Vưu Ưng Nhụy không dám bám theo nữa. Cô ta cũng không có dũng khí nhìn Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu thân mật ngay trước mắt mình. Việc để Vương Nhứ Đình giận dỗi bỏ đi càng là việc bất đắc dĩ. Với tính khí của Vương Nhứ Đình, chưa biết cậu ấy sẽ làm ra chuyện gì. Nếu thật sự như vậy, Minh Thành Hữu làm sao có thể tha cho cô ta.
Vưu Ưng Nhụy men theo nền gạch sáng loáng đang phản chiếu không biết bao nhiêu bóng người mà đi. Cô ta lần sờ vào trong túi xách tay, đầu ngón tay trượt lên màn hình, nhưng ngón cái lại chần chừ không dám ấn xuống nút gọi, tâm trạng bực dọc vô cùng. Cô ta cứ đứng đực tại chỗ, ngập ngừng không đi tiếp.
Người trong trung tâm thương mại mỗi lúc một đông hơn, đi lướt qua cô ta, thậm chí còn huých cho cô ta lảo đảo.
Vưu Ưng Nhụy vô thức ngẩng đầu nhìn lên tầng ba, thấy Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm đang đứng trước một cửa hàng. Anh bảo vệ Phó Nhiễm trong vòng tay mình một cách tự nhiên. Cho dù đứng cách khá xa cũng vẫn cảm nhận được tình ý miên man, đó là người con gái anh thật lòng muốn trân trọng.
Minh Thành Hữu nói trái tim anh trống rỗng rồi, khóe môi Vưu Ưng Nhụy nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo thê lương, e rằng chỉ khi đối mặt với cô ta, trái tim anh mới trống rỗng?
...
Vưu Ưng Nhụy lái xe tới Trung Cảnh Hào Đình, cô lần lượt lấy những thứ trong cốp xe ra rồi lại bỏ vào trong tủ lạnh và phòng bếp.
Tính toán thời gian cũng đã gần đến giờ, cô gửi một tin nhắn cho Minh Thành Hữu, nói rằng mình đang ở Trung Cảnh Hào Đình, mấy chuyện phá hoại anh, cô không làm được. Vưu Ưng Nhụy sợ Minh Thành Hữu sẽ đưa Phó Nhiễm về đây, nếu là ý trời thì cũng thôi, nhưng nếu gặp nhau kiểu này, khó tránh anh sẽ nghĩ cô cố tình.
...
Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm về nhà, hai người tuyết lớn đắp trước cửa nhà họ Phó đã hóa thành một đống nước lạnh, khung cảnh có phần thương cảm nhưng không ảnh hưởng được tới tâm trạng của họ.
Phó Nhiễm xách đồ chuẩn bị đi vào, Minh Thành Hữu hơi dùng sức kéo cô vào lòng: "Cứ đi như vậy sao?".
"Lẽ nào anh còn muốn vào nhà ngồi chơi?"
"Hôm nay thì thôi." Minh Thành Hữu đặt hai tay lên bả vai Phó Nhiễm: "Nhưng em phải nói cho bố mẹ biết, chúng ta lại về với nhau rồi".
Phó Nhiễm cúi đầu, tầm mắt vừa hay chạm tới cổ Minh Thành Hữu. Yết hầu của anh vì nói chuyện mà trượt lên trượt xuống, mang theo nét gợi cảm riêng biệt của đàn ông. Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, con ngươi đen tuyền nhìn thẳng vào Minh Thành Hữu: "Em biết rồi".
Khóe môi anh lấp lánh nụ cười, anh cúi đầu hôn nhẹ lên má cô.
Phó Nhiễm mỉm cười, nhìn thấy Minh Thành Hữu giơ ngón trỏ chỉ chỉ vào khóe miệng mình. Cô hiểu ra, kiễng chân lên, ghé mặt vào.
Nhìn theo Phó Nhiễm cho đến khi cô đi qua cửa chính, Minh Thành Hữu rút di động ra, bên trên có tin nhắn chưa đọc.
Anh đánh xe rời đi, cánh tay phải ghì chặt lấy vô lăng. Anh mở hé cửa xe ra, làn gió lạnh cắt da thịt kèm theo tốc độ như điện xẹt càng khiến người ta có cảm giác tê buốt hơn, thổi vù vù vào mái tóc cắt ngắn gọn gàng của Minh Thành Hữu. Trong chiếc gương chiếu hậu phản chiếu một đôi mắt sắc bén của người đàn ông, u tối, âm u lạnh lẽo không thể nhìn thấy đáy.
Minh Thành Hữu lái xe vào trong garage, rồi đóng sập cửa lại, sải bước vào trong.
Ở cửa ra vào, anh không nhìn thấy giày của Vưu Ưng Nhụy. Minh Thành Hữu kéo tủ để giày ra mới phát hiện cô đã giấu giày của mình đi rồi.
Cơn giận cố kìm nén trong lòng hơi dịu đi, Minh Thành Hữu thay dép lê vào. Trong phòng ăn tỏa ra một mùi thức ăn thơm phức dụ hoặc người ta. Anh đi tới trước bàn ăn, nhìn thấy năm món ăn đầy đủ cả sắc, hương, vị được bày biện chỉnh tề. Qua cánh cửa bếp đã được khép lại, trên lớp thủy tinh đá mài thấp thoáng một chiếc bóng mơ hồ đang tíu tận bận rộn.
Vưu Ưng Nhụy kéo cửa đi ra, trên người còn quấn tạp dề, tay phải cầm một đĩa tôm nõn thủy tinh vừa nấu xong: "Thành Hữu, anh về rồi à, còn một món canh nữa là ăn được rồi".
Minh Thành Hữu kéo ghế ngồi xuống bàn, nhìn lướt qua cả thể sáu món ăn.
Vưu Ưng Nhụy biết nấu không ít món, nhưng chỉ có sáu món này đối với Minh Thành Hữu là có ý nghĩa sâu sắc. Cơn giận dâng lên trong lòng bị đè xuống, Vưu Ưng Nhụy cầm đũa đưa cho Minh Thành Hữu: "Nếm thử xem tay nghề của em đã mai một chưa?".
Cô vốn dĩ cũng là tiểu thư nhà giàu, sau khi trở về nhà họ Vưu, tuy điều kiện không bằng nhà họ Phó, nhưng hai ông bà Vưu vẫn cưng chiều cô như bảo bối, đừng nói là xuống bếp, ngay cả việc rửa bát cũng không khiến Vưu Ưng Nhụy phải động tay vào.
Những ngày mới ra nước ngoài, Minh Thành Hữu không muốn nhớ lại nữa, nhưng mấy món ăn của Vưu Ưng Nhụy lại có tác dụng thức tỉnh anh.
Lúc đó, anh bận rộn chuyện công việc, tình cảm tổn thương, tính tình nóng nảy, việc động một tý ném bát ném đũa là hết sức bình thường. Người làm gia đình mời về ai cũng làm không quá ba ngày là đi. Vưu Ưng Nhụy ở bên cạnh anh, anh đập thứ gì thì dọn thứ đó. Minh Thành Hữu còn ghét nghe thấy trong nhà có tiếng động. Có một lần xuống nhà, anh nghe thấy trong bếp có động tĩnh, còn tưởng là người làm mới đến, anh giận dữ đẩy cửa ra.
Theo lời Vưu Ưng Nhụy thì đó là lần đầu tiên cô xuống bếp.
Có lẽ đã thật sự quen với một cuộc sống cơm bưng nước rót, lúc cho dầu vào chảo không biết phải lau sạch nước nên dầu bắn ra khắp hai cánh tay cô. Ký ức của Minh Thành Hữu vẫn còn như mới, hai mươi mấy nốt bỏng dầu kinh người khắp cánh tay. Vưu Ưng Nhụy giật mình lấy tay che mặt rồi đau đớn nhảy tưng tưng khắp bếp.
Minh Thành Hữu cảm giác được cái bóng trước mắt mình, nhìn dáng vẻ kêu gào đau khổ của Vưu Ưng Nhụy mới phát hiện người phụ nữ vẫn luôn ở bên cạnh anh thì ra vẫn còn sống.
Về sau, Vưu Ưng Nhụy mua sách dạy nấu ăn rồi báo danh một lớp học nấu ăn của người Hoa, từ một con chim nhỏ bây giờ đã thành thạo đủ các món ăn. Ban đầu Minh Thành Hữu không nể mặt, vì giữa hai người họ, người lựa chọn nhượng bộ luôn luôn là Vưu Ưng Nhụy.
Ban đầu cô làm không được ngon lắm, chỉ biết cho đủ mắm, muối, giấm, dầu, làm mấy món ăn suốt nửa ngày chỉ đợi một câu nói cho dù là có chút tiến bộ của Minh Thành Hữu. Nhưng anh chẳng buồn trò chuyện với cô, thường dứt khoát giật đổ cả chiếc khăn trải bàn.
"Có phải nhà nghèo đến độ không bỏ tiền ra thuê được một người giúp việc không?"
Vưu Ưng Nhụy đặt đũa xuống, âm thầm ngồi xuống thu dọn đống đổ nát của anh.
Dần dần, thái độ của Minh Thành Hữu với cô có sự biến chuyển, ban đầu là không còn bài xích, về sau là cưng chiều, cuối cùng phát triển thành cực kỳ chiều chuộng. Anh không bao giờ hà khắc với cô về mặt vật chất, thậm chí là hy vọng cô cứ tiêu xài thoải mái.
Vưu Ưng Nhụy bưng bát canh đã hầm xong ra ngoài, đặt lên mặt bàn, rồi lại quay vào xới cơm cho Minh Thành Hữu. Anh gắp một con tôm bằng chiếc đũa bạc, đặt vào bát của Vưu Ưng Nhụy: "Chúng ta có thể ra ngoài ăn, em đỡ phải bận rộn suốt ngày".
"Em vui mà." Vưu Ưng Nhụy hơi ngước lên: "Bên ngoài chung quy vẫn không bằng ở nhà".
Thấy anh có vẻ như đang đăm chiêu suy nghĩ, Vưu Ưng Nhụy nuốt miếng cơm xuống: "Thành Hữu, em xin lỗi vì chuyện ngày hôm nay. Tính tình của Nhứ Đình là như vậy, sau này em sẽ khuyên bảo cậu ấy. Chúng em là bạn bè nhiều năm, em biết là cậu ấy không có ý xấu đâu".
Nhớ lại nhiều lần khiêu khích của Vương Nhứ Đình, đầu mày Minh Thành Hữu chợt nhíu lại vẻ không vui: "Ưng Nhụy, có một số người vẫn nên bớt tiếp xúc là hơn, chưa biết chừng đến ngày nào đó đầu óc em cũng sẽ bị đen lây".
Vưu Ưng Nhụy không giấu nổi nụ cười: "Anh nói gì vậy".
"Em về không được bao lâu, khoảng thời gian này nên dành nhiều thời gian để ở bên bố mẹ, hoặc ra ngoài đi du lịch cũng được."
Sao Vưu Ưng Nhụy không nghe ra ý của Minh Thành Hữu chứ. Cô khẽ gậy nhẹ hạt cơm trong bát: "Thành Hữu, em ở đây qua rằm là sẽ đi, ngày sinh nhật anh em có thể ở bên cạnh anh không?".
Minh Thành Hữu nhìn cô không chớp mắt. Với quan hệ giữa anh và Phó Nhiễm hiện tại, chắc chắn không thể nói có việc khác vào ngày sinh nhật được.
"Không được." Minh Thành Hữu không rời mắt khỏi Vưu Ưng Nhụy, thần sắc trong ánh mắt cô tối dần, cô gượng nhếch khóe môi: "Vâng, em hiểu rồi".
Đứng lên múc cho Minh Thành Hữu một bát canh, Vưu Ưng Nhụy chống tay lên má, ngắm động tác nhai của Minh Thành Hữu. Anh ngẩng đầu lên, cùng cô bốn mắt nhìn nhau. Nét ủ rũ trong đôi mắt ấy không thoát được khỏi ánh mắt của Minh Thành Hữu, anh mím môi. "Năm sau đi, sinh nhật năm sau em tổ chức cho anh."
Ánh mắt Vưu Ưng Nhụy sáng lên, ngũ quan lập tức sinh động hẳn: "Được".
Cô cuống quýt gật đầu. Minh Thành Hữu chỉ nói đại một câu nhưng người nghe hữu ý. Vưu Ưng Nhụy khẽ nheo mắt lại, cùng lắm chỉ còn một năm nữa thôi, anh chắc chắn có thể cùng Phó Nhiễm cắt đứt sạch sẽ.
Vưu Ưng Nhụy gắp thức ăn cho anh. Sáu món hôm nay đều là món ưa thích của Minh Thành Hữu. Khi còn ở nước ngoài, Vưu Ưng Nhụy vì muốn chiều anh nên thường xuyên luyện tập mấy món này, giờ đây đã trở thành các món tủ của cô.
Ăn cơm xong, Vưu Ưng Nhụy dọn dẹp qua, những việc như rửa bát không cần cô mất công, ở chỗ này Minh Thành Hữu có người giúp việc.
Cô ở lại Trung Cảnh Hào Đình không bao lâu thì quay về.
...
Minh Thành Hữu lên gác tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi vào phòng tập gym. Sau khi đã điều chỉnh chế độ của máy chạy bộ xong xuôi, anh lại đứng im bên cạnh không nhúc nhích. Minh Thành Hữu cầm di động đi ra cửa sổ, giơ tay kéo rèm cửa ra. Ánh đèn trang trí không ngừng biến đổi trong vườn đan cài vào nhau rồi hắt lên mặt anh, lại càng khiến đôi mắt anh thêm kín đáo.
Anh gọi vào điện thoại của Phó Nhiễm, đầu kia bắt máy rất nhanh: "Alô?".
Minh Thành Hữu nghe thấy có tiếng nói vọng vào, còn rất ồn: "Em đang ở đâu vậy?".
"Em ở nhà." Phó Nhiễm hình như đã đi ra một chỗ khác: "Có chuyện gì sao?".
"Không có việc thì không được gọi điện hả?" Minh Thành Hữu khoanh một tay trước ngực, dựa bả vai vào tường: "Chuyện của chúng ta em nói với gia đình chưa?".
Phó Nhiễm ấp úng: "À, ừm".
"Là Thành Hữu hả. Tiểu Nhiễm, bảo Thành Hữu tết tới chơi nhà đi." Tiếng Phạm Nhàn vọng vào, Phó Nhiễm càng tỏ ra không tự nhiên. Hình như Phạm Nhàn đứng ngay bên cạnh cô: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, sao có thể đến nhà đón năm mới được, anh ấy cũng phải ở bên gia đình chứ?".
Việc này đúng là thật. Minh Thành Hữu mà đồng ý với cô, Từ Hy Thái Hậu lại chẳng đánh chết anh.
Phạm Nhàn cũng không kiên trì nữa: "Vậy sau tết qua chơi, đúng rồi... Có phải con cũng nên đến nhà họ Minh không, chuyện đó...".
Mấy lời phía sau bị đè xuống rất thấp, có lẽ bà đã kéo cô qua một bên nói chuyện. Phó Nhiễm không còn cách nào khác, phải giơ cờ trắng xin hàng: "Mẹ, chuyện nào ra chuyện ấy. Mọi việc chỉ mới bắt đầu thôi, mẹ đừng nói linh tinh".
Khó khăn lắm Phó Nhiễm mới trốn được ra ngoài, tới một chỗ yên ắng hơn. Gió đêm từng cơn thổi vào cổ mà cô lại không hề cảm thấy lạnh. Lúc sau cô đã lên nhà thay một bộ đồ ngủ rồi khoác thêm một chiếc áo lông chim dáng ngắn màu trắng bên ngoài. Cô đút tay vào túi và nói: "Anh ăn tối chưa?".
"Ăn rồi." Giọng Minh Thành Hữu vẫn còn đó.
Cô tiện tay kéo một cành hoa xuống. Phó Nhiễm muốn ngắt nó đi nhưng thấy hoa đang nở đẹp lại không đành lòng. Minh Thành Hữu chống một tay lên bệ cửa sổ, hướng nửa người trên ra ngoài: "Giao thừa anh phải ở nhà, bên cạnh mẹ".
"Em biết mà." Hương hoa dính đầy vào tay Phó Nhiễm: "Đúng rồi, đối với chuyện của chúng ta, bác gái...".
"Anh sẽ nói với bà."
"Vậy anh nói chuyện bình tĩnh." Phó Nhiễm hơi lo lắng trong lòng. E rằng Lý Vận Linh sẽ không chấp nhận chuyện của họ một cách đơn giản như vậy: "Mấy hôm Tết, em sẽ phải cùng bố mẹ tới nhà cô dì chú bác, chắc thời gian ở nhà cũng không nhiều".
Trong di động vọng ra tiếng cười khẽ của người đàn ông: "Sợ anh nhớ em, đúng không?".
Phó Nhiễm bật cười, không trả lời thẳng: "Anh nghỉ ngơi sớm đi, bố vẫn đang đợi em vào đánh cờ nữa".
Minh Thành Hữu ngắt máy, ánh mắt hướng về phía bầu trời sao vô bờ bến ở nơi xa kia.
...
Đến tận 30, Minh Thành Hữu mới về nhà, vừa vào đã nghe thấy phòng khách tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ. Vưu Ưng Nhụy mua quà tới chúc Tết. Minh Vanh cũng có mặt ở đây, Lý Vận Linh nắm tay Vưu Ưng Nhụy không rõ đang nói gì, chọc cho mấy người ngồi đó cười suốt.
So với Triệu Lan, về mặt này, Lý Vận Linh luôn biết cách tự điều hòa bản thân, khuôn mặt được bà gìn giữ gần như không khác gì hai năm về trước. Minh Thành Hữu bước vào, Minh Vanh từ trên sofa đứng dậy đi qua, ôm lấy anh: "Có thêm một cô em dâu mà cũng không báo với anh một tiếng".
Minh Thành Hữu lùi ra sau: "Anh nói linh tinh gì vậy?".
"Còn không chịu nhận hả?" Minh Vanh đùa giỡn nhìn Lý Vận Linh: "Đến cả mẹ cũng chấp nhận cô con dâu này rồi. Thành Hữu, bản lĩnh giấu giếm của em cao hơn rồi đấy".
Minh Thành Hữu đi tới trước sofa. Vưu Ưng Nhụy đang e thẹn cúi đầu. Anh ngồi xuống bên cạnh Lý Vận Linh, nụ cười trong ánh mắt từ từ tắt ngấm, rồi cất giọng nghiêm túc: "Anh hai, chuyện này không nhiều người biết. Nếu bị đồn thổi ra ngoài, người đầu tiên em trách là anh đó. Vả lại, bên cạnh em bây giờ có bạn gái, anh cũng biết, là Phó Nhiễm".
Lý Vận Linh đang nắm tay Vưu Ưng Nhụy chợt siết chặt, có vài phần giận Thành Hữu không chịu nghe lời: "Anh hai con tới nhà, mẹ đã kể chuyện cho nó nghe rồi. Thành Hữu, mấy lời đó con nói âm thầm thì thôi đi, sao có thể nói ngay trước mặt Nhụy Nhụy chứ?".
"Bác gái, con không sao ạ."
"Thành Hữu, em yên tâm." Cho dù không hiểu câu chuyện bên trong nhưng Minh Vanh cũng nắm rõ quy tắc sinh tồn của gia đình này: "Anh về chỉ để chúc Tết mẹ. Anh ở lại vài hôm rồi sẽ đi".
"Thằng nhóc này, ra nước ngoài hai năm mà tính tình không thay đổi gì cả, càng ngày càng thích ăn đòn thôi." Lý Vận Linh giơ ngón trỏ chỉ chỉ Minh Thành Hữu.
Anh bỏ ngoài tai, con ngươi đen tuyền hướng về phía Vưu Ưng Nhụy.
Lý Vận Linh mở chiếc hộp trang sức đặt trên bàn uống nước ra, bên trong có một chiếc vòng ngọc màu xanh phỉ thúy. Vưu Ưng Nhụy hiểu ý của bà, vội vàng xua tay: "Bác gái, làm vậy không được đâu ạ, quý giá quá".
"Chiếc vòng này ban đầu vốn là một đôi, còn một chiếc bác đã đưa Phó Nhiễm, nhưng nó làm vỡ rồi." Lý Vận Linh cố chấp nắm lấy tay Vưu Ưng Nhụy, rồi đeo vào cổ tay cô.
Minh Thành Hữu bỗng cảm thấy như bị thứ gì đâm thẳng vào mắt. Anh hoàn toàn không nghĩ rằng Lý Vận Linh lại tặng một thứ quý giá như vậy cho Vưu Ưng Nhụy. Thật ra chỉ cần Vưu Ưng Nhụy thích gì, anh đều mua, nhưng những thứ có ý nghĩa đặc biệt thì...
Minh Thành Hữu quay mặt đi, đầu mày nhíu chặt. Minh Vanh cũng nhận ra bầu không khí khác lạ giữa mấy người họ, chỉ ngồi bên cạnh chọn cách im lặng.
Vưu Ưng Nhụy vuốt ve chiếc vòng ngọc, niềm vui lan tỏa ra ngoài: "Con cảm ơn bác".
Đêm giao thừa, Vưu Ưng Nhụy về nhà. Lý Vận Linh hết sức giữ lại nhưng cô kiên trì muốn về, nói rằng ở nhà chỉ có hai bố mẹ, họ cần có người bầu bạn.
"Nhụy Nhụy đúng là hiếu thảo." Lý Vận Linh lẩm bẩm một câu. Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên nhìn giá sách. Bức ảnh của Minh Vân Phong vẫn đang được đặt ngay chính giữa, ông vẫn nghiêm nghị, không mỉm cười.
...
Ăn cơm tất niên xong, Phó Nhiễm cùng Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình ngồi trong phòng khách xem Xuân Vãn*, tin nhắn chúc mừng năm mới liên tục được gửi tới di động, đều là những lời chúc giống nhau y hệt, chẳng biết họ từ đâu ra. Phó Nhiễm lựa một câu mình thích nhất, để gửi chung cho tất cả mọi người.
⛄ Xuân Vãn: Chương trình thường niên được chiếu trên tivi Trung Quốc đêm giao thừa.
Trong tay cô bưng một tách trà hoa do Phạm Nhàn đưa. Dần dần Phó Nhiễm bắt đầu không tập trung, màn hình di động rất lâu không có thêm tin nhắn nào. Cô nhét chiếc gối ôm ra sau lưng, mắt nhìn chăm chú chiếc đồng hồ treo tường.
Cô do dự không biết có nên gọi cho Minh Thành Hữu một cuộc không.
Tiểu phẩm hài trên màn hình tivi khiến Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình cười suốt. Phó Nhiễm cầm di động lên, nó dường như có thần giao cách cảm, đột ngột rung lên, số gọi đến là Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm nhìn giờ, đã sắp qua giao thừa rồi.
Ngón tay cô ấn xuống nút nhận máy: "Alô?".
Đầu kia của Minh Thành Hữu rất yên ắng, cùng với đó chất giọng lành lạnh mà mạnh mẽ của người đàn ông vang lên: "Qua phòng sách đi".
Phó Nhiễm sững người, không hiểu ý anh.
"Nhanh lên." Minh Thành Hữu lên tiếng thúc giục.
Phó Nhiễm chống nửa người trên đang chìm vào sofa, ngồi dậy, rồi xỏ dép loẹt quẹt đi lên tầng. Cô bước vài bước vào trong phòng sách, giọng toát ra tiếng thở hồng hộc.
"Ha..." Minh Thành Hữu không nhịn được cười: "Bảo em đi lên gác thôi mà, cứ làm như vừa 'tập thể dục' vậy?".
"Minh Thành Hữu!" Phó Nhiễm kéo rèm cửa ra, rồi đẩy mở cửa sổ: "Anh còn không biết xấu hổ như vậy, cẩn thận em trị anh".
Ngoài cửa lớn, người đàn ông điển trai như một bức tượng tay cầm bó hoa đang vẫy vẫy về phía Phó Nhiễm. Cô chống một tay lên bệ cửa sổ, đôi mắt dâng lên một làn sương mờ: "Làm sao anh biết trong phòng sách nhà em có cửa sổ nhìn thẳng ra cửa chính?".
"Anh do thám nhà em một lượt rồi." Minh Thành Hữu đặt bó hoa lên nóc xe màu đen, rồi lười biếng dựa người vào cửa xe, hai chân đan vào nhau: "Đang làm gì vậy?".
"Vốn dĩ đang xem tivi." Phó Nhiễm cũng bắt chước điệu bộ của anh, đan hai mắt cá chân vào nhau: "Anh có muốn vào nhà ngồi chơi không?".
"Thôi." Minh Thành Hữu nhìn thấy hơi nóng mình thở ra đã làm tan bầu không khí lạnh lẽo: "Anh chỉ muốn nói chuyện với em như vậy thôi".
"Thôi được rồi." Trong nhà Phó Nhiễm bật điều hòa, cô bò trên bệ cửa sổ cảm thấy lạnh nên tiện tay giật lấy chiếc áo khoác ban ngày để trên giá sách: "Anh lạnh không?".
"Em định xuống đây sưởi ấm cho anh hả?"
Phó Nhiễm đoán ngay được anh càng nói sẽ càng thiếu nghiêm túc: "Anh thấy lạnh thì tự chui vào xe đi".
Minh Thành Hữu lùi người lại, để Phó Nhiễm nhìn thấy cánh cửa sổ hơi hé mở: "Bên trong anh bật điều hòa, anh dựa như vậy không cảm thấy lạnh".
"Hôm nay anh đã làm những gì?"
"Ăn cơm, ngủ..." Minh Thành Hữu suy nghĩ giây lát: "Lái xe".
Phó Nhiễm không nhịn được cười: "Em kể cho anh nghe một chuyện cười nhé".
Minh Thành Hữu gật đầu.
Vì cách quá xa nên Phó Nhiễm không nhìn thấy được. Thấy anh không nói gì, cô tự động nói tiếp.
"Là câu chuyện có một ngọn núi, trên núi có một hòa thượng hả?" Minh Thành Hữu nghĩ tới câu chuyện được gọi là "truyện cười" ấy, khóe miệng không khỏi giật giật.
"Không phải." Phó Nhiễm lên tiếng: "Cũng liên quan tới việc ngủ".
"Ồ." Rõ ràng hứng thú của Minh Thành Hữu đã tăng cao hơn.
"Anh nghĩ lung tung đi đâu vậy." Phó Nhiễm nghiêm túc: "Em bắt đầu kể nhé, có một ký giả phỏng vấn một đàn chim cánh cụt. Cô ấy hỏi, bình thường bạn hay làm gì? Con chim cánh cụt đầu tiên nói: Ăn cơm, ngủ, đánh đậu đậu. Con thứ hai cũng trả lời y như vậy. Cứ thế cho tới con cuối cùng. Có một con chim cánh cụt nhỏ thì nói: Ăn cơm và ngủ. Người phóng viên cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi: Ủa, sao bạn không đánh đậu đậu. Con chim cánh cụt giận lắm nói: Vì tôi chính là Đậu Đậu mà".
Minh Thành Hữu không kiềm chế được, Phó Nhiễm cất giọng giòn tan: "Sao hả, buồn cười lắm phải không?".
"Trước kia anh thật sự chưa từng nghe qua." Minh Thành Hữu rút bao thuốc lá trong túi ra: "Lần đầu tiên nghe em nhất định cười lăn ra phải không?".
"Đúng vậy, em dễ bị chọc lắm."
"Xem ra em cũng ngốc như cô phóng viên đó, nghe đáp án không cần hỏi cũng biết nó tên là Đậu Đậu mà."
"..."
Phó Nhiễm nhìn thấy người đàn ông giơ tay lên: "Anh định hút thuốc à?". Cô nhớ hai năm trước Minh Thành Hữu đã hút rồi nhưng chưa đến mức nghiện thuốc: "Hút ít một chút, có hại cho sức khỏe lắm".
Tay Minh Thành Hữu khựng lại, anh ngậm điếu thuốc vào miệng nhưng chưa châm lên: "Thôi vậy".
Phó Nhiễm kiễng chân lên, đổ người ra ngoài: "Mấy ngày này có hoạt động gì không?".
"Ở nhà với mẹ, bà hay càu nhàu anh không hay ở nhà cùng bà, ngày mai còn ra thăm mộ bố anh."
Phản ứng đầu tiên của Phó Nhiễm là nghĩ tới Triệu Lan, cô dịu giọng thăm dò: "Bố anh... được chôn cất ở đâu?".
"Thanh Sơn."
"Thanh Sơn?" Phó Nhiễm sửng sốt: "Xa vậy sao?".
"Địa điểm do mẹ anh chọn, gần sông kề núi, anh cũng từng tới xem, cũng được coi là một nơi yên nghỉ tốt đẹp sau gần trăm năm sống trên đời."
Trong lòng Phó Nhiễm có một cảm giác nặng nề khó mà xua tan được. Con người ta lúc sinh thời dù có quyền có thế đến đâu thì chết đi cũng chẳng làm chủ được dù chỉ là mảnh đất chôn cất của mình, chính là nghiệm chứng cho câu: "Sống chẳng mang đến được, chết chẳng mang đi được".
"Phó Nhiễm?" Cô nghe thấy Minh Thành Hữu gọi tên mình ở đầu kia.
"Ừm." Cô hoàn hồn lại, khẽ đáp.
"Anh muốn nói với em ba chữ." Ngữ khí của Minh Thành Hữu dịu dàng mà quyến luyến, say đắm như đang thủ thỉ vậy. Phó Nhiễm hoàn toàn không bắt kịp kiểu nhảy chủ đề của anh, nhưng giống như phụ nữ khó từ chối hoa tươi vậy, ai nghe tới ba chữ mà không liên tưởng xa xôi?
Phó Nhiễm cũng là người bình thường, thế nên, cô đã hoàn toàn bị tên yêu nghiệt Minh Thành Hữu dẫn dụ. Tình này cảnh này, hoàn toàn là bầu không khí đẹp đẽ không nên phá hỏng.
Cô cuộn chặt tay trái lại, vô cùng căng thẳng, mồ hôi túa ra từ những kẽ ngón tay. Phó Nhiễm nghe được nhịp tim của mình rộn ràng như vọt lên tận cổ họng: "Ba chữ nào?".
Minh Thành Hữu khiến cô hồi hộp đến tột cùng, anh giơ tay lấy điếu thuốc còn chưa châm lên ra khỏi miệng: "Anh rất thích cảm giác khi được ở bên cạnh em!".
"Hết rồi?"
"Hết rồi."
"Minh Thành Hữu, đây là ba chữ sao?"
Nụ cười của anh thấm vào tận trái tim: "Anh nhớ nhầm rồi", anh lại nhẹ nhàng lẩm nhẩm lại câu nói vừa rồi: "Là mười một chữ, chưa biết chừng còn thêm một dấu chấm than nữa".
Phó Nhiễm nằm bò ra đã mệt bèn đứng lên một lúc. Khóe mắt cô vì câu nói của Minh Thành Hữu mà kéo rộng ra. Khuôn mặt cô sáng ngời. Thì ra đây chính là cảm giác yêu đương, như tơ như lụa, từng chút ngọt ngào thấm đẫm vào trái tim đã lâu không mở ra vì ai của cô.
"Em tưởng là ba chữ nào?" Minh Thành Hữu cất giọng mê hoặc.
Phó Nhiễm gõ nhẹ ngón tay lên vách tường: "Em rất khờ, em rất ngốc, hoặc là...".
Minh Thành Hữu day day trán: "Có ai tự nhận mình như vậy không?".
"Chẳng phải anh hay thích nói mấy câu này sao?"
"Ha, xem ra ấn tượng của em về anh rất tệ."
"Tiểu Nhiễm!" Tiếng Phạm Nhàn vọng tới từ phòng ngủ, Phó Nhiễm đặt xa di động ra: "Mẹ, con đang ở phòng sách".
Cô đặt lại di động vào tai. Minh Thành Hữu trêu chọc: "Cứ làm như yêu đương vụng trộm vậy".
Phó Nhiễm mở cửa ra thấy cô đang đứng bên cửa sổ. Bà hiểu ra, mỉm cười, rồi ra hiệu với Phó Nhiễm động tác "Không có việc gì", sau đó khép cửa, lùi ra.
"Phó Nhiễm, năm mới vui vẻ."
Kim giờ chỉ đúng vào con số 12, Phó Nhiễm hạ thấp giọng: "Anh cũng vậy, năm mới vui vẻ".
Minh Thành Hữu gài bó hoa hồng trên nóc xe vào cánh cửa sắt nhà họ Phó: "Đây là hoa mẹ anh tự tay trồng, nghe nói giữ được nó sống rất khó, nhưng bị anh nhổ hết rồi".
"Anh không sợ bác phát hiện sẽ cho anh biết tay hả?"
Phó Nhiễm vừa nói xong câu này thì nhìn thấy dưới tầng có người đang đi ra ngoài trên con đường đá sỏi, nhìn kỹ lại thì đó là Phạm Nhàn.
"Mẹ em ra đó."
"Anh nhìn thấy rồi."
Minh Thành Hữu ngắt máy. Phạm Nhàn đi ra cửa, nói gì đó với Minh Thành Hữu. Phó Nhiễm cách quá xa không thể nghe thấy. Một lúc sau cô nhìn thấy anh cầm bó hoa, đi theo sau Phạm Nhàn vào nhà. Anh giơ tay bó hoa trong tay lên vẫy vẫy với cô.
Phó Nhiễm kéo cửa sổ lại, kéo kín cổ áo rồi sải bước đi xuống nhà.
Minh Thành Hữu đứng trong phòng khách. Phó Nhiễm đón lấy bó hoa trong tay anh: "Mẹ, nửa đêm rồi còn bảo anh ấy vào nhà làm gì chứ." Phó Nhiễm bĩu môi nhìn anh: "Anh về đi".
"Tiểu Nhiễm." Phạm Nhàn nói với vẻ không vui, rồi đi tìm một bình hoa: "Con bắt Thành Hữu đứng ngoài cửa thời tiết tuyết lạnh như thế này à, ra thể thống gì, đồn ra ngoài người ta lại nói nhà họ Phó chúng ta thất lễ".
"Mẹ." Phó Nhiễm ấm ức: "Chính anh ấy nói không muốn vào".
"Đúng đấy, mẹ, con qua đây một lúc thôi."
"Người ta khách khí con tưởng thật hả, con bé ngốc này."
Minh Thành Hữu ngậm cười tiến lại gần Phó Nhiễm. Nếu không sao các cụ lại có câu: Mẹ chồng nhìn con rể, càng ngắm càng ưng chứ. Phó Tụng Đình vẫn đang xem Xuân Vãn. Phó Nhiễm dứt khoát bảo Minh Thành Hữu lên gác ngồi một lúc, nếu lập tức bảo anh về không chừng lại bị Phạm Nhàn nói là cô ngược đãi anh.
Trong phòng có điều hòa, Phó Nhiễm pha cho anh một cốc trà nóng: "Vị hơi nhạt, sẽ không khiến anh mất ngủ đâu".
Minh Thành Hữu nhìn thấy máy tính của Phó Nhiễm bày trên bàn, đang phát một bài nhạc nhẹ. Anh vuốt ngón tay lên laptop: "Anh nhớ hai năm trước em cũng dùng cái này, sao không đổi chiếc mới?".
"À, vẫn dùng được mà. Em vẫn định kỳ tới cửa hàng lau bụi và nâng cấp hệ thống. Các mẫu mã mới của laptop thay đổi quá nhanh, không cần phải chạy theo trào lưu."
Minh Thành Hữu ngồi hẳn xuống ghế, vuốt tay qua bàn phím: "Anh đói quá, có chút điểm tâm không?".
"Dưới nhà có." Phó Nhiễm đặt cuốn sách trong tay xuống: "Để em bê lên cho anh".
Minh Thành Hữu gật đầu: "Anh tìm chút tài liệu".
Sau lưng vang lên tiếng đóng cửa. Minh Thành Hữu khẩn trương đăng nhập. Đây là một chương trình anh nhờ người làm riêng. Ngón tay gầy thoăn thoắt lướt qua bàn phím. Hai năm trước, ảnh của Vưu Hựu bị tung ra ngoài, ban đầu anh cũng nghĩ là Phó Nhiễm, nhưng bây giờ cứ cảm thấy sự việc kỳ lạ. Anh còn nhớ ban đầu chúng được lưu trong máy này.
Số liệu được tái hiện tỉ mỉ, Minh Thành Hữu nhập khoảng thời đại khái vào, một loạt các con số lướt nhanh trên màn hình, cuối cùng dừng lại.
Địa chỉ IP và địa chỉ cụ thể của thời gian công bố nội dung lần lượt hiện ra.
Ảnh được tung ra từ công ty của Phó Nhiễm.
Ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân, Minh Thành Hữu nhẹ nhàng thoát ra. Phó Nhiễm bê món điểm tâm nhẹ do chính tay thím Trần làm: "Sacima, em ăn rồi, không ngọt lắm đâu".
Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm qua: "Các giảng viên trong công ty đã theo em nhiều năm rồi phải không, chắc mối quan hệ cũng thân thiết lắm".
~Hết chương 91~