo hoạt nói: "Có một số người trời sinh đã nghĩ người khác mắc nợ mình trong lòng, hơn nữa cảm thấy bản thân có làm gì cũng là đương nhiên, cho nên muốn..." Cô ấy ngừng lại, nghiêng người tới, nhỏ tiếng nói: "Làm người khác buồn nôn."
Bạc Mộ Vũ ngẩn ra, chạm mắt với đôi mắt mang theo chút nghịch ngợm hiếm thấy của Tô Mạn, giây tiếp theo, cuối cùng mặt mày cũng giãn ra, cười lên theo Tô Mạn: "Vâng đàn chị, em hiểu rồi."
Tô Mạn hài lòng cong khóe môi, dựa vào ghế.
Bạc Mộ Vũ nghĩ ngợi giây lát, nói với Tô Mạn: "Vậy đàn chị có thể coi như không nghe thấy những lời ban nãy không? Đừng nên đánh giá gì Dương Khiêm, anh ấy cũng không có vấn đề gì trong công việc."
Ánh mắt Tô Mạn tỏ tường, vui vẻ nói: "Đương nhiên rồi, công tư phân minh."
Bạc Mộ Vũ mím môi khẽ cười, bưng cốc lên uống một ngụm sữa nóng.
Ngón tay đặt trên bàn của Tô Mạn gõ nhẹ lên mặt bàn theo tiết tấu, ý cười nơi đáy mắt quay về: "Tiểu Vũ, chị có chút suy nghĩ với mấy tình tiết em thảo luận với chị hôm kia, tối nay chúng ta bàn luận nhé, được không?"
Bạc Mộ Vũ có chút ngạc nhiên: "Là 'Chiến Thần' ạ?"
Tô Mạn nói: "Ừm, có chút vấn đề muốn bàn luận tỉ mỉ với em, nhưng một chốc một lát thì không xong được. Nên nếu em muốn, tối nay chúng ta cùng đi ăn, sao nào?"
Bạc Mộ Vũ ngừng lại giây lát, sau đó gật đầu: "Được, không thành vấn đề, em nói với cô Âm không về nhà ăn cơm một tiếng đã."
Độ cong trên khóe môi Tô Mạn càng sâu, trong lòng trào lên mấy phần vui vẻ.
Thật ra có một câu trong số những tin đồn trong công ty là thật, chính là quả thật rất khó hẹn Bạc Mộ Vũ.