Trịnh Như Bình ngồi bên giường gấm ho nhẹ mấy tiếng, bên cạnh nàng, Trịnh Mẫn Doanh tay nâng bát thuốc ấm:
- Mau uống đi! Sức khỏe muội dạo này không mấy tốt!
Trịnh Như Bình thở dài lắc đầu, đại phu cũng đã đến khám, chỉ nói rằng nàng tâm trạng bế tắc khiến huyết mạch ứ đọng. Trịnh Như Bình đón lấy thuốc từ tay Trịnh Mẫn Doanh, chậm rãi nuốt xuống.
Trịnh Mẫn Doanh cẩn thận quan sát bát thuốc rỗng chỉ còn lại cặn, trong thuốc luôn luôn chứa độc dược, cứ như vậy sức khỏe Trịnh Như Bình sẽ mãi mãi không tốt lên được. Trịnh Mẫn Doanh chọn một đĩa hoa quế cao trên bàn trà:
- Cẩn thận kẻo đắng!
Ngoài cổng viện ồn ào hạ nhân túm tụm trò chuyện, Trịnh Như Bình gương mặt thoáng chốc cứng lại, hạ lệnh đóng kín cửa lớn. Trịnh Mẫn Doanh cau mày, hôm nay Đức Vương đưa sính lễ đến, chẳng trách tâm trạng Trịnh Như Bình xấu như vậy. Trịnh Mẫn Doanh kỳ thực cũng muốn xem thử Đức Vương hào phóng đến độ nào, chỉ là nàng còn phải ở đây diễn một vở tỉ muội tình thâm với Trịnh Như Bình.
Nền trời âm u đùng đùng sấm chớp, mây đen che kín thiên địa.
Trịnh Như Bình nghe đầu đau nhức, đành gượng gạo cười:
- Ta muốn nghỉ ngơi, cũng đã sắp mưa, nhị tỉ lao tâm chăm sóc ta nhiều rồi, nên về sớm!
Trịnh Mẫn Doanh dịu dàng kéo chăn lên ngang ngực Trịnh Như Bình, giọng nói đều đều hàm chứa buồn bã:
- Vốn dĩ hôn sự này là của muội, hôm nay muội ở đây sầu đau cô độc, bên kia ngược lại Trịnh Thế Ninh phong quang rỡ ràng!
Trịnh Như Bình mím chặt đôi môi, nước mắt chứa chan rơi xuống. Trịnh Mẫn Doanh cảm thấy mấy ngày gần đây bản thân không ít lần bỏ đá xuống giếng, tạm gọi đã lay động được phần nào suy nghĩ của Trịnh Như Bình, khóe miệng dâng lên ý cười, thong thả về viện.
Mưa rơi tầm tã cuốn theo hơi đất hanh khô ngai ngái dễ chịu.
Trịnh Thần cắt ngang cơn mưa trắng xóa đất trời bước vào viện tử Trịnh Như Bình, xa xa còn có thể thấy bóng áo hồng đậm của Trịnh Mẫn Doanh trên đoạn hành lang vắng vẻ.
Trịnh Thần hừ lạnh một tiếng:
- Bình nhi từ khi nào thân cận cùng đại phòng như vậy?
Trịnh Như Bình trở người, dung mạo nhợt nhạt:
- Ca ca không phải quản muội...chỉ là chút chuyện nữ nhi thường tình... Truyện Cung Đấu
Trịnh Thần nhìn bát thuốc trên bàn đã cạn đáy, chỉ biết thở dài, đôi mắt hắn ánh lên:
- Ca biết muội vì Đức Vương mà đau buồn...nhưng điện hạ hiện tại cũng không phải nguyện ý! Chỉ cần điện hạ thực lòng yêu muội, muội cần gì phải tính toán chút chuyện nhỏ này!
Trịnh Như Bình không tiếp thu được, đối với Hạ Lan Tu Kiệt thành gia lập thất là chuyện nhỏ, cưới Vương phi vào cửa là chuyện nhỏ, nhưng đối với nàng chung thân đại sự cả đời, nhìn người mình yêu động phòng cùng nữ nhân khác, nàng thật sự không cam tâm.
- Ca muốn muội đi làm trắc thất? Ngày ngày cùng Trịnh Thế Ninh cúi mặt xưng thiếp?
Trịnh Thần đương nhiên chưa từng nghĩ đến việc ủy khuất muội muội làm thiếp, ngược lại hắn mười phần tin tưởng Hạ Lan Tu Kiệt sẽ là tân Đế tiếp theo, còn muội muội hắn quang vinh khoác phượng bào trở thành mẫu nghi thiên hạ. Hạ Lan Tu Kiệt yêu Trịnh Như Bình là sự thật, kết hôn cùng Trịnh Thế Ninh vì đại cuộc cũng là sự thật, nhưng không thể đem chính trị giải thích với nữ nhân.
Trịnh Thần chỉ đành qua loa:
- Muội yên tâm, ca ca sẽ không để muội phải ủy khuất! Muội muội cứ tin tưởng ca ca!
Trịnh Như Bình quay lưng nhìn vào vách tường vô định, Trịnh Thần kiên nhẫn đợi đến khi muội muội đã say ngủ mới rời đi, ngũ vị tạp trần. Trịnh Thần chán chường xoay lọ độc dược trong lòng bàn tay, vào đúng ngày Trịnh Thế Ninh lên kiệu hoa, hắn sẽ phải ép buộc Trịnh Thế Ninh dùng dược này, chỉ cần một giọt cũng đủ mất mạng. Trước khi kiệu hoa tiến vào được cổng lớn Đức Vương phủ thì tân nương đã ngọc nát hương tan...
Chập tối, mưa vẫn chưa dứt, Tố Đan treo đèn lồng lên đoạn hành lang lộng gió, bên ngoài khách sảnh, sính lễ Đức Vương phủ đưa đến vẫn chưa ghi chép hết. Châu Ẩn cẩn thận sắp xếp theo danh mục lần lượt đưa vào khố phòng.
Niệm Tư Huyền dưới ánh nến mờ mịt thêu giá y, từng mũi kim mò mẫm trong màn đêm trên chiếc khăn phượng đan xen chỉ vàng chỉ bạc lấp lánh. Đây là lần thứ hai trong đời nàng thêu giá y cho chính bản thân mình. Niệm Tư Huyền buông kim, ký ức hiện lên mái ngói xanh sẫm màu của Niệm gia Viên Hầu phủ, trước viện tử nàng là một cây lê nở hoa trắng muốt, nàng ngồi cạnh mẫu thân thuần thục may áo cưới gả vào Lăng Vương phủ.
Nàng vẫn nhớ hôm ấy, trời rất xanh trong, Hạ Lan Lăng Quân tìm đến phủ đệ cùng phụ thân nàng trò chuyện. Khi hắn đi ngang qua hoa viên, nàng đã ngượng ngùng đến độ vứt luôn rổ thêu một mạch chạy về viện tử. Lồng ngực thấp thỏm nhịp tim đập, không rõ hắn có nhìn thấy nàng.
- Tiểu thư! Tiểu thư!
Niệm Tư Huyền dường như hồi tỉnh giữa cơn mê:
- Có việc gì ư?
Châu Ẩn dâng sổ sách lên:
- Đây là danh sách sính lễ em đã thống kê, tiểu thư xem qua!
Niệm Tư Huyền gật đầu, Châu Ẩn làm việc cẩn thận lại tinh tế, nàng luôn luôn tin tưởng:
- Vậy thì nghỉ ngơi thôi!
Tố Đan sắp xếp giường ngủ, Châu Ẩn thu dọn vật dùng, Niệm Tư Huyền lau đi son phấn, tháo bớt trang sức.
Châu Ẩn trải thêm một lớp chăn bông lên nệm:
- Ngày mai tam Công chúa sẽ xuất thành theo đường thủy để kịp hai mươi hai đến được biên quan!
Tam Công chúa lên kiệu hoa ở quan san, sau đó từ kiệu hoa chuyển sang xe ngựa một đường thẳng đến hoàng cung Nam Chu Quốc. Niệm Tư Huyền phiền muộn nhìn trâm cài lấp lánh trong lòng bàn tay, tinh phong huyết vũ thiên gia, người thường nào có thể dễ dàng thấu hiểu.
- Hai mươi hai cũng là ngày ta gả đi...xem ra thật nhanh...
Tháng bảy mưa ngâu rả rích, thi thoảng mới có một buổi sáng nắng ráo.
Đức Vương phủ đệ vừa xây dựng hoàn thành không bao lâu, lại sắp sửa thành hôn đại lễ, hạ nhân gấp gáp bận rộn trang hoàng. Từng bức tường trắng xóa nổi bật chữ hỷ đỏ tươi rực rỡ.
Trịnh Thần một mình đợi ở thư phòng, thi thoảng lại ngắm nhìn độc dược trong tay.
Hơn một canh giờ sau thì Hạ Lan Tu Kiệt mới hồi phủ, đi cùng hắn là Trịnh Thương Diễm. Trịnh Thần thoáng nhìn Trịnh Thương Diễm, lại hành lễ cùng Hạ Lan Tu Kiệt.
Hạ Lan Tu Kiệt dễ dàng nhìn ra biểu tình chán nản trong mắt Trịnh Thần, lập tức lo lắng:
- Sao thế? Sức khỏe Bình nhi chuyển xấu?
Trịnh Thần lắc đầu:
- Xá muội tuy rằng tâm bệnh chưa dứt nhưng cũng không đến nỗi không thể chữa được...chỉ là...
Hạ Lan Tu Kiệt nâng mi mắt, Trịnh Thần đồng tử hướng đến Trịnh Thương Diễm:
- Có thể đổi nhiệm vụ lần này hay không?
Hạ Lan Tu Kiệt ngoài ý muốn bất ngờ:
- Bản Vương tính toán để ngươi không vì tình riêng với Tâm Kỳ...ngược lại ngươi không thể đối mặt Trịnh Thế Ninh?
Trịnh Thần cười gượng:
- Không phải...chỉ là...ta có mấy lời cuối muốn nói cùng tam Công chúa!
Trịnh Thương Diễm tự nhiên ngồi xuống, nhàn nhạt:
- Cũng được, ta không đi biên quan càng dễ tránh tai mắt Thái tử điện hạ!
Trịnh Thương Diễm trước là người của Đông cung, do Đông cung tiến cử, về sau mới quy phục Đức Vương. Bởi thế giữa Đông cung và Đức Vương ít nhiều nảy sinh hiềm khích. Trịnh Thương Diễm công khai bản thân làm việc cho Đức Vương, đương nhiên việc hắn xuất thành sẽ khó khăn hơn Trịnh Thần - kẻ vốn là môn khách của Thái tử lại bí mật phục tùng Đức Vương.
Hạ Lan Tu Kiệt sảng khoái đồng ý. Dẫu sao cũng là hai nữ nhân, ai ra tay với ai đều không mấy quan trọng, chỉ cần đại sự cáo thành, thứ nhất khiến Trịnh Thế Ninh mất mạng, kiệu hoa không được nâng vào đại môn Đức Vương phủ, thứ hai đảm bảo hộ tống an toàn tam Công chúa Hạ Lan Tâm Kỳ gả đến Nam Chu Quốc, giúp hắn và Nam Chu Thái tử cấu kết.
Trước đại hôn Đức Vương cùng Thuần Hi Công chúa một ngày, Lăng Vương phủ vẫn im lìm không chút động tĩnh. Ngược lại với mọi loại dự đoán bát quái trong ngoài kinh thành rằng Lăng Vương sẽ đại náo hôn lễ Đức Vương vì tình riêng với Thuần Hi Công chúa.
Thời tiết vẫn không đổi, mưa lớn giăng kín đất trời âm u dai dẳng.
Hạ Lan Lăng Quân hơ tay lên lò sưởi, áo lông huyền hồ mỏng phủ trên người, đối diện là bản đồ biên quan. Trước đó hắn đã thuận theo ý muốn của Thiên Thụy Đế phân phó Niệm Kinh Hồng hạ sát Hạ Lan Tâm Kỳ, dập tắt ý đồ Hạ Lan Tu Kiệt soán ngôi, cũng như chuẩn bị kế sách công thành đoạt đất vùng biên quan từ tay Nam Chu Quốc.
Chỉ là Hạ Lan Lăng Quân không phải loại người tàn độc như phụ hoàng hắn. Hắn không thể trơ mắt nhìn tam muội oan uổng bỏ mạng, cho nên cùng lúc đã hạ lệnh Tạ Phong tìm cách bí mật cứu lấy mạng sống Hạ Lan Tâm Kỳ.
Hạ Lan Lăng Quân xoa xoa mi tâm, hắn chỉ cần Niệm Kinh Hồng ra tay không đủ nặng, để Tạ Phong lại kịp thời đem nửa cái mạng Hạ Lan Tâm Kỳ quay về Đại Sở. Như vậy hắn vừa có thể ăn nói cùng phụ hoàng, ngược lại cũng có thể chất vấn Nam Chu Quốc mà còn cứu được muội muội.
Hạ Lan Lăng Quân biết bản thân đã quá tham lam, luôn muốn chu toàn mọi việc. Tuy biết rằng hành động hiện tại sẽ ảnh hưởng đến đại cục, nhưng hắn thật sự lại không đủ nhẫn tâm.
Hạ Lan Lăng Quân đứng lên, nhìn về chân trời nơi hoàng hôn đen đúa tựa mực, mưa vẫn rơi không dứt, sấm chớp ầm ầm vang dội, ngày mai chính là đại lễ thành hôn của nàng.