Nhất Niệm Trường Khanh

Từ tờ mờ sáng, trong phủ đã ồn ào thanh âm hạ nhân bận rộn chạy việc, pháo đỏ thi thoảng lại vang lên xua đi khí trời ẩm ướt. Hôm nay là ngày Trịnh Nhữ Anh xuất giá.

Trịnh Nhữ Anh gả đi làm một chính thê cũng coi như đại hỉ sự, cho dù là thứ nữ, nhưng mà nàng ta vẫn là thiếu phu nhân đầu tiên của Tưởng gia. Niệm Tư Huyền bởi vì đã nhận được khẩu dụ đợi ngày thành hôn từ Hoàng đế, vì vậy đối với náo nhiệt này chỉ có thể nghe mà không thể nhìn. Hơn hết, hôm nay cũng là ngày Kỷ thị rời khỏi từ đường.

Châu Ẩn nâng bình ngọc rót một tách trà nóng, Niệm Tư Huyền nhàn nhã dùng trà, tận hưởng làn hơi ấm áp vờn quanh khóe mắt. Nàng vận y phục phấn hồng may bằng tơ lụa mỏng nhiều tầng lớp, dưới vạt áo còn thêu mấy đóa hải đường. Niệm Tư Huyền đợi không bao lâu, đã thấy bóng hắc bào bên ngoài cửa sổ.

Niệm Tư Huyền khẽ cười, dáng điệu tha thướt tự nhiên:

- Công tử đã đến!

Vô Song lấy từ trong ngực áo một lọ sứ nhỏ trắng trong như bạch ngọc, y kỹ lưỡng dặn dò:

- Dược này không màu không mùi, có vị hơi ngọt, nên khi dùng cần cẩn thận, tránh khiến biến đổi mùi vị thức ăn mà khiến đối phương nghi ngờ!

Niệm Tư Huyền hồng nhuận má đào, nàng nâng khăn tay che miệng:

- Đa tạ công tử! Dù rằng ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối, nhưng về sau nếu công tử cần gì, ta đều xin báo đáp!

Vô Song khoang tay trước ngực, vành môi cong lên, thâm thúy ý tứ:

- Mong là nàng ghi nhớ lời này!

Niệm Tư Huyền gật đầu, trịnh trọng thi lễ:

- Một lời nói ra tuyệt không rút lại!

Vô Song thoáng nhìn nàng sau đó nhanh chóng rời đi. Niệm Tư Huyền trông theo bóng y, nụ cười trên môi càng thêm sâu. Nàng xoay tròn độc dược, cho vào tay áo, phân phó cận nữ:

- Phu nhân vừa mới hồi viện, chúng ta vẫn nên đến chúc mừng!

Niệm Tư Huyền vừa ra khỏi cửa, đã nghe tiếng pháo hỉ vang dội khắp phủ, đàn quạ đen bởi vì giật mình mà tán loạn bay lên nền trời. Niệm Tư Huyền vòng qua hoa viên, thong thả đi.

Viện tử Kỷ thị trước sân vẫn dán chữ Hỷ giấy đỏ tươi tắn, nhưng ngược lại khí sắc có phần u tàn. Niệm Tư Huyền không mấy ngạc nhiên, cho dù là đương gia chủ mẫu cũng không tránh khỏi bị hạ nhân phủng cao đạp thấp.

Tố Đan theo chân chủ nhân, nhìn thấy cảnh vật hiu quạnh không nhịn được cảm thán:

- Phu nhân vậy mà không được tham dự hôn lễ của tam tiểu thư!

Niệm Tư Huyền híp mắt lại, nếu Kỷ thị có thể dễ dàng Đông Sơn tái khởi như vậy, thì công sức nàng tính toán liền coi như uổng phí. Niệm Tư Huyền bước ngang sân đá vào thẳng khách sảnh. Mạnh ma ma không còn, kẻ dưới theo chân Kỷ thị sau mấy tháng chủ nhân chịu cấm túc đều bị đưa đi.

Thay thế Mạnh ma ma là một bà tử lạ mặt, vừa trông thấy mấy người các nàng đã vội xun xoe:

- Công chúa điện hạ, công chúa điện hạ đến sao không nói qua một tiếng, nô tì liền mời phu nhân ra, nô tì mời ngay mời ngay đây!

Châu Ẩn khinh thị nhìn, nguýt dài:

- Rõ là xu nịnh!

Niệm Tư Huyền không đáp, Lưu Nhậm Thi một lần này thật sự đã triệt để đánh gãy căn cơ trong phủ của Kỷ thị. Cho dù Chiêu Quốc công ngày sau có để Kỷ thị tái quản nội trạch, thì nhân lực Lưu Nhậm Thi bài bố cũng đã cắm rễ khắp các phòng.

Kỷ thị hơn một khắc sau mới ra ngoài, vầng mắt thâm đen, làn da xanh xao bệch bạc, Kỷ thị thấy nàng chỉ chán nản một câu:

- Muốn xem ta thất thế ra sao thì ngươi cũng đã xem được rồi! Về đi!

Niệm Tư Huyền chậm rãi đánh giá Kỷ thị, thái độ bất cần của Kỷ thị vô cùng hợp ý nàng. Niệm Tư Huyền hai hàng mi mắt dày rợp dịu dàng chớp nhẹ:

- Mẫu thân đây là có ý gì? Ta lần này đến đây chính là muốn giúp đỡ ngươi a!

Kỷ thị bất lực cười:

- Già mồm! Chưa thấy ta chết ngươi còn chưa vừa lòng!

Niệm Tư Huyền vịn tay Châu Ẩn đứng lên, đồng tử sâu thẳm xoáy vào Kỷ thị, nàng đối diện bà ta, gằn từng chữ một:

- Mẫu thân quá lời! Mẫu thân chết hay sống kỳ thực cùng ta không can hệ! Nhưng mà...mẫu thân chắc chắn không muốn thấy Trịnh Mẫn Doanh bị tướng công ruồng rẫy mà chết già trong phủ!

Sắc mặt của Kỷ thị thoáng trắng thoáng đỏ, miệng há hốc không đáp nổi lời, một lúc sau mới thì thào:

- Ngươi thì có tư cách gì? Ngươi muốn giễu cợt ta?

Niệm Tư Huyền phất khăn tay, nụ cười nửa hư nửa thực:

- Mẫu thân có lẽ cũng biết ta sắp gả đến Kiến Xương Hầu phủ!

Kỷ thị đối với tin này không lộ chút bất ngờ nào, nhưng đôi tay đã run lên, bám chặt tà áo. Niệm Tư Huyền lơ đãng:

- Chỉ là ngoại trừ ta, trong phủ còn có người muốn lên kiệu hoa hơn!

Kỷ thị mím môi:

- Ngươi nói Trịnh Như Bình?

Niệm Tư Huyền gật đầu, khẽ giọng:

- Ta có thể khiến Trịnh Mẫn Doanh đường đường chính chính hồi Lăng Vương phủ, vẫn là một Trắc phi cao quý! Ngược lại...

Niệm Tư Huyền đặt lọ độc dược lên bàn trà khiến thanh âm sứ mỏng va vào gỗ mộc trầm đục vang vọng khắp căn phòng trống.

Đôi môi Kỷ thị mấp máy run rẩy, bà hết nhìn lọ độc lại nhìn xuống thảm sàn:

- Ngươi muốn...giết chết Trịnh Như Bình?

Niệm Tư Huyền phất phất tay áo, tựa tiếu phi tiếu:

- Nữ nhi lương thiện, chưa từng nghĩ qua...bất quá chỉ muốn Bình nhi ăn không ngon ngủ không yên mấy ngày...tránh làm náo loạn hỉ sự!

Kỷ thị đột ngột đứng lên, quay bước vào trong:

- Ma ma tiễn khách!

Niệm Tư Huyền cũng không miễn cưỡng, nàng cứ thế chậm rãi hồi viện, lọ dược vẫn trong ống tay áo lành lạnh. Châu Ẩn giương ô che lất phất mưa ngâu, lo lắng:

- Phu nhân...sợ rằng không đồng ý!

Niệm Tư Huyền nhàn nhã phủi bụi mưa vương trên vạt áo:

- Kỷ thị không còn cố chấp được bao lâu nữa đâu!

Buổi tối, từ viện tử Lưu Nhậm Thi truyền đến tin hỷ, Lưu Nhậm Thi đã lâm bồn, chuẩn bị khai hoa nở nhụy. Niệm Tư Huyền đang dùng dở bát yến chưng hạt sen, nàng nhẩm tính chậm nhất là trưa ngày mai Kỷ thị sẽ phải đích thân tìm nàng. Nàng trước đã lưu tâm thai tự Lưu Nhậm Thi, không nghĩ nàng ta như vậy mà thật biết chọn thời điểm hạ sinh.

Canh ba, Quốc công phủ đốt mười hồi pháo lớn, chúc mừng Chiêu Quốc công đón tứ thiếu gia. Lưu Nhậm Thi mẫu bằng tử quý, lúc này đã trở thành quý thiếp.

Niệm Tư Huyền bị tiếng pháo làm cho giật mình, nàng ngáp dài nghe Châu Ẩn nói, bình thản:

- Quý thiếp sao?

Lưu Nhậm Thi không phải là kiểu người an phận, một cái quý thiếp này đương nhiên không đủ. Niệm Tư Huyền kéo chăn ngang ngực, lần nữa chìm vào giấc ngủ, đôi môi vẫn mơ hồ nụ cười.

Đến khi nàng tỉnh giấc thì đã quá trưa, ban đêm vì tiểu thiếu gia mà lộn xộn, nàng khó khăn lắm mới chợp mắt được. Tố Đan vừa dâng nước rửa mặt cùng muối bạc hà lên, vừa bẩm báo:

- Phu nhân đã đợi tiểu thư từ sáng!

Niệm Tư Huyền nhếch môi, chậm rãi chỉnh trang:

- Có lẽ đêm qua Kỷ thị cũng không ngủ được!

Bữa trưa nhà bếp đã đưa lên, trên bàn tám món mặn bốn món canh bày biện tươm tất. Thường ngày Niệm Tư Huyền không phí phạm như vậy, chỉ là hôm nay tứ tiểu thiếu gia ra đời, Chiêu Quốc công muốn cả phủ cùng ăn mừng.

Niệm Tư Huyền thầm nghĩ, lễ tắm ba ngày của hài tử này chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt, nghĩ đến đó nàng liền phân phó:

- Mời phu nhân vào đây!

Kỷ thị sắc áo đỏ tươi rực rỡ, gương mặt khéo léo trang điểm, rõ ràng là muốn khẳng định vị trí chính thê của bản thân. Châu Ẩn mời bà ngồi, đưa thêm bát đũa. Niệm Tư Huyền vờ như không để tâm, điềm đạm dùng cơm. Kỷ thị thấy thế nét mặt liền lộ vẻ gấp gáp, không hề động đến thức ăn trên bàn.

Niệm Tư Huyền vẫn bình thản:

- Canh đậu phụ rau cải thanh mát dễ chịu, hương vị không tệ, mẫu thân thử xem!

Kỷ thị trong lòng cuộn thắt, mặc kệ bát canh Châu Ẩn đem đến:

- Đại tỉ nhi...chuyện hôm qua...

Niệm Tư Huyền không mấy chú tâm:

- Mẫu thân muốn nói đến việc gì?

Kỷ thị cắn răng, gương mặt ửng đỏ vừa giận dữ vừa nghẹn đắng:

- Được rồi! Ta sẽ thay ngươi đối phó Trịnh Như Bình, đổi lại vị trí Trắc phi của Doanh nhi ở Lăng Vương phủ!

Niệm Tư Huyền đặt bát canh rỗng xuống bàn, hờ hững:

- Là mẫu thân tự nguyện, ta không hề ép buộc ngươi!

Kỷ thị đứng bật dậy, nghiến răng:

- Chỉ cần ngươi giữ đúng lời hứa!

Tố Đan tiễn chân Kỷ thị, Niệm Tư Huyền thanh thanh giọng nói:

- Mẫu thân đi thong thả!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui