Chương 7: Phòng bên
Từ nhỏ, Bạc Mộ Vũ đã thường xuyên tới nhà họ Giang, có lúc tới chơi, có lúc sẽ ở lại.
Trước khi Giang Trần Âm về nước, đã mấy tháng Bạc Mộ Vũ không tới thăm trưởng bối nhà họ Giang. Nhưng sự mong chờ của cô không dành cho nhà họ Giang mà hai người sắp tới, mà vẫn là Giang Trần Âm.
Toàn bộ cảm xúc cất giấu trong lòng cô đều tới từ Giang Trần Âm, còn cả hai ngày có thể ở riêng với nhau sắp tới.
Cho dù trong hai ngày ấy, Giang Trần Âm không có khả năng chỉ ở cùng cô.
Còn nhớ trước kia, mỗi lần đến nhà họ Giang, cũng đều là Giang Trần Âm đích thân tới đón cô.
Có khi ông Giang mời bố mẹ tới chơi, Bạc Mộ Vũ nhất quyết muốn đi theo, đợi tới tối bố mẹ ra về, cô lại trốn sau lưng Giang Trần Âm không bằng lòng rời đi cùng bố mẹ.
Lúc đó dáng vẻ nhỏ bé chu môi của Bạc Mộ Vũ khiến ông Giang bà Giang cười rộ lên, không nhịn được mở lời với Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam, để đứa trẻ này ngủ lại.
Lâu dần, nhà họ Giang liền chuẩn bị riêng cho Bạc Mộ Vũ một phòng, là căn phòng ở ngay cạnh phòng Giang Trần Âm. Vốn dĩ là phòng cho khách, nhưng Bạc Mộ Vũ luôn đi tìm Giang Trần Âm, hai người già thương yêu cô, nên dung túng như thế.
Giang Trần Âm vững vàng dừng xe lại trước cột đèn giao thông, quay đầu nhìn sang.
Đúng lúc đối diện với ánh mắt của Bạc Mộ Vũ, Giang Trần Âm cười nói: "Từ sau khi cháu đi làm cũng không tới thăm bố mẹ cô, lát nữa chắc chắn có nhiều chuyện để nói lắm."
Bạc Mộ Vũ hỏi: "Vậy cô thì sao? Cô sẽ ở lại tầng một nói chuyện với mọi người chứ ạ?"
Giang Trần Âm đưa tay ra xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Đương nhiên."
Bạc Mộ Vũ gật đầu một cái, mặt mày nhiều thêm mấy phần vui vẻ.
Giang Trần Âm cong khóe môi, nhìn ra ngoài cửa sổ, về nước đã nhiều ngày, cũng không biết cuộc sống thả lỏng bình yên này có thể tiếp tục kéo dài tới khi nào.
Cô ấy rời đi khi Bạc Mộ Vũ vừa lên đại học, tới hiện tại đã gần bốn năm, chẳng qua cũng chỉ thiếu một đôi tháng nữa là tròn bốn năm.
Cũng coi là bốn năm rồi.
Suy nghĩ của Giang Trần Âm tràn về như dòng nước chảy ngược, có một cảnh tượng phủ bụi đã lâu nhanh chóng lướt qua trong đầu, hô hấp của cô ấy lập tức trở nên gấp gáp.
Bàn tay Giang Trần Âm ra sức giữ chặt lấy vô lăng, cảm giác đau đớn nhanh chóng gạt đi cảnh tượng trong đầu, lúc này đôi mắt mới hồi phục vẻ sáng rõ.
Khi một tay kéo hành lí của Bạc Mộ Vũ, tay còn lại nắm tay Bạc Mộ Vũ vào nhà, vừa hay ông Giang và bà Giang từ trên nhà đi xuống.
Ông Giang chống gậy, ánh mắt nhìn tới Bạc Mộ Vũ đã lâu chưa gặp, hất gậy nói: "Tiểu Vũ tới rồi à?"
Giang Trần Âm kéo Bạc Mộ Vũ đứng lại, lắc lư bàn tay đang nắm.
Bạc Mộ Vũ liền buông ra, nhanh chân đi tới đỡ lấy một tay của ông Giang, âm thanh ngọt ngào như dòng suối thấm vào tim gan: "Ông Giang, bà Giang, cháu tới rồi, cuối tuần này cháu không về nhà."
"Ồ?" Ông Giang cười híp mắt, "Vậy được, ở đây nói chuyện với ông. Lục Nhi đâu?"
Giang Trần Âm đặt hành lí ở một bên, đáp lời: "Bố, mẹ, con ở đây."
Bà Giang cũng cười, vẫy vẫy tay: "Tiểu Vương này, đi dọn dẹp phòng cho khách đi, mang hành lí của Tiểu Vũ lên đó."
Cô giúp việc đang chờ ở một bên đáp lời, sau đó đi tới xách hành lí của Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ nghe vậy, ánh mắt hơi tối lại.
"Ngồi xuống đi, đứng đó làm gì?" Hai tay ông Giang chống lên gậy đầu rồng, nhìn về phía Bạc Mộ Vũ hỏi: "Nghe Lục Nhi nói, cháu đã đi làm rồi à?"
Bạc Mộ Vũ tìm vị trí gần Giang Trần Âm nhất, ngồi xuống rồi gật đầu, "Vâng, cháu đang làm ở Hoằng Thịnh ạ."
"Mấy tháng rồi không gặp, hình như có vẻ trưởng thành hơn một chút." Ông Giang khẽ thở dài, dựa vào sô-pha, "Hoằng Thịnh, là công ty lớn. Vừa bước chân vào xã hội, rèn luyện đôi năm cũng được, tốt hơn là tới nơi mà gia đình có thể can dự vào."
Bạc Mộ Vũ cười lên, "Ông Giang nói phải ạ, cháu cũng nghĩ như thế."
"Nhưng hai đứa phải chú ý một chút." Ông Giang động đậy gậy chống, ánh mắt nhìn về phía Giang Trần Âm, "Dù sao Hoằng Thịnh cũng coi như đối thủ cạnh tranh của Gia Ức chúng ta, sau này nếu xảy ra chuyện gì, khó tránh gây ra nghi ngờ."
Bạc Mộ Vũ gật đầu, "Chuyện này thì cháu hiểu."
Bạc Mộ Vũ kí hợp đồng biên kịch với Hoằng Thịnh, ngộ nhỡ tới lúc đó phim ảnh của Gia Ức có tình tiết trùng hợp với kịch bản của Bạc Mộ Vũ, như thế có trăm miệng cũng khó mà giải thích.
Bạc Mộ Vũ và Giang Trần Âm đều rất khiêm tốn, nhưng bối cảnh của nhà họ Giang lại không thể khiêm tốn. Tuy không có ai để ý tới mối quan hệ tốt đẹp giữa hậu bối nhà họ Giang và hậu bối nhà họ Bạc, nhưng cũng không phải là bí mật, một khi xảy ra chuyện có khả năng sẽ bị lộ ra ánh sáng
Ông Giang như có suy nghĩ, gật đầu, lại nhìn về phía Bạc Mộ Vũ. Đứa trẻ này còn ít tuổi, nhưng vì tính cách không màng sự đợi, cộng thêm sau khi đi làm, khí chất mọt sách trên người cũng vơi đi ít nhiều, nhìn lại càng chín chắn hơn đám trẻ cùng tuổi.
"Tiểu Vũ này." Đột nhiên ông Giang cười nói cảm khái, "Lúc cháu mới mấy tuổi đã tới đây chơi cùng bố mẹ, bây giờ lớn như vậy rồi, cũng đi làm rồi. Thời gian trôi đi thật nhanh..."
Đang cảm thán chuyện gì đây? Cảm thán bản thân trưởng thành? Hay là cảm thán thời gian trôi nhanh?
Bạc Mộ Vũ vô thức nhìn về phía Giang Trần Âm, Giang Trần Âm vỗ lên đầu gối cô, biểu thị không cần hoảng.
Quả nhiên, không đợi Bạc Mộ Vũ nghĩ ra phải tiếp lời thế nào, bà Giang liền cười ông: "Ông ấy à, lúc nào cũng nhắc tới mấy chuyện không tốt, con bé cũng tới rồi, ông còn nhắc làm gì."
Ông Giang lại cười, "Cũng đúng, nhắc tới những chuyện này làm gì chứ?"
Ông nghĩ ngợi giây lát, đột nhiên lại hỏi: "Ông nhớ sinh nhật Tiểu Vũ là tháng Chín, sắp hai mươi hai tuổi rồi đúng không?"
"Vâng thưa ông Giang, cuối tháng Chín ạ."
Ông Giang gật đầu, ánh mắt nhìn ra xa, "Có người bạn thích hợp nào không?"
"Gì ạ.." Bạc Mộ Vũ không hiểu ý.
Cô vừa định hỏi, liền nghe thấy Giang Trần Âm nhỏ tiếng nhắc nhở bên tai: "Bạn trai."
Bạc Mộ Vũ khẽ nhíu mày, "Ông Giang, cháu vẫn chưa có ạ."
"Ừm..." Ông Giang nghe xong, mặt mày lại nhiều thêm chút ý cười.
Bà Giang nhìn ông rồi lắc đầu: "Ông xem ông toàn hỏi mấy chuyện gì không đâu kìa."
Ông Giang nói: "Được rồi được rồi, không hỏi nữa. Lão Đại, Lão Nhị tới chưa?"
Âm thanh của ông vừa dứt, cổng lớn bên ngoài mở ra, thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo.
Giang Cao Tuấn dẫn vợ Tôn Nhược Vi và Giang Diệc Thịnh vào nhà.
Từ xa xa, anh đã chào hỏi: "Bố, mẹ, Lục Nhi, Tiểu Vũ."
Giang Diệc Thịnh nhìn thấy Bạc Mộ Vũ ngồi ở đó liền muốn chạy tới, bị Tôn Nhược Vi kịp thời giữ cổ tay ngăn lại, ánh mắt nhìn về phía ông và bà ở một bên.
Giang Diệc Thịnh chỉ đành đè xuống tâm trạng kích động, chào hỏi trưởng bối trước: "Cháu chào ông, chào bà, chào cô ạ."
Tôn Nhược Vi cũng mỉm cười nói: "Bố, mẹ, Lục Nhi."
Giang Trần Âm cười cười, "Anh hai, chị dâu, Diệc Thịnh."
Tôn Nhược Vi thấy ông bà gật đầu, lúc này mới ngồi xuống cạnh Bạc Mộ Vũ.
Bạc Mộ Vũ chào hỏi Giang Cao Tuấn và Tôn Nhược Vi: "Cháu chào chú nhỏ, chào cô nhỏ."
Hai anh em nhà họ Giang đều xưng em gọi anh mỗi khi gặp Bạc Minh Lương, vì hai người đều nhỏ hơn Bạc Lương Minh, từ nhỏ Bạc Mộ Vũ đã gọi anh cả Giang Anh Túng là chú Túng, gọi anh hai Giang Cao Tuấn là chú nhỏ.
Tôn Nhược Vi nhiệt tình kéo lấy tay Bạc Mộ Vũ cười nói: "Tiểu Vũ, lâu lắm rồi cháu không tới. Cháu còn không tới, Diệc Thịnh còn muốn kéo cô với chú nhỏ của cháu tới nhà tìm cháu nữa đấy."
Bạc Mộ Vũ ngẩng mặt nhìn về phía cậu bé đứng ở một bên, khẽ gật đầu một cái.
Ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, chiếu lên từng người trong phòng khách, giống như phủ lên một lớp ánh sáng rực rỡ.
Cậu trai gần mười lăm tuổi lập tức đỏ mặt, giậm chân một cái: "Mẹ!"
Giang Trần Âm thấy vậy, nhìn về phía Bạc Mộ Vũ theo ánh mắt của cậu.
Tuy đứa trẻ này đã trưởng thành, cũng đã bước chân vào xã hội, nhưng trên người vẫn mang theo hơi thở trong trẻo, xán lạn sạch sẽ.
Mái tóc đen láy của Bạc Mộ Vũ mượt mà lay động giống như dòng nước ở sau lưng theo động tác quay đầu của cô, đường nét góc nghiêng của khuôn mặt tinh tế lại hư vô trong ánh mặt trời, hai chiếc răng khểnh lộ ra lúc cười có thể nhanh chóng hòa tan đi lớp băng mỏng được phủ trên người Bạc Mộ Vũ.
Trẻ trung lại đẹp đẽ.
Giang Trần Âm híp mắt, dường như cảm nhận được gì đó.
Lúc này ông Giang hỏi: "Sao Lão Đại còn chưa tới?"
Giang Cao Tuấn rót trà cho ông Giang, cười híp mắt nói: "Có lẽ là có chuyện làm chậm trễ thời gian, dù sao công ty cũng nhiều việc, chúng ta cứ nói chuyện trước rồi đợi cũng được ạ."
Ông Giang gật đầu.
Tôn Nhược Vi hiếu kì nói: "Nghe nói Tiểu Vũ đi làm rồi à? Làm ở đâu thế cháu?"
Bạc Mộ Vũ đáp lời: "Dạ, cháu làm ở Hoằng Thịnh."
Còn chưa đợi Tôn Nhược Vi nói tiếp, Giang Diệc Thịnh đã vội vã đi lên phía trước một bước hỏi: "Chị Tiểu Vũ, vậy sau này chị có thể thường xuyên tới nhà ông bà nội không?"
Bạc Mộ Vũ không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.
Trước kia còn đi học, cô muốn tới thì tới, nhưng hiện tại không giống lúc trước. Ngay cả việc muốn tìm Giang Trần Âm cũng không nhất định có thể làm được, càng không nhắc tới chuyện có thể thường xuyên tới chơi như trước.
Nhưng trước kia cô tới đây, cũng chỉ là vì Giang Trần Âm ở đây mà thôi.
Giang Trần Âm lộ ra nụ cười, nói: "Nếu Mộ Vũ có thời gian, hơn nữa bằng lòng tới, cô sẽ đi đón chị tới."
Bạc Mộ Vũ ngây ra, sau đó đôi mắt liền sáng lên.
"Oa, vậy thì tốt quá!" Giang Diệc Thịnh hưng phấn chạy tới, đặt mông ngồi xuống, ôm lấy Tôn Nhược Vi.
"Vậy cô thì sao ạ? Cô cũng sẽ ở nhà ông bà nội, sẽ không đi nữa đúng không?"
Giang Trần Âm vui vẻ trả lời: "Đúng thế, mỗi cuối tuần cháu tới đều có thể nhìn thấy cô."
Tôn Nhược Vi nói: "Như thế là tốt nhất, cả gia đình ở cùng nhau, tốt hơn bất cứ thứ gì."
Trong phòng khách, gia đình họ Giang nói chuyện với nhau, phần lớn câu hỏi đều vây quanh Giang Trần Âm.
Bạc Mộ Vũ im lặng ngồi cạnh Giang Trần Âm, dáng vẻ nhìn rất yên tĩnh, nhưng tất cả nội dung nói chuyện đều được cô lắng nghe không sót chữ nào.
Tới gần trưa gia đình Giang Anh Túng mới tới, cả nhà cộng thêm Bạc Mộ Vũ cùng nhau ăn cơm trưa xong, Giang Trần Âm dẫn cô lên phòng cho khách.
Giang Trần Âm đi phía trước, tay đưa về sau nắm lấy tay Bạc Mộ Vũ: "Cô Vương dọn dẹp xong rồi, trong phòng khách không thiếu gì cả. Cháu biết mà, phòng cô ở tầng trên, nếu muốn tìm cô cứ trực tiếp lên tầng là được, hoặc là gọi điện thoại cho cô, cô xuống tìm cháu."
Hành lang yên tĩnh, hai người đều là người cao ráo, tiếng bước chân xen kẽ vào nhau, ngay cả hai người cũng không phân biệt được tiếng chân nào mới là của bản thân.
Giang Trần Âm nhanh chóng tìm được phòng khách sắp xếp cho Bạc Mộ Vũ, cô ấy mở cửa ra, tiếp tục dặn dò: "Bố mẹ cô có tuổi rồi, buổi tối không ăn khuya, nếu tối nay cháu đói thì gọi điện cho cô, chúng ta ra ngoài ăn. Còn cả..."
Cô ấy quay đầu, liền thấy Bạc Mộ Vũ nhìn bản thân chăm chú, cũng không biết tại sao, đột nhiên không nói tiếp được nữa.
Vì trước khi bản thân rời khỏi Tần Châu, mỗi khi Bạc Mộ Vũ tới đều ở phòng cách vách phòng mình.
Giang Trần Âm thở dài một tiếng, dịu dàng hỏi cô: "Sao thế? Sao không nói gì?"
"Cô Âm, cháu có thể ngủ ở phòng bên cạnh phòng cô không?"
Bạc Mộ Vũ nín nhịn rất lâu mới có thể hỏi ra câu ấy.
Bắt đầu từ ban nãy sau khi vào nhà, bà Giang nói sẽ dọn dẹp phòng khách cho cô, sau đó tới trước giờ cơm trưa, cô Vương nói với cô đã dọn dẹp xong phòng khách, kéo dài tới tận khi Giang Trần Âm dẫn cô lên tầng.
Cô nên nói gì thế nào đây? Bản thân vẫn muốn ngủ ở phòng bên cạnh Giang Trần Âm giống như lúc nhỏ, thậm chí có khi Giang Trần Âm về phòng, cô lập tức bò xuống giường chạy theo vào phòng Giang Trần Âm như chiếc đuôi nhỏ?
Cô lớn rồi, không biết nên nói thế nào nữa.
Có một số chuyện, lúc tám chín tuổi có thể nói, lúc mười hai mười ba tuổi cũng có thể nói. Nhưng cô đã sắp hai mươi hai tuổi, ngay cả Giang Trần Âm cũng nói với cô, cô lớn rồi.
Âm thanh trong trẻo của cô gái bị một cơn run rẩy không dễ phát hiện quấn lấy, khiến Giang Trần Âm mềm lòng.
"Ai nói không được?" Giang Tràn Âm đưa tay ra khẽ vuốt những sợi tóc mềm mại của Bạc Mộ Vũ, "Chỉ là bố mẹ cô cảm thấy cháu lớn rồi, nên phải tiếp đón cháu quy củ như thiết đãi khách, dù sao suy nghĩ của cháu chắc chắn cũng sẽ không giống trước."
"Cháu không muốn." Bạc Mộ Vũ cúi đầu lẩm bẩm.
"Được, vậy thì giống như trước." Ánh mắt của Giang Trần Âm dịu dàng, hứa hẹn giống hệt như khi vừa gặp mặt mấy ngày trước.