Tháng chín, khí trời se lạnh, trên những nhành cây trong hoa viên, lá đã ngả vàng, mặt đất xám trắng khô khốc.
Chiêu Quốc công phủ bởi vì một trăm ngày tang lễ của Trịnh Như Bình mà không mở cổng lớn, không đi ra ngoài. Chiêu Quốc công cũng không thể lên triều, ba phòng thi thoảng cùng dùng cơm, đối với nhau mặt nặng mày nhẹ. Niệm Tư Huyền ngược lại luôn lấy lý do sức khỏe không tốt mà tránh chạm mặt Ly thị. Cho dù Trịnh Như Bình có làm sai, nhưng hài nữ lại vừa mất đi, Ly thị không khỏi đặt toàn bộ cừu hận lên người nàng.
Một buổi sáng đầu đông, hơi lạnh giăng đầy mặt đất, sương mù còn phủ một tầng trên mái ngói phủ đệ cũ kỹ thì Niệm Tư Huyền hay tin Lăng Vương tự mình đến rước Trịnh Mẫn Doanh hồi phủ. Niệm Tư Huyền không mấy ngạc nhiên, đã sắp đến cuối năm, Trịnh Mẫn Doanh hồi phủ lúc này đương nhiên là thích hợp nhất. Huống hồ bên kia Mộ Cầm cũng đã thành công hạ sinh hài tử, còn là một nam hài. Niệm Tư Huyền giấu đi buồn bã trong lòng, hài tử của Mộ Cầm chính là thứ trưởng tử, cũng là đứa nhỏ đầu tiên mà Hạ Lan Lăng Quân có được.
Giữa trưa, Niệm Tư Huyền còn đang dùng bữa, thì Hạ Lan Lăng Quân một mình đến viện tử nàng. Hắn nhìn bàn ăn tám món toàn bộ đều là đồ chay, mi gian lập tức cau lại:
- Sao có thể ăn uống kham khổ thế này? Nàng không khiến bản Vương bớt lo được!
Niệm Tư Huyền cũng không đứng lên, nàng ra hiệu để Tố Đan kéo ghế mời Hạ Lan Lăng Quân ngồi xuống, đôi môi mở một nụ cười:
- Đây không phải kham khổ mà là đạm bạc! Điện hạ còn chưa về phủ?
Hạ Lan Lăng Quân thoải mái chọn lấy một miếng điểm tâm cho vào miệng, cảm nhận vị ngọt dịu nơi cổ họng:
- Nàng không cần vì Trịnh Như Bình mất đi mà chay tịnh cầu phúc! Huống hồ Trịnh Như Bình suýt thì hại chết nàng!
Niệm Tư Huyền dùng bữa xong thì dọn dẹp, chọn một ít hoa quả trà ngon dâng lên. Hạ Lan Lăng Quân tựa người vào tháp gỗ dài, yên lặng ngắm nàng. Niệm Tư Huyền đối với ánh mắt hắn có chút gượng gạo, lại nhận ra hôm nay Hạ Lan Lăng Quân bạch y một cỗ tiêu dao tiên khí, liền tỏ ý ngạc nhiên:
- Hiếm khi thấy điện hạ đổi màu áo!
Hạ Lan Lăng Quân chán chường phất phất tay:
- Lão tứ vì cái chết của Trịnh Như Bình mà suốt ngày mặc áo đen, bản Vương nếu cũng giống như hắn thì khác nào cũng là thương tiếc Trịnh Như Bình!
Niệm Tư Huyền khẽ mỉm cười, đôi má hồng hồng vui vẻ:
- Hóa ra điện hạ tôn quý đây là bị người khác cướp lấy màu sắc ưa thích!
Hạ Lan Lăng Quân gật đầu đồng tình, Niệm Tư Huyền lúc này lấy từ rổ thêu ra một chiếc yếm trẻ con làm từ lụa mềm, trên thêu họa tiết quả đào cá chép vô cùng sống động, hai dải yếm được treo đôi quả chuông vàng, thi thoảng lại vang lên tiếng leng keng.
- Cái này là ta tự mình làm cho tiểu hài tử của điện hạ!
Hạ Lan Lăng Quân vòm miệng khô khốc, hắn nâng chiếc yếm tinh mỹ lên ngang tầm mắt:
- ...phiền nàng rồi!
Niệm Tư Huyền giọng nói nghèn nghẹn lồng ngực:
- Dù sao cũng là hài tử đầu tiên của điện hạ...chút vật nhỏ này...
Nàng không tiếp tục được, Hạ Lan Lăng Quân cắn lấy môi, trông thấy nàng đau lòng, tâm can hắn cũng dường như vỡ nát. Hạ Lan Lăng Quân lúc này chỉ muốn thành thực cùng nàng nói ra hài tử Mộ Cầm không phải của hắn, mà viên phòng cũng nữ tử Lăng Vương phủ ngoại trừ nàng cũng không phải là hắn.
Hạ Lan Lăng Quân hít một hơi sâu:
- Bản Vương có việc này cần phải nói với nàng!
Niệm Tư Huyền hàng mi cong dày rũ xuống, che đi biểu tình nơi đáy mắt:
- Ta đang lắng nghe, điện hạ cứ tự nhiên!
Hạ Lan Lăng Quân vừa định đáp lời thì ngoài cửa đã lanh lảnh thanh âm yêu kiều của Trịnh Mẫn Doanh.
- Đại tỉ! Đại tỉ!
Niệm Tư Huyền ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Lăng Quân một giây, sau đó chậm rãi đứng lên:
- Muội đã đến thì ngồi đi!
Trịnh Mẫn Doanh vờ như bất ngờ, vội vàng thi lễ:
- Thiếp thân không biết điện hạ ở đây, thật thất lễ!
Hạ Lan Lăng Quân ừ một tiếng, phất vạt áo nhàn nhạt nụ cười:
- Dù sao cũng trễ rồi, vẫn nên hồi phủ, tránh để Vương phi phải đợi nàng!
Trịnh Mẫn Doanh khụy chân, Hạ Lan Lăng Quân một cái liếc mắt cũng không muốn ban xuống, hướng Niệm Tư Huyền mà nói:
- Lần trước nàng có nhờ bản Vương giúp nàng đệ bài tử tiến cung, phụ hoàng đã chấp thuận, ngày mai nàng có thể gặp người!
Niệm Tư Huyền đôi tay siết lại, lồng ngực phập phồng thở nhẹ một hơi:
- Đa tạ điện hạ!
Lăng Vương rời đi, viện tử nàng lại chìm trong yên ắng. Niệm Tư Huyền nhìn theo bóng áo Trịnh Mẫn Doanh hồng đậm, trong lòng không khỏi cảm thán. Lần này Trịnh Mẫn Doanh hồi phủ chín phần không còn nhận được sủng ái, mà nữ nhân mất đi yêu sủng của phu quân thì hậu viện chính là nắm mồ vô tình chôn vùi cả tinh thần lẫn thể xác. Cho dù nàng từng vô cùng thù hận Trịnh Mẫn Doanh, nhưng hiện tại đã phần nào đoán được kẻ đứng sau thao túng, nàng ít nhiều vẫn vì Trịnh Mẫn Doanh mà xót xa.
Niệm Tư Huyền ngồi bên bàn phấn ngắm nhìn dung mạo bản thân, nàng đã ở Chiêu Quốc công phủ quá lâu, đối với gia sự nơi này cũng đã can dự quá nhiều. Niệm Tư Huyền bần thần tính toán qua một lượt sổ sách, nàng được ông trời thương xót mà trọng sinh, vẫn nên dùng cơ hội này để minh oan Niệm gia, vực lại gia tộc. Nàng không thể để phụ mẫu đến cuối đời phải bôn ba nơi đất khách quê người, cũng không thể để huynh trưởng chui nhủi trốn tránh cùng đám thổ phỉ.
Niệm Tư Huyền đặt sổ sách qua một bên, tính toán phương thức cắt đứt quan hệ thân nhân cùng Chiêu Quốc công phủ. Nàng nghiêm trang ngồi bên bàn phấn, nhẹ giọng gọi hai tì nữ.
Tố Đan cùng Châu Ẩn lần lượt đến trước mặt nàng, Niệm Tư Huyền suy nghĩ từng câu từ một, cuối cùng mới mở lời:
- Lần này tiến cung, ta chính là muốn cầu xin Hoàng thượng một ân điển!
Hai tì nữ nhìn nhau biểu tình trên mặt hiện lên khó hiểu.
Niệm Tư Huyền tiếp tục:
- Hôn sự của ta đã ba lần vì các vị điện hạ mà bị phá hỏng, bản thân ta coi như không duyên cùng hoàng thất, ngược lại cũng không muốn tiếp tục đánh cược một đời vào việc gả đi! Bởi thế, ta muốn được đến Hoàng Ni tự xuất gia!
Châu Ẩn vội vàng quỳ xuống, đầu gối nàng va vào nền đá vang lên đau nhức:
- Tiểu thư...không được...người còn trẻ thế này...
Tố Đan lặng người một lúc lâu, dường như không tiếp thu nổi:
- Tiểu thư, Hoàng Ni tự là nơi dành cho phi tần tiên đế hay là cung tần phạm tội...người sao lại...
Niệm Tư Huyền mím môi, đỡ lấy Châu Ẩn đứng dậy:
- Không phải ta muốn đến đó, chỉ là...ta chuốc thù hận cùng bao nhiêu người, Hoàng Ni tự địa phận hoàng gia, vẫn là an toàn nhất!
Ngừng một lúc, nàng lại nói:. Truyện Đam Mỹ
- Ta gọi hai em đến chính là muốn sắp xếp hai em một con đường về sau! Hoàng Ni tự không phải nơi tốt đẹp gì, ta không đành lòng để hai em chịu cực khổ!
Châu Ẩn lắc lắc đầu, tóc mai nàng có chút rối loạn:
- Tiểu thư...cho dù thế nào em vẫn đi theo người! Tiểu thư không thể một mình đến sống nơi xa lạ như vậy...
Tố Đan cũng ôm lấy cánh tay chủ nhân, dụi dụi đôi mắt ngập nước:
- Em cũng không đi! Em muốn ở cạnh tiểu thư!
Niệm Tư Huyền lau đi lệ nóng rơi trên gò má, vỗ vỗ lưng áo hai tì nữ yêu quý.
Ngoài cửa sổ tuyết đã lất phất rơi, báo hiệu mùa đông năm nay đến sớm.
____________________